Dương thị nói với Trương Bá Lâm xong, xoay người bước đi. Trương Bá
Lâm còn muốn ở Tường Phù dạy học, phải dựa vào Đại phòng nhiều thứ,
không dám không nghe lời, liền cưỡi ngựa tự mình về nhà một chuyến, nói
cho Trương Lương, Phương thị bị bệnh ở tại Đại phòng, đêm nay khẳng định không về được.
Trương Lương lấy làm lạ, Phương thị lúc nào cũng
khoẻ mạnh, sao nói bệnh là bệnh ngay? Ông ta ngăn Trương Bá Lâm đang vội vã bước đi, không cho rời khỏi, hỏi. “Rốt cuộc mẹ anh bị làm sao vậy?”.
Đầu tiên Trương Bá Lâm ấp úng, sau nghĩ lại, dù sao trong cha mẹ thể nào
cũng sẽ phải đắc tội một người, nói thì đắc tội mẹ, không nói thì đắc
tội cha, xét lợi hại được mất, vẫn là ổn định cha trước.
Trương Bá Lâm so đo một phen, quyết định kể mơ hồ chuyện Phương thị bị lừa,
lên công đường suýt nữa bị vu hãm ngược cho Trương Lương nghe. Phương
thị mắc mưu bị lừa, Trương Lương không thèm quan tâm, trong lỗ tai ông
ta chỉ vọng đi vọng lại con số hai trăm quan, tận hai trăm quan!
Trương Bá Lâm nhìn sắc mặt Trương Lương không đúng, vội vàng đỡ ông ta ngồi
xuống, bưng trà cho ông ta uống, lại vuốt ngực cho thuận khí.
Trương Lương hoãn hoãn, hỏi. “Hai trăm quan kia vay của ai?”.
Trương Bá Lâm đáp. “Mẹ nói là mượn Bát nương tử”.
Trương Lương nghe xong, đập nát chén trà, giận dữ gầm lên. “Phòng ở chúng ta đang trú ngụ cũng là mượn của Bát nương tử, bà ta còn dám
vác mặt đi vay tiền, bây giờ nợ nần chồng chất, ai mà mặt dày mày dạn
tiếp tục ở nữa?”.
Trương Bá Lâm cũng vì thế mà phát sầu,
nhưng trước mắt chỉ có thể khuyên Trương Lương nghĩ thoáng ra, xưng rằng phủ doãn Khai Phong còn đang thẩm vấn người môi giới và Lâm nương tử,
vụ án nhất định sẽ nhanh có tiến triển.
Trương Lương nghe ra ý tứ, hỏi. “Phủ doãn Khai Phong chịu hỗ trợ?”.
Trương Bá Lâm nói. “Là Trọng Vi cầu quý nhân trợ giúp”.
Trương Lương vốn thầm oán Trương Trọng Vi không chịu giúp Trương Bá Lâm mưu chức quan, nghe xong liền phai nhạt, cảm thán nói. “Rốt cuộc vẫn là ruột thịt, không đành lòng nhìn chúng ta hoạn nạn”.
Trương Bá Lâm đồng ý. “Trọng Vi rất yêu thương Nhị phòng chúng ta”.
Trương Lương thở dài. “Đi đón mẹ anh về đi, cứ ở Đại phòng mãi thì ra thể thống gì, cẩn thận chọc giận Đại bá mẫu anh, về sau chúng ta còn phải dựa vào bọn họ nhiều”.
Trương Bá Lâm vâng lời, cưỡi ngựa về huyện Tường Phù, nói muốn đưa Phương thị
về nhà, Phương thị sống chết không chịu. Trương Bá Lâm đành phải lừa bà
ta. “Cha đi rồi, năm sáu ngày chưa chắc về nhà, mẹ sợ gì nữa đâu”.
Phương thị ngạc nhiên hỏi. “Lão gia đi đâu?”.
Trương Bá Lâm nói đại tên một thanh lâu nào đó, Phương thị nghe trong lòng đại hận, nhất thời quăng hết mọi chuyện ra sau đầu, gấp gáp xuống giường,
mặc vội áo khoác rồi đi về nhà.
