Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 220: Chương 220: Bước chân vào điền sản




Lo lắng của Dương thị, Lâm Y cũng đã tính qua, sở dĩ cả gia đình họ có thể xuôi gió thuận buồm ở Đông Kinh đều nhờ Âu Dương tham chính quan tâm, bởi vậy ràng buộc giữa hai nhà không thể đứt đoạn được, cho dù tửu lâu không thể mở tiếp cũng phải tìm cách khác kéo bọn họ nhập cổ. Cách thì không khó tìm, vợ chồng nàng muốn kinh doanh nhà đất, không thể không cần phu nhân tham chính âm thầm tương trợ, không bằng liền một bút vẽ đôi, vẫn chiếu theo lúc trước, đưa khế ước đến phu nhân tham chính, phàm là bán nhà đất lời bao nhiêu tiền sẽ phân cho bà một phần.

Lâm Y suy nghĩ xong, vấn đề không còn là vấn đề nữa, chỉ là chuyện phòng ốc Dương thị đã thể hiện rõ thái độ không đồng tình, bởi vậy mọi chuyện dính dáng tới nó sẽ đều gạt bà hết. Dương thị còn đang sầu, Lâm Y ngồi cạnh nhìn thật không đành lòng, nhưng mấy lần lời ra tới miệng lại nuốt trở về.

Trương Trọng Vi đương nhiên cũng hiểu được, chỉ cần có phương pháp kiếm tiền trong tay sẽ không cần lo lắng quan hệ với nhà Âu Dương tham chính, chàng cũng giống Lâm Y, cứ giấu Dương thị là đủ. Vì thế chàng vòng qua đề tài khác, hấp dẫn lực chú ý của bà. “Mẫu thân, nhà chúng ta không mở tửu lâu được nữa thì có gì tốt cho nhà bà ngoại đâu? Vì sao bà ta cứ ép chúng ta tới bước đường cùng vậy?”.

Dương thị đang hận Ngưu phu nhân, quả nhiên vừa nghe liền quên mất phía Âu Dương tham chính, trả lời. “Có lợi quá đi chứ, chúng ta không mở tửu lâu được, đương nhiên phải bán ra ngoài, bà ta liền có thể nhân cơ hội tiếp nhận”.

Trương Trọng Vi cả giận. “Không bán cho bà ta”.

Lâm Y nói. “Cho dù bà ta không mua được tửu lâu nhà chúng ta, cũng có người được lợi khi tiếp nhận tửu lâu nhà họ Trương, không có phu nhân tham chính giữ thể diện, việc làm ăn nhất định không thể so bằng hiện tại, mà bà ta có Vương hàn lâm làm chỗ dựa, mở tiếp một nương tử điếm khác, chẳng phải là độc đại khắp kinh thành hay sao?”.

Trương Trọng Vi nghiến răng. “Thì ra bà ta còn ghi hận chuyện nương tử điếm nhà họ Dương đóng cửa, nhưng cái đó là bà ta tự làm tự chịu, sao oán được chúng ta?”. Chàng nói xong, nhận ra mình nói hơi nặng, sợ Dương thị không cao hứng, vội xem sắc mặt bà.

Không ngờ Dương thị còn tức hơn chàng gấp trăm lần, một là hận Ngưu phu nhân liên tục dồn ép, hai là tức cách làm việc của bà ta hoàn toàn không để ý tới con riêng của chồng. Lâm Y biết Dương thị không hề hảo cảm với Ngưu phu nhân, lặng lẽ cầm tay Trương Trọng Vi, khuyên chàng an tâm.

Lệnh cấm là triều đình hạ, bọn họ có tức giận cũng không thể làm gì Ngưu phu nhân được, nhưng quả thực khó nuốt xuống cơn giận này, liền họp lại thương lượng, muốn tìm biện pháp trả đũa. Chưa đợi bọn họ nghĩ ra, người nhà họ Dương đã tìm tới, chẳng qua không phải Ngưu phu nhân mà là Lã thị.

Dương thị nghe Tiểu Khấu tử bẩm báo, hừ lạnh một tiếng. “Hành động cũng thật mau”.

Lâm Y ngược lại vô tình nhận ra, người thay bọn họ trả thù Ngưu phu nhân đã tới, cười nói. “Mẫu thân đừng vội, mợ này trước nay vốn không hợp với bà ngoại, nay đến làm gì còn chưa rõ lắm”.

Nàng liệu không sai, qua một lúc, Lã thị cước bộ vội vã lao vào phòng, đi thẳng vào vấn đề. “Ta chuồn êm ra đây, nói dài không bằng nói ngắn, ngày mai mẹ chồng ta sẽ tới mua tửu lâu nhà họ Trương, mọi người trăm ngàn lần chớ bán cho bà ta”.

Cho dù Lã thị không nhắc nhở, Lâm Y cũng còn khuya mới bán tửu lâu của nàng cho Ngưu phu nhân, nhưng muốn tìm hiểu thông tin từ Lã thị, làm bộ như không hiểu. “Mợ đang nói gì vậy, chúng ta là thân thích, nếu bà ngoại ra giá hợp lý, đương nhiên phải bán chứ”.

