Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 103: Chương 103: Hàn Mai lên thuyền




Thanh Miêu đứng cạnh không để ý, bỗng nhiên nghe Dương thị gọi tên mình, sợ nhảy dựng lên, vội quỳ xuống nói. “Nô tỳ thất trách, Đại phu nhân và Nhị thiếu phu nhân trách phạt”.

Thanh Miêu làm việc chưa bao giờ sơ suất, đặc biệt là việc liên quan tới Phương thị, hôm nay là làm sao vậy, Lâm Y cảm thấy kì quái, không định phạt cô, mà là chờ rảnh rỗi cẩn thận hỏi một chút, nhưng Dương thị đứng đó, cũng cần phải làm ra vẻ, nàng nói. “Là con dâu không có năng lực dạy dỗ nô tỳ, liền phạt nhà ngươi tháng lương này”.

Dương thị cảm thấy phạt nhẹ, nhưng dù gì cũng là nha hoàn của Lâm Y, bà không muốn can thiệp nhiều, gật gật đầu, dẫn Lưu Hà đi rồi.

Lâm Y vẫn giữ Thanh Miêu canh cửa, đóng cửa quay vào trong, thấy Trương Trọng Vi vẫn không động đũa, vừa buồn cười vừa đau lòng, vội đi đến gắp một khối thịt bò bỏ vào chén chàng. “Mau ăn thôi, nguội rồi hương vị sẽ không ngon nữa”.

Thật ra hai người đều cảm thấy xấu hổ vì bị Phương thị quấy rối, đều làm như chưa có việc gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm. Chờ ăn xong, Trương Trọng Vi xoa xoa bụng phồng lên, cười. “May mắn thím tặng thêm một chén thịt bò, nếu không làm gì tới lượt ta ăn”.

Lâm Y liếc trắng mắt. “Chàng tranh ăn nhanh lắm kìa”. Nói xong chống cằm, lo lắng. “Thật không hay ho, khó khăn lắm mới được rống chàng một cái, lại bị thím nghe thấy, sợ bây giờ thím vẫn còn bực em”.

Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ta có người che chở, nhìn em sau này có còn dám ăn hiếp ta hay không”.

Lời còn chưa dứt, lỗ tai đã bị Lâm Y xách lên, kéo đến chỗ chậu đồng, buộc rửa sạch tay. Lâm Y mở hành lí, lấy một bộ quần áo sạch sẽ ra, đưa cho chàng đổi. “Ta thấy sở dĩ chàng nhiễm bệnh là do ngày thường không sống sạch sẽ”.

Trương Trọng Vi không để ý, nhưng cũng không phản bác, vừa thay quần áo vừa hỏi. “Nương tử, em thích ăn thịt bò như vậy sao?”.

Lâm Y đáp. “Triều đình không cho bán thịt trâu bò, nào có ai bán đâu, cầm tiền nhiều nữa cũng không được ăn, đương nhiên tham ăn chút. Hồng viên ngoại này cũng giỏi thật, có thể tìm được nhiều thịt bò như thế, chẳng lẽ nhà ông ta tự nuôi”.

Trương Trọng Vi lắc đầu. “Không ai giết thịt trâu bò cày, đó là mua từ mỏ muối”.

Thì ra Tứ Xuyên nhiều mỏ muối, giếng lắp ròng rọc kéo nước làm muối cần sức trâu bò, một đầu trâu khỏe mạnh kéo nhiều thì nửa năm, ít thì ba tháng đã kiệt sức, không làm được nữa liền bị giết thịt, nghe nói canh thịt bò này là công nhân làm muối nghĩ ra.

Lâm Y nghe xong, hơi đăm chiêu. “Theo lời chàng, Hồng viên ngoại không phải người tốt gì, sao bỗng dưng đặc biệt mua thịt bò từ mỏ muối cho chúng ta ăn, có rắp tâm gì?”.