Trương Bá Lâm chỉ là nói dối thôi, Trương Lương đang ngồi chờ bà ta ở nhà, nhưng thật ngoài dự định của
mọi người, Trương Lương không đánh cũng không chửi bà ta, chỉ dặn bà ta
thành thật ở nhà, chờ nha môn xử án. Trương Bá Lâm thấy Phương thị vô
sự, liền yên tâm về Tường Phù, dù vụ án xử xong hay chưa xong, học quán
vẫn phải mở cửa, bằng không không có tiền ăn cơm.
Phủ Khai Phong
ngày hôm sau liền truyền ra tin tức tốt, người môi giới và Lâm nương tử
không chịu nổi đòn, chưa đánh mấy hèo đã khai hết, thú nhận toàn bộ kế
hoạch cả hai thông đồng lừa Phương thị. Lâm nương tử còn nói, cô ta vốn
muốn đến nhà đã mua mình ở mấy ngày, thuận tiện thó ít đồ đạc quý giá,
nhưng vừa nghe nói là nhà họ Trương có quen biết với nhà họ Cổ, trong
lòng liền sợ hãi, nửa đường bỏ chạy.
Phủ doãn Khai Phong tra xong
vụ án, đòi lại được hai đĩnh vàng của Phương thị, giao cho Trương Bá
Lâm, lại sai người tìm Cổ lão gia, đuổi Lâm nương tử về nguyên chỗ. Kết
quả nhà họ Trương và nhà họ Cổ đều chuẩn bị hậu lễ cảm tạ ông ta, ông ta thập phần đắc ý. Mà Trương Trọng Vi cũng chuẩn bị thêm một phần lễ nữa
đưa đến phủ Âu Dương tham chính, nhưng Âu Dương tham chính phong thái
thanh liêm, không chịu nhận, chỉ nói chàng làm quan tốt chính là khiến
ông ta nở mặt nở mày.
Phương thị nghe Trương Bá Lâm kể lại tình hình xử án ở nha môn, giật mình nhận ra. “Khó trách Lâm nương tử dọc đường luôn hỏi đông hỏi tây, thì ra là muốn đến ăn cắp đồ đạc ở nhà Trọng Vi”.
Trương Lương sai bà ta. “Bà đưa tiền tới nhà trả cho Bát nương đi”.
Phương thị hai ngày nay cúi đầu phục thấp, không dám cãi lời, lập tức đi ngay. Bà ta vừa bước chân ra khỏi cửa viện, Trương Lương liền nói với Trương
Bá Lâm. “Đi mướn một chiếc xe lại đây, chúng ta chuyển nhà”.
Trương Bá Lâm chấn động. “Chuyển đi đâu vậy cha?”.
Trương Lương nói. “Đi đâu nữa, bây giờ tôi chỉ còn lại một đứa con trai là anh thôi”.
Thì ra là chuyển đến huyện Tường Phù, Trương Bá Lâm khó xử. “Nay con đang ở nhà của Trọng Vi”.
Trương Lương nói. “Tôi cũng từng dạy học, đến huyện Tường Phù vừa vặn giúp đỡ anh, hai người
kiếm tiền còn sợ không thuê nổi căn phòng để ở, không nuôi nổi gia
đình?”.
Trương Bá Lâm thấy Trương Lương không phản đối mình
coi dạy học là sự nghiệp nữa, tự mình hăng hái xắn tay chuyển hành lí,
quyết định ở nhờ Đại phòng hai ngày trước, sáng sớm mai sẽ đi thuê nhà.
Nhà bọn họ nhiều người, đồ lại ít, rất nhanh đã thu dọn xong xuôi,
chuyển lên xe. Trương Lương dẫn theo Tiểu Truỵ tử, Cẩm Thư, Thanh Liên,
Đông Mạch và Trương Tuấn Minh lên xe, để Trương Bá Lâm cưỡi ngựa, sai
thím Nhâm đi thông báo Trương Bát nương chuyện mình chuyển nhà.