Lã thị lấy ra hai đĩnh nguyên bảo, đặt mạnh xuống bàn, nói. “Cháu dâu bán ai mà chẳng được, người ta ra giá nhất định không thấp hơn mẹ chồng ta. Hai thỏi bạc này giá trị hai mươi quan, coi như quà tạ lễ của ta”.

Tửu lâu nhất định sẽ không bán cho Ngưu phu nhân, nhưng quà tạ lễ này nên nhận hay không nhận? Lâm Y nhìn Dương thị, chờ bà định đoạt.

Dương thị trách cứ Lã thị. “Mợ coi tôi là người như thế nào vậy, sao tôi phải vì hai mươi quan mà phải tội mẫu thân?”.

Lã thị muốn nói nữa, Dương thị đã sai Tiểu Khấu tử tiễn khách, Lã thị là lén ra ngoài, không rảnh dây dưa, đành phải thất vọng mà về.

Dương thị dạy Lâm Y. “Mẹ chồng nàng dâu nhà bọn họ muốn nháo thế nào là chuyện của bọn họ, chúng ta đừng dính vào”.

Lâm Y gật đầu thụ giáo. “Mẫu thân nói phải, con dâu ghi nhớ”.

Ngày hôm sau, Ngưu phu nhân quả nhiên sai quản gia tới, ra giá tương đối cao, muốn mua tửu lâu của Lâm Y. Lâm Y đoán Ngưu phu nhân sở dĩ chấp nhận ra giá này là coi trọng tửu lâu nhà nàng phát hành thẻ hội viên, tài chính sẽ nhanh chóng hoàn lại, mua điếm như thế tính cỡ nào cũng không bị lỗ.

Lâm Y nếu đã biết lệnh cấm của triều đình là từ Ngưu phu nhân dựng lên, sao có thể như ý bà ta, căn bản không chịu ra gặp quản gia, khiến hắn đi tay không mà về.

Người tới mua điếm nối dài không dứt, người sau ra giá cao hơn người trước, Lâm Y muốn hoa mắt. Ngày hôm đó nàng đang ngồi trong phòng xem bái thiếp, Trương Bát nương tìm đến, xưng rằng chính cô dành dụm được chút tiền, muốn mua lại tửu lâu nhà họ Trương. Lâm Y âm thầm tự trách, đã bán tửu lâu sao lại quên mất Trương Bát nương, vội nói. “Bán cho em đúng là nước phù sa không đổ ruộng người ngoài”. Lại lặng lẽ nói cho cô biết. “Thẻ hội viên của chúng ta đã bán ra ngoài hết, tiền đang ở trong tay, nếu em mua tửu lâu, tiền đó đương nhiên cũng thuộc về em, chị đã tính qua, bán luôn tửu lâu và mảnh đất bên dưới, không cần em tiêu tốn nửa văn”.

Trương Bát nương giật mình. “Khó trách người muốn mua tửu lâu đã gần san bằng cổng vào”.

Lâm Y lập tức đứng dậy đi xin chỉ thị của Dương thị, Dương thị đương nhiên vui ý bán tửu lâu cho người nhà, vì thế dựa theo giá thị trường, bán tửu lâu và mảnh đất cho Trương Bát nương hết. Tửu lâu bán cho người nhà nhiều ưu việt hơn, Trương Bát nương có nhà riêng, cũng không cần hậu viện, tạm thời vẫn để cho cả nhà Lâm Y ở, thím Dương và Thanh Miêu vẫn làm việc ở tửu lâu như cũ.

Lâm Y vốn định lấy thẻ hội viên để kiếm tiền đầu tư buôn bán nhà đất, nay mặc dù nguồn sinh tiền đã mất, nhưng bán tửu lâu có tiền, vốn liếng cũng sung túc. Nàng bán tửu lâu xong, việc đầu tiên là trích một phần thu vào đưa tới nhà phu nhân tham chính. Phu nhân tham chính cũng biết lệnh cấm của triều đình, không hỏi nhiều về nguyên do, chỉ cảm thán tửu lâu nhà họ Trương nay bán đi, nhà bọn họ cũng bị mất nguồn thu.

Chưa đợi phu nhân tham chính cảm thán xong, Lâm Y đã kể chuyện kinh doanh nhà đất cho bà nghe, cũng chủ động đề nghị về sau lợi nhuận thu vào, cũng chiếu theo tửu lâu lúc trước, phân cho bà một phần.

Phu nhân tham chính vừa kinh vừa hỉ, liên tục xua tay bảo rằng lễ vật quá quý trọng, bà không thể nhận. Lâm Y đưa khế ước mới cho bà xem, cười nói. “Phu nhân tham chính là nhập cổ đường hoàng, sao lại tính là lễ vật. Nhưng chuyện này còn chưa làm chu đáo, không dám để phu nhân tham chính kí khế ước, chờ tôi chuẩn bị thoả đáng các hạng mục công việc lại đến thông báo cho phu nhân tham chính”.