Rắp tâm gì rất nhanh sẽ biết. Thanh Miêu vào dọn dẹp chén đũa, giao cho tiểu nhị, chính mình không đi, quỳ xuống nói. “Vừa rồi là em thất thần, không kịp thông báo cho các chủ tử, Nhị thiếu phu nhân phạt em đi”.

Lâm Y hỏi. “Làm sao mà thất thần?”.

Thanh Miêu đáp. “Vừa rồi Đại lão gia ngồi uống rượu với một vị quan nhân dưới lầu, ăn ăn uống uống xong liền dẫn một tiểu nương tử đi lên, không biết là thiếp mua cho lão gia hay mua cho Nhị thiếu gia, bởi vậy em nhìn thêm mấy lần, lúc quay đầu lại Nhị phu nhân đã đi vào”.

Lâm Y còn chưa lên tiếng, Trương Trọng Vi đã hỏi trước. “Tiểu nương tử kia là vị quan nhân đó mang tới?”.

Thanh Miêu gật đầu. “Đúng vậy, vị quan nhân đó dẫn cô ta tới hành lễ chào hai vị lão gia, Đại lão gia liền dẫn cô ta đi lên, hiện giờ đang ở trong phòng Đại phu nhân”.

Trương Trọng Vi giật mình, nói với Lâm Y. “Chẳng lẽ là thứ nữ của Hồng viên ngoại, lần đầu tặng không thành, lại chờ lần này tặng?”.

Lâm Y buồn cười nói. “Chàng nghĩ chính mình là ai chứ?”.

Trương Trọng Vi gãi gãi đầu, ngượng ngùng trả lời. “Người khác đương nhiên không coi trọng ta, nhưng…”. Chàng chưa nói hết, Lâm Y đã hiểu, không chừng là Hồng viên ngoại tặng thứ nữ cho Trương Đống, nhưng chuyện này cũng quá khéo đi, mặc cho người ở bất cứ nơi nào ra khỏi nhà, chỉ cần không phải chuyển nhà đi chỗ khác, chẳng ai mang thứ nữ đi theo, Hồng viên ngoại này làm sao biết trước mà đặc biệt chờ Trương Đống ở đây?

Cả hai vợ chồng còn đang cân nhắc, Lưu Hà đến gọi, nói rằng Dương thị mời Lâm Y sang đó nói chuyện. Lâm Y nghĩ bụng đại khái là vì vị Hồng tiểu nương tử kia. Nàng thấy Thanh Miêu vẫn còn quỳ dưới mặt đất, vội nói. “Đứng lên đi, hôm nay quả thật là em thất trách, tiền tiêu vặt tháng này coi như phạt, lần sau không được viện lý do nữa”.

Thanh Miêu dập đầu, đứng lên, đi theo sau nàng đến phòng Dương thị.

Trong phòng Dương thị quả nhiên có một thiếu nữ lạ mặt, cũng không phải mỹ mạo gì, nhưng rất đoan trang, ngồi nghiêm túc trên ghế, ánh nhìn quy củ. Dương thị thấy Lâm Y đi vào, hỏi nàng trước. “Hôm nay ăn canh thịt bò có ngon không?”.

Lâm Y biết tiểu nương tử họ Hồng, ngoại trừ khen ngợi thịt bò, còn bỏ thêm một câu. “Làm khó Hồng viên ngoại lo lắng, có thể tìm được nhiều thịt bò như vậy, chúng ta dù là cầm tiền cũng không biết mua ở đâu”.

Lời này vừa xuôi tai lại khéo nói, Dương thị cảm thấy hãnh diện, cười chỉ vào cô ta. “Đây là con gái Hồng viên ngoại”. Nói xong lại chỉ Lâm Y. “Đây là con dâu ta”.

Lâm Y và Hồng tiểu nương tử cùng hành lễ chào, xã giao mấy câu, tự báo tên họ. Hồng tiểu nương tử nói. “Lúc di nương sinh tiểu nữ, đúng dịp có cành hàn mai nở rộ, liền đặt tên tiểu nữ là Hàn Mai”.

Lâm Y khen. “Tên thật là thanh nhã”. Lại cố ý hỏi. “Hàn Mai muội muội là người Tiếp Châu?”.

Dương thị cười nói. “Cô ấy cũng là người Mi Châu, con thật sự không biết?”.

Lâm Y cũng cười. “Thì ra là đồng hương, quả là khéo quá, không biết Hàn Mai muội muội đến Tiếp Châu thăm người thân, hay chỉ đi ngang qua như chúng ta?”.

Hồng Hàn Mai đáp. “Gia phụ vốn muốn tự mình đưa tiểu nữ lên kinh thành, không ngờ vừa đến Tiếp Châu, trong nhà xảy ra chút chuyện, gia phụ phải quay về, lại sợ chậm trễ hành trình của tiểu nữ, đang lúc khó xử, may mắn gặp được Đại lão gia và Đại phu nhân”.

Cô ta chỉ nói một nửa, Lâm Y đang ngẫm nghĩ, Dương thị bổ sung thêm. “Hồng viên ngoại nhờ chúng ta đưa Hồng tiểu nương tử lên kinh, giao cho trưởng tỷ của cô ấy”.

Trong nhà cha mẹ còn tại, gia thế không tồi, lại muốn đi nương tựa trưởng tỷ, là đạo lý gì? Lâm Y nghĩ nghĩ, đột nhiên hiểu ra, hẳn là trưởng tỷ của Hồng Hàn Mai muốn chọn thiếp, lo lắng người ngoài hai lòng, bởi vậy gọi thứ muội nhà mình đến. Nàng nghĩ thông, âm thầm thở phào, cái gọi là thiếp nhiều nhà không yên, nếu cô nàng Hồng Hàn Mai này không phải muốn chen chân vào nhà họ Trương thì cái gì cũng tốt.

Dương thị đại khái cũng nghĩ thế, đối đãi Hồng Hàn Mai cực kì khách khí, hỏi cô ta. “Lúc trước hai gian nhà cô đặt đã bị chúng ta chiếm mất, vậy đêm nay các người ở đâu?”.

Hồng Hàn Mai cúi đầu đáp. “Gia phụ phải chạy về suốt đêm, còn không biết sẽ an bài tiểu nữ ở đâu”.

Đang nói, Hồng viên ngoại đến đây, cũng không vào cửa, chỉ đứng chắp tay bên ngoài, nói với Trương Đống. “Đại lão gia, Hàn Mai nhà tôi lẻ loi một mình, tìm khách điếm khác ở chỉ sợ không an toàn”.

Nhà họ Trương chiếm phòng của bọn họ, Trương Đống có chút băn khoăn, liền nói với Dương thị. “Không bằng chúng ta quay về thuyền trước, chừa gian phòng cho Hồng tiểu nương tử ở lại”‘.

Hồng viên ngoại và Hồng Hàn Mai cùng thốt lên. “Cái này sao có thể”.

Trương Đống và Dương thị là trưởng bối, bọn họ nhường phòng, Hồng Hàn Mai đương nhiên sẽ ngại không thể ở, đồng dạng Trương Lương và Phương thị cũng không thể nhường, nhưng Trương Trọng Vi bệnh, Lí Thư ốm nghén, Trương Tuấn Minh tuổi nhỏ, ai quay về thuyền trước cũng không xong. Mấy người thương lượng một lúc lâu vẫn không có kết quả, cuối cùng Hồng Hàn Mai nói. “Nếu là Đại thiếu gia Đại phu nhân cho phép, tiểu nữ lên thuyền ở, như thế nào?”.

Trương Đống và Dương thị đều coi cô ta là người nhà, không thể bạc đãi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách này là tốt nhất, chẳng qua thuyền hạng nhất đã hết khoang trống, Trương Đống nghĩ chuyện Hồng Hàn Mai này Trương Lương cũng đã đồng ý, liền sai Lưu Hà đến hỏi Lí Thư có thể dọn khoang thuyền của Cẩm Thư cho khách ở được không.

Lúc trước sở dĩ Lí Thư cho hai thông phòng lên thuyền hạng nhất ở, thứ nhất là vì giúp Lâm Y, thứ hai là tỏ ra mình hiền lành, hiện giờ có lý do chính đáng như vậy đuổi Cẩm Thư và Thanh Liên rời thuyền, cớ sao không làm, sảng khoái đồng ý ngay, sai Cẩm Thư và Thanh Liên đi theo dọn hành lí. Đã có khoang trống, mọi người đều vui vẻ, Dương thị sai Lưu Hà đưa Hồng Hàn Mai lên thuyền.

Lâm Y thấy bọn họ an bài thỏa đáng, không có việc của mình, liền cáo lỗi đứng dậy về phòng.

Trương Trọng Vi thấy nàng đi lâu như vậy mới về, hỏi. “Thật sự là phụ thân nạp thiếp?”.

Lâm Y cười. “Nếu là thiếp, cần gì đặc biệt gọi em qua gặp mặt, tuy em là tiểu bối, nhưng tốt xấu cũng là chính thất phu nhân”.

Trương Trọng Vi kinh ngạc hơn. “Chẳng lẽ là thiếp mua cho ta?”.

Bàn tay trắng nõn của Lâm Y đánh lên ngực chàng. “Chàng mơ đi”. Nàng kể lại chuyện Hồng Hàn Mai vào kinh nương tựa trưởng tỷ cho chàng nghe, nói. “Chẳng qua là tiện đường đưa một đoạn, không liên quan tới chàng, đến lúc lên thuyền, nhớ rõ không được nhìn ngó lung tung”.

Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ta nhìn nương tử là đủ rồi”.

Lâm Y hiếm có nghe được một câu tâm tình từ chàng, thật là vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không để ý chàng còn đang bệnh, chủ động chui vào lòng chàng, âu yếm thân mật một trận.

Ngày thứ hai, Trương Trọng Vi uống thuốc xong, cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, liền xuống lầu tản bộ, trùng hợp Trương Bá Lâm cũng đang đi dạo, tiến đến sóng vai cười. “Khó trách ngày ấy cậu kiên quyết không nhận thứ nữ của Hồng viên ngoại, thực là nhan sắc kém chút”.

Trương Trọng Vi nói. “Em chưa gặp cô ta lần nào, làm sao mà biết, nhưng ca ca đừng lén nhìn tiểu nương tử nhà khác sau lưng Đại tẩu, không tốt”.

Trương Bá Lâm cuống lên. “Chớ nói bừa, anh đâu có nhìn lén, chẳng qua là cô ta vô tình đi ngang cửa phòng chúng ta, trùng hợp nhìn thấy thôi”.

Lúc này Lí Thư cũng xuống lầu, Lâm Y đỡ cô, cả hai nhìn thấy quan nhân nhà mình, gật đầu mỉm cười. Trương Bá Lâm vỗ nhẹ sau lưng Trương Trọng Vi một cái, nhỏ giọng uy hiếp. “Đừng nói linh tinh, cẩn thận anh tố cậu từng dạo lầu xanh”.

Trương Trọng Vi buồn cười đáp. “Ca ca cũng biết nói xấu?”.

Lâm Y và Lí Thư đã tới gần, cười hỏi. “Hai anh em nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”.

Trương Bá Lâm ngẩng đầu nhìn trời. “Ta thấy sắc trời hôm nay không tồi, bệnh của Trọng Vi cũng đã khởi sắc, đang thương lượng không biết khi nào lại khởi hành đây”.

Đã nhiều ngày Trương Bá Lâm chăm sóc Lí Thư từng li từng tí, bởi vậy cô không nghi ngờ anh ta, cười. “Nhị lang bệnh còn chưa khỏe, đừng đi ra ngoài lâu, dạo hai vòng thôi rồi về”.

Trương Bá Lâm nịnh vợ, vội tiến đến đỡ cánh tay Lí Thư. “Nương tử cũng đi nhiều rồi, cần phải trở về”.

Lâm Y trộm cười vợ chồng bọn họ, Lí Thư ngượng, túm Trương Bá Lâm bước đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.