Thím Nhâm đã sớm nhận ra có gì đó sai sai, hoảng đến độ giơ chân. “Nhị lão gia muốn thông báo Bát nương tử sao ban nãy không để Nhị phu nhân thuận đường nhắn luôn?”.
Trương Lương không để ý tới bà ta, liên tục thúc giục xa phu đánh xe đi, Trương Bá Lâm thấy vậy vội hỏi. “Cha, không đợi mẹ về sao?”.
Trương Lương đen mặt, nói. “Mẹ anh thủ ba năm hiếu kì cho ông bà nội anh, tôi không thể viết giấy bỏ
quách bà ta đi, để bà ta ở Đông Kinh một mình là được chứ gì?”.
Trương Bá Lâm và thím Nhâm đã hiểu. Ông ta nào muốn chuyển nhà, rõ ràng là đổi cách thức đuổi Phương thị ra khỏi nhà. Trương Bá Lâm cho rằng không ổn, nhưng cảm thấy là nên cho Phương thị chút giáo huấn, vì thế im lặng, dù sao cũng là chủ ý của cha, chẳng lẽ làm con không nghe?
Anh ta có thể mặc kệ, nhưng thím Nhâm thì nóng ruột, muốn đuổi thì đuổi Phương
thị thôi, đuổi cả mình là làm sao. Chuyện Lâm nương tử do một mình
Phương thị gây ra, liên quan gì tới mình chứ. Trương Lương muốn đi, thím Nhâm không cho, vọt ra trước xe ngựa quỳ xuống, năn nỉ Trương Lương dẫn theo bà ta.
Trương Lương lại nói. “Bà đi rồi, ai hầu hạ Nhị phu nhân? Bà là nha hoàn hồi môn của Nhị phu nhân kia mà”. Nói xong liền đuổi thím Nhâm đi, lại bảo xa phu quăng cho bà ta một roi, sau đó một xe một ngựa chạy đến huyện Tường Phù.
Bọn họ đến Tường Phù, tạm chưa có chỗ ở, liền từ Trương Bá Lâm đi vào
trước, nói với Dương thị chuyện ở nhờ. Dương thị nghe nói Phương thị bị
Trương Lương bỏ lại ở Đông Kinh, cảm giác nhân tâm đại khoái, mời bọn họ toàn bộ vào nhà, uống trà ôn chuyện, an bài phòng ốc. Trương Bá Lâm dẫn theo hai thiếp ở đông sương gian thứ hai, Trương Lương dẫn Tiểu Truỵ tử ở đông sương gian đầu tiên, còn lại Đông Mạch và Trương Tuấn Minh không có chỗ ở, hỏi qua Lâm Y xong, sắp vào đông sương gian thứ hai ở viện
sau, làm hàng xóm với tiểu Ngọc Lan.
Vì Nhị phòng nhà họ Trương
tới đây, cả hai viện hậu nha lập tức đầy ắp người. Lâm Y nghe nói hai
thiếp của Trương Bá Lâm đều ở chung một phòng với anh ta, trong đầu lập
tức suy nghĩ đen tối, lại không thể nói gì, đành phải túm cánh tay
Trương Trọng Vi nhịn cười.
Trương Trọng Vi ăn đau, đương nhiên phải hỏi nguyên do, Lâm Y không chịu nói, đành phải tuỳ nàng nhéo ra mấy cái dấu tay.
Vì không có Phương thị cùng theo, Trương Lương lại cảm kích Đại phòng
nhiệt tình quan tâm và hỗ trợ vụ án lần này, hai phòng đều tỏ ra thân
thiết, uống trà trò chuyện thật là hoà thuận vui vẻ.
Phương thị ở
Đông Kinh, đến nhà chồng Trương Bát nương trả lại tiền, Trương Bát nương mừng lắm, giữ bà ta lại ăn cơm. Mẹ con đang nói chuyện, đột nhiên thím
Nhâm chạy như bay vào trong, lăn lông lốc té trước mặt, Phương thị đang
định mắng bà ta không quy củ, đã nghe bà ta thánh thót ré lên. “Nhị phu nhân, xong rồi, Nhị lão gia đuổi phu nhân ra khỏi nhà”.
Phương thị cho rằng bà ta điên rồi, mắng. “Bịa chuyện cái gì, ta tự mình đi trả tiền cho Bát nương tử, tự nhiên lại biến thành bị trục xuất khỏi nhà?”.
Thím Nhâm khóc lóc giải thích. “Nhị phu nhân, phu nhân vừa ra khỏi nhà, bọn họ liền thu dọn hành lí, toàn
bộ chuyển đến huyện Tường Phù, chỉ để lại hai chúng ta ở Đông Kinh”.
Phương thị kinh hãi, vỗ bàn đứng dậy. “Đại thiếu gia cũng đi?”.
Thím Nhâm là vú nuôi của Trương Bá Lâm, vẫn thiên vị anh ta một chút, chỉ nói. “Nhị lão gia lên tiếng, Đại thiếu gia làm sao dám phản bác?”.
Phương thị sợ quá đầu đổ đầy mồ hôi, gấp gáp xông ra ngoài. “Lật trời rồi! Thật muốn phản rồi!”.
Trương Bát nương cũng sốt ruột, không ngăn đón bà ta, thúc giục thím Nhâm theo sau hầu hạ.
Phương thị không chậm một bước, bôn chạy về nhà, quả nhiên ba gian phòng đã
trống hoác, chỉ có gian bà ta ở còn một cái rương. Trước mắt bà ta biến
thành màu đen, tuyệt vọng hơn cả chuyện Lâm nương tử, Trương Lương không cần bà ta, cuộc sống sau này phải làm sao bây giờ? Toàn bộ của hồi môn
và gia cụ của bà ta đều đã đổi thành đồ cưới cho Trương Bát nương, chỉ
còn mấy mẫu ruộng cạn không đáng tiền, còn ở tuốt quê cũ Tứ Xuyên xa
xôi, không dùng được gì.
Nhà Trương Bát nương ở ngay gần đây thật, nhưng con trai còn đó, có lý nào lại bám vào con gái để dưỡng lão, quy
củ ấy Phương thị vẫn nhớ. Vả lại con rể khó đối phó hơn con dâu, nếu
thật sự đánh đuổi bà ta đi, bà ta cũng không có gì chống đỡ.
Phương thị nhìn căn phòng trống rỗng, hỏi thím Nhâm. “Chúng ta còn bao nhiêu tiền?”.
Thím Nhâm mặt nhăn như ăn tim sen. “Nhị phu nhân, phu nhân nói sai rồi, phu nhân nên hỏi là chúng ta có tiền hay không mới đúng”.
Phương thị sửa lại. “Vậy chúng ta có tiền không?”.
Thím Nhâm đáp. “Không có, Nhị phu nhân, phu nhân còn thiếu tôi hơn hai tháng tiền tiêu vặt chưa trả nữa kìa”.
Phương thị quăng cho bà ta một tát tai, cả giận. “Đã là lúc nào rồi còn nói với ta điều này, bọn họ chạy mất, sao bà không ngăn lại?”.
Thím Nhâm bụm mặt, ấm ức nói. “Bọn họ ngồi xe đi, tôi sao ngăn nổi”.
Phương thị thở dài, bắt đầu phát sầu, hai người bọn họ, trên người không có
nổi nửa văn tiền, chưa nói ngày sau biết sống ra sao, trước mắt hôm nay
buổi tối ăn cơm thế nào? Thím Nhâm không muốn đói bụng, cật lực giật dây Phương thị đến huyện Tường Phù nháo. Phương thị nghe xong, khẳng định
quyết tâm. “Nói đúng, ông ta nói để ta ở Đông Kinh, ta liền phải ở
Đông Kinh? Ta là nương tử ông ta cưới hỏi đàng hoàng về, ông ta đi đâu
cũng không thể mặc kệ ta được”.
Thím Nhâm vui vẻ phụ hoạ, nói. “Nhị phu nhân, thừa dịp trời còn chưa tối, mau đi thôi, tôi ở nhà canh chừng”.