Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 64: Chương 64: Hôn sự ở Nhã Châu




Thanh Miêu gọi chú chó đi theo, nó cũng không động đậy, nhân tiện nói. “Chó khác mèo, vẫn nên đặt cái tên tiện hơn”.

Lâm Y hỏi Trương Trọng Vi. “Nhà ấy tổng cộng mấy chó con?”.

Trương Trọng Vi đáp. “Đại khái bảy con, nó là nhỏ nhất”.

Lâm Y cười. “Bình thường lông đã đen như vậy, gọi là Hắc Thất Lang đi”.

Trương Trọng Vi kinh ngạc, nào có ai đặt tên chó như tên người vậy, nhưng chàng nhìn Lâm Y vui mừng, chẳng những không nói, còn trái lương tâm khen một câu. “Tên rất hay”.

Thanh Miêu ngồi xuống, vỗ vỗ đầu Hắc Thất Lang, nói. “Nghe rõ Tam nương tử nói gì chưa? Từ nay về sau, nhà ngươi tên là Hắc Thất Lang”. Nói xong đứng dậy, gọi một tiếng “Hắc Thất Lang”, nó quả thật đi theo cô. Lâm Y kinh hỉ reo lên. “Thật sự là khôn lanh”.

Trương Trọng Vi đắc ý nở nụ cười. “Ba ngày nữa tôi đi Nhã Châu, em có gì muốn mang hộ không?”.

Lâm Y nói. “Anh đi đường cẩn thận, bình an trở về là được, ngày đó tôi đến tiễn anh đi”.

Trương Trọng Vi lắc đầu. “Đừng, bị mẹ tôi nhìn thấy lại khiến em khó xử”.

Lâm Y thấy chàng giác ngộ, trong lòng mừng rỡ, mặt giãn ra mỉm cười. Trương Trọng Vi thấy nàng cười, luyến tiếc không muốn rời, bất đắc dĩ trong viện có hai cặp mắt theo dõi, chẳng biết lúc nào sẽ đi ra, đành bước ba bước lại ngoái đầu nhìn.

Không bao lâu sau, Thanh Miêu dẫn Hắc Thất Lang ăn no về, lo sợ thím Nhâm thật sự bắt mất nó làm thịt, không dám đặt ổ chó bên ngoài, tìm cái giỏ trúc gác trong phòng cô, lót thêm rơm rạ, bế Hắc Thất Lang vào, để thêm một bát nước trong cho nó uống.

Tuy có chó, nhưng còn nhỏ, chưa thể dùng, Lâm Y vẫn sầu não, đang vắt óc nghĩ ý tưởng, có tiếng đập cửa vang lên, mở cửa ra thấy thì ra là Điền thị.

Điền thị trước nay chưa từng tìm đến, Lâm Y cảm thấy bất ngờ thật sự, vội tiếp đón Điền thị vào nhà.

Điền thị chối từ, bảo rằng mình là người mang điềm xấu, kiên quyết đứng ở cửa, nói. “Tam nương tử nếu không chê tôi thô kệch, tôi canh vườn rau cho cô, thế nào?”.

Lâm Y nói. “Sao dám làm phiền Tam thiếu phu nhân”.

Điền thị cười. “Tam thiếu phu nhân gì chứ, lúc tôi còn ở nhà mẹ đẻ, sống còn khổ hơn cô bây giờ, chưa ngày nào là ăn no cơm”. Dừng một chút, lại nói. “Cô trồng rau, đến lúc đó chẳng phải mọi người đều cùng nhau ăn hay sao, tôi không thể chiếm không ân tình này được, giúp cô canh giữ vườn vậy”.

Lâm Y nhìn vẻ mặt Điền thị cũng hiểu được, lại nghĩ nếu Điền thị không thành tâm, cần gì phải lựa buổi tối mới đến, liền gật đầu đáp ứng, cúi người tạ ơn cô ta. Sáng ngày hôm sau, Thanh Miêu nghe được Điền thị chịu hỗ trợ canh vườn, rất là cao hứng, cố ý chạy đến cảm tạ một hồi lâu, khiến Điền thị cũng ngượng ngùng.

Từ lúc vườn rau có người trông giữ, Phương thị không thể đến quấy rối, mấy thửa rau xanh của Lâm Y rốt cuộc cũng được bảo vệ.

Nhắc đến chuyện Trương Bá Lâm sắp sửa đi xa, Như Ngọc năn nỉ muốn anh ta mang cô nàng đi theo, nhìn phong cảnh, học hỏi thêm. Trương Bá Lâm mừng rỡ có tiểu mỹ nhân làm bạn đường dài, liền đi nói cho Phương thị. Phương thị trước nay chỉ để ý đến thiếp và thông phòng của Trương Lương, không mấy can thiệp hai con trai, sảng khoái gật đầu. Trương Đống nghe nói, rất không hài lòng, tìm Trương Lương và Phương thị nói một câu. “Học trò đi đâu nhiều lắm mang theo đứa thư đồng, nào có ai mang theo nha hoàn”.

Trương Lương cho rằng mang theo nha hoàn chỉ là việc nhỏ, không muốn vì vậy mà tranh cãi gây mâu thuẫn giữa hai huynh đệ, liền đáp ứng đi nói cho Trương Bá Lâm. Phương thị bất mãn Đại phòng ngay cả con trai bà ta cũng muốn quản, dù chưa mở lời, nhưng cả buổi sắc mặt hầm hầm đáng sợ.

Trương Đống nhìn em dâu như vậy liền kéo Trương Lương ra ngoài, lén nói cho ông ta. “Tôi nghe nói Lí Giản Phu rất thưởng thức Đại lang, liền cố ý viết thư hỏi đồng liêu một phen, thì ra ông ta có vị thiên kim đang tuổi kén gả nhưng chưa tìm được vị hôn phu như ý, bởi vậy tôi nghĩ ông ta nhất định nhìn trúng Đại lang hoặc Nhị lang, muốn tuyển làm rể, mới mời bọn họ đi Nhã Châu”.

Tin tức dù chưa chuẩn nhưng vẫn khiến Trương Lương kích động ghê gớm, miệng lắp bắp nói không nên lời, lát sau mới hộc ra được một câu. “Quả là chuyện tốt!”.

Trương Đống biết Trương Trọng Vi có hôn ước trong người, mới hỏi. “Ông ta nhìn trúng Đại lang hay Nhị lang, chú có biết không?”.

Trương Lương nhớ tới Lí Giản Phu khen thơ của Trương Bá Lâm, đáp. “Là Đại lang Bá Lâm”.

Trương Đống hỏi tiếp. “Đại lang có từng đính thân chưa?”.

Trương Lương nói. “Từng đính thân lúc nhỏ, nhưng tiểu nương tử nhà ấy bạc mệnh, mấy năm trước đã mất”.

Trương Đống liên thanh mừng rỡ. “Rất tốt, rất tốt”. Ông ta và Trương Lương cùng đến phòng Trương Bá Lâm, kể cho Trương Bá Lâm biết Lí Giản Phu thích gì ghét gì, bảo ban nếu Lí Giản Phu có hỏi thì nên đáp ra sao. Trương Bá Lâm thưa. “Để cháu gọi Trọng Vi cùng nghe”.

Trương Lương lại cười ha hả xua tay. “Không cần, con cứ nghe bá phụ bảo là được”.

Trương Bá Lâm không giống Trương Trọng Vi, anh ta là người thông minh, trong lòng liền cảm giác kì quặc, quấn lấy Trương Đống và Trương Lương hỏi cho ra duyên cớ. Đây là việc vui, Trương Đống cũng không gạt anh ta làm gì, hai ông Trương Đống Trương Lương mỗi người một câu kể cho anh ta nghe. Trương Bá Lâm nghe xong, biểu tình trên mặt khó coi, Trương Lương có dã tâm muốn con trai đồng ý, liền thêm thắt. “Nghe nói tiểu nương tử nhà thái thú thập phần mỹ mạo”.

Cái này cũng không thể khiến Trương Bá Lâm cao hứng thêm chút nào, ông ta đang định nói gì nữa, Trương Đống ngại đệ đệ nói năng cợt nhả, khụ hai tiếng, kéo ông ta ra ngoài.

Vừa rồi Như Ngọc ngay tại trong phòng, nghe hết toàn bộ những gì họ nói, đợi bọn họ vừa đi, bước đến đẩy Trương Bá Lâm, chua nói. “Nghe hai vị lão gia nói không, tiểu nương tử nhà họ Lí rất xinh đẹp, vì sao mặt thiếu gia còn nhăn như trái mướp đắng”.

Trương Bá Lâm nghe ra vị ghen tuông trong câu nói của Như Ngọc, vội kéo cô nàng vào lòng, cợt nhả nói. “Có đẹp mấy đi nữa cũng không bằng em”.

Như Ngọc hé môi cười. “Đừng dỗ em, thiếu gia phải mau mau cưới thiếