Thiếp thất và biểu huynh yêu đương vụng trộm sợ tới mức run rẩy,
Dương thị ngăn lại trước mặt Trương Đống, xưng rằng nếu bọn họ tình đầu ý hợp, cớ sao không thành toàn cho bọn họ, coi như làm việc thiện tích
đức.
Trương Đống làm sao chịu, kiên quyết lắc đầu.
Dương thị lại nói. “Rất nhiều nhã sĩ phong lưu tặng thiếp qua lại cho nhau, lưu thành một đoạn
giai thoại, lão gia noi theo, người khác chỉ biết khen ngợi lão gia rộng lượng”.
Trương Đống nghe lọt, thật sự nghiền ngẫm đạo lý bên trong, cho rằng có một số việc chính mình càng để ý, người ta càng ồn
ào, nếu bản thân bỏ qua không coi là gì, người ngoài cũng liền phai nhạt tâm tư.
Ông ta nghĩ đoạn, cố ý tỏ ra lạnh nhạt, phất tay nói với biểu huynh của thiếp. “Chỉ là đứa thiếp thôi, chẳng khác gì giày dép dưới chân ta, ngươi đã thích thì mang tiền đến đây, lĩnh đi đi”.
Lĩnh người thiếp kia đi, biểu huynh cô ta vui ý, chỉ là không có tiền. Tiểu
thiếp biết ở lại chỉ có đường chết, liều mạng lôi hết tài sản tích cóp
được, miễn cưỡng làm tròn đủ bạc chuộc thân, đi theo biểu huynh cô ta.
Trương Đống chỉ để ý người khác đánh giá ông ta thế nào, giả bộ rộng lượng vậy thôi, thật ra trong lòng bị đè nén muốn bùng cháy, vào hậu viện, nhìn
đám thiếp thất giống như thấy ai cũng cắm sừng mình, vì vậy kêu Dương
thị gọi người môi giới đến, bán hết toàn bộ, chỉ còn Lưu Hà Lưu Vân hầu
hạ Dương thị là giữ lại.
Dương thị ban đầu bỏ Cù Châu về Đông Kinh chính là lười phí cân não mới đám thiếp thất của Trương Đống, hiện giờ
toàn bộ đã tan, khiến tâm hồn bà có hy vọng trở lại, không theo vợ
chồng Trương Trọng Vi về Tường Phù nữa mà ở lại Đông Kinh. Làm quan ở
kinh thành không phải chuyện một người, gia quyến của đồng nghiệp ai
cũng cần xã giao, ban đầu Trương Đống ở Cù Châu, chưởng quản cả một
châu, thiếu Dương thị vẫn có thể ứng phó được, hiện giờ điều động về
kinh, cần chuẩn bị lo liệu khắp nơi, bởi vậy vui mừng Dương thị ở lại,
làm người vợ hiền và người trợ thủ đắc lực cho mình.
Lâm Y biết
qua một đoạn thời gian nữa, Trương Đống hoãn hoãn lại, nhất định vẫn
muốn sinh con tiếp, nhưng Dương thị là người có bản lĩnh, mặc kệ xuất
hiện tình trạng gì, khẳng định bà sẽ ứng phó được. Trương Trọng Vi mơ hồ biết được chuyện Trương Đống vô sinh, nhưng chàng không tính nói cho
Trương Đống, vì chàng nghĩ chuyện đã rồi, nói ra thì có thay đổi được gì đâu? Thôi cứ hùa theo mọi người cùng nhau gạt ông ta, sống cuộc sống
như cũ, chàng và Lâm Y hiếu kính ông ta lúc về già là được.
Hai vợ chồng trở lại Đông Kinh, khách khứa đến không dứt, đầu tiên là Lã thị
tới vay tiền, sau đó tới Ngưu phu nhân sang dặn dò, yêu cầu nhà họ
Trương đừng cho con dâu bà ta vay tiền. Thì ra lúc trước Lã thị vì đoạt
quyền khỏi tay Ngưu phu nhân, lợi dụng triều đình cấm quan viên kinh
thương, liền cố tình mua chức quan cho Dương Thăng làm, khiến hai toà
tửu lâu nhà họ Dương không kinh doanh được nữa, đóng cửa hết xong việc.
Nhà bọn họ mất nguồn thu, thôn trang lại sản xuất lỗ lã, rất nhanh biến
thành có ra không có vào, Lã thị muốn vay tiền, Ngưu phu nhân lại ra
lệnh cho Dương Thăng từ quan, buôn bán trở lại, mẹ chồng nàng dâu bất
hoà, suốt ngày ở nhà tranh cãi ầm ĩ.
Ngưu phu nhân không hàng phục được con dâu, liền xin con trai giúp đỡ, Dương Thăng chỉ lo vui chơi
sung sướng với Lan Chi, căn bản không để ý tới, bức anh ta nóng giận
lên, anh ta nói. “Lúc trước con muốn cưới Lan Chi làm vợ, lão nhân
gia ngài quyết liệt cấm cản, giờ con dâu của ngài là do ngài tự chọn,
tốt xấu gì không liên quan tới con”.
Ngưu phu nhân tức giận
phát bệnh mấy ngày, Lã thị nhân cơ hội đi vay tiền xung quanh, bà ta sợ
con dâu khiến nhà họ Dương ngập trong nợ nần, lê lết thân bệnh đến nhà
bạn bè thân hữu chào hỏi, dặn bọn họ chớ cho Lã thị vay.
Ngưu phu
nhân riêng chạy đến dặn dò nhà họ Trương đúng là lo bò trắng răng, Lã
thị đến nhà, Lâm Y căn bản không gặp, nàng không có lý do nào phải cho
bọn họ vay tiền. Lúc trước hai vợ chồng gặp hoả hoạn, dù được ân nhà họ
Dương cứu trợ, nhưng chút ân tình ấy đã sớm bị thù oán liên tiếp sau này dập tắt, nghĩ đến Ngưu phu nhân thậm chí âm mưu gán gả cô con gái mặt
rỗ nhà Vương hàn lâm cho Trương Bá Lâm, nhà họ Trương từ trên xuống dưới không một ai muốn nhìn mặt người nhà họ Dương.
Không lâu sau đó,
nhà họ Phương ở Mi Châu, tức nhà mẹ đẻ Phương thị, nhà chồng trước của
Trương Bát nương đã xảy ra một đại sự, Phương Duệ phạm tội, xét nhà, bãi quan, vợ sau của Phương Chính Luân bỏ đứa con còn nằm trong tã lót về
nhà mẹ đẻ; Vương phu nhân vừa chăm chồng chăm con trai, lại phải chăm cả hai đứa cháu, rối ren mấy ngày liền bệnh không dậy nổi.
Nhà họ
Phương sụp đổ thành bãi bùn, Phương thị liền mất hồn mất vía, không bao
giờ muốn đến Tường Phù nữa, chỉ muốn về nhà mẹ đẻ nhìn xem. Trương Bát
nương lo lắng con trai, nhà họ Phương không người làm chủ, ai sẽ quan
tâm tới đứa nhỏ ấm lạnh ra sao? Hai người đều mong quay về Mi Châu nhìn
một cái, thương lượng với nhau, đồng lý tưởng quyết định quay về.
La thư sinh bản thân cũng làm cha, đặt mình vào vị trí của Trương Bát
nương, tạm thời đóng cửa học quán, phó thác cả tửu lâu cho Lâm Y, tự
mình đưa Trương Bát nương và Phương thị về Mi Châu.
Ngót ngét hai
tháng, bọn họ trở lại kinh thành, Trương Bát nương làm mọi người đều
kinh ngạc ở chỗ, cô dẫn theo con trai về. Tất cả đều bội phục cô có bản
lĩnh, Lâm Y hỏi riêng cô. “Vương thị chịu ư? Là xem mặt mũi thím có phải không?”.
Trương Bát nương nói. “Nhà họ đã bại, nhà chúng ta lại thịnh vượng, cậu nghĩ con trai đi theo em
sẽ có tiền đồ, biểu ca cho rằng nhà họ La nuôi con dùm hắn, thoạt nhìn
là món hời, vì vậy đều cho phép”.
Lâm Y vốn muốn hỏi thái độ
La thư sinh một chút, nhưng nghĩ cũng dư thừa, nếu La thư sinh không
muốn, sao lại để cho Trương Bát nương mang con về kinh thành. Trương Bát nương đòi lại được con, thập phần thoả mãn, phá lệ cảm kích La thư
sinh, chờ cô con gái nhà họ La xuất giá, cô dùng tiền kinh doanh tửu lâu kiếm được bố trí của hồi môn thật nhiều, dẫn tới ai nấy đều khen ngợi
cô làm mẹ kế phúc hậu.
Phương thị từ lúc quay về Mi Châu xong,
suốt ngày mỏi mệt, không còn tinh thần gây chuyện nữa, Trương Lương thấy nhà mẹ đẻ bà ta đã bại, ngược lại cao hứng lắm, đón bà ta về Tường Phù, bố trí căn phòng khác cho ở, ngày thường hay qua chế nhạo hai câu. Cũng may Tiểu Truỵ tử nay được sủng ái và cả Lí Thư đều là người phúc hậu,
không hề giậu đổ bìm leo, cuộc sống bà ta miễn cưỡng đầy đủ không ngại.
Hai thông phòng của Trương Bá Lâm vì có Lí Thư trên đầu nên không sinh
dưỡng được, chủ động cầu đi, Trương Bá Lâm vốn cảm thấy có thẹn với Lí
Thư nên cho phép. Lí Thư niệm tình bọn họ đều là cũ nô từ nhà họ Lí,
không bán bọn họ đi, mà gả cho người khác, một người đi vùng lân cận,
một người đi ngoại tỉnh.
Một năm trôi qua, bất động sản ở Đông
Kinh của Lâm Y gia tăng thêm hai nơi, đang lúc vui mừng thu vào, chỉ thị ban xuống điều Trương Trọng Vi đến Tô Châu làm thông phán, sai phái thì tốt, nhưng cách Đông Kinh khá xa, cũng may có Thì Côn và Thanh Miêu,
không đến mức không ai lo liệu.
Trước khi đi, thân bằng bạn hữu
lục tục đến tiễn, Thanh Miêu ưỡn bụng bầu bảy tháng, nắm tay Lâm Y,
nghẹn ngào không chịu buông. Lâm Y cười. “Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng, chị đi hưởng phúc chứ có đi chịu khổ đâu, em khóc cái gì?”.
Thanh Miêu ngóng đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng, hỏi. “Thiên đường là cái gì?”.
“Thiên đình, thiên đình”. Lâm Y vội vàng sửa miệng.
Lúc này Lâm Y cũng đang có bầu ba tháng, Trương Trọng Vi không chịu đi
đường bộ, nhờ Thì Côn đặt hai con thuyền lớn, một thuyền cho người ở,
một thuyền chở đồ đạc, Trương Đống cho chàng mượn cờ hiệu treo lên, vừa
an toàn vừa uy phong.
Hôm nay hoàng đạo, trời trong nắng ấm, đúng
là thời điểm tốt để giương buồm ra đi, Trương Trọng Vi bế Ngọc Lan, tay
ôm Lâm Y, cả nhà ba người lên thuyền hướng đến Tô Châu.
– Kết thúc Chính văn –