Cách tặng quà khéo léo như vậy, phu nhân tham chính sao lại không chịu cho được, bà âm thầm cao hứng, liên tục nói. “Nếu cần hỗ trợ, cứ sai người tới nói”.

Lâm Y bận bịu mất ngày nay, cảm thấy có chút mỏi mệt, vừa nói ra một từ “mệt”, đã bị Dương thị và Trương Trọng Vi ra lệnh cưỡng chế nằm trên giường nghỉ ngơi, ngày ngày canh bổ thuốc bổ hầu hạ. Dương thị thậm chí tự tay đút cho nàng uống canh, nói. “Nhà chúng ta nay không thiếu nhất là tiền, con chỉ cần để ý dưỡng thân mình, ngoại trừ sinh con, không suy nghĩ chuyện gì nữa”.

Lâm Y nghĩ bụng, hưởng thụ thì hưởng thụ, tiền không thể để nằm chết, mau nhanh tay mua đất xây nhà, lại bán trao tay kiếm nhiều hơn. Nay nàng nằm trên giường, không thể làm gì cả, may mắn bên ngoài có Trương Trọng Vi lo liệu, không đến mức khiến đường phát tài của nàng tắc nghẽn.

Qua sự kiện bán tửu lâu xong, khi Trương Trọng Vi quay lại tới Sở tu hoàn trong kinh thành, phát hiện cái ao thối kia thế nhưng cũng có người tranh mua với mình, đang đàm điều kiện giá cả với quan viên. Xem ra ở kinh thành, người có con mắt tinh đời không chỉ duy nhất nương tử nhà mình, cũng có thể người nàng đang tìm hiểu bí mật mua bán của nhà họ Trương cũng nên.

Trương Trọng Vi lặng lẽ đứng cạnh người kia, yên ắng nghe. Người này thoạt nhìn rất kinh nghiệm, ra giá cực thấp, quan viên Sở tu hoàn không muốn lý luận với hắn. Một phen khẩu chiến xong, hai bên vẫn chưa phân cao thấp, giằng co khắp nơi.

Viên quan kia đại khái chưa bao giờ gặp qua người mua như vậy, có chút tức giận, ngẩng lên thấy Trương Trọng Vi, nhớ lại chàng cũng tới hỏi qua ao nước thối này, vui mừng nói. “Trương hàn lâm cũng tới mua mảnh này?”.

Trương Trọng Vi nói chẳng hề do dự. “Không mua”. Mặc dù chàng không hiểu buôn bán, nhưng hai người cùng tranh đoạt một thứ, thể nào giá cũng bị nâng lên, cái này chàng hiểu được.

Thương gia kia đại khái nhìn ra được manh mối, nở nụ cười với viên quan đang thất vọng, nâng giá lên một chút. Ao nước thối trước nay không ai hỏi thăm, khó khăn có người muốn mua, là bán nhanh cho xong hay chờ đợi để nâng giá? Viên quan bắt đầu do dự, thương gia thấy hắn do dự, không hề suy nghĩ, xoay người bước đi luôn. Viên quan bối rối, vội la lên. “Kỉ đại quan nhân…”.

Họ Kỉ? Chẳng lẽ là người ở huyện Tường Phù lúc trước Trương Bát nương không chọn? Trương Trọng Vi không kịp nghĩ lại, giơ tay ngăn viên quan đó, khiến hắn im miệng, chắp tay nói. “Người nọ ra giá cao nữa cũng chỉ là người làm ăn mà thôi, Sở tu hoàn kết giao với hắn có gì lợi? Anh và tôi đồng hướng làm quan, chiếu cố nhau được chứ?”.

Viên quan kia há miệng, đang muốn nói gì, đã bị đồng nghiệp kêu đi. Đồng nghiệp ghé lỗ tai hắn, nói. “Ông cớ sao lú lẫn như thế, Trương biên tu chính là đệ tử của Âu Dương tham chính…”. Nói chưa xong, đã bị viên quan kia ngắt lời. “Âu Dương tham chính quan to thì to, cũng không thể quản tới cả Sở tu hoàn”.

Đồng nghiệp cả giận. “Nói ông lú lẫn chẳng lẽ thật? Mấy tháng trước nhà họ Trương từng mua của Sở tu hoàn chúng ta một mảnh đất chất đống trái cây hư, vốn chỉ có tám phân, chúng ta báo thành một mẫu, nhà hắn không nói hai lời liền thanh toán, người dễ gạt như vậy, không bán hắn bán ai? Theo tôi thấy, sau này chỉ cần nhà hắn nhìn trúng, cứ giữ lại cho hắn, khỏi cần trả giá với người khác”.

Viên quan liên tục nói à nhỉ, cười nói. “Là tôi hồ đồ rồi, sao lại quên mất vụ đó, thôi bỏ Kỉ đại quan nhân đi, chúng ta bán ao nước thối cho Trương biên tu”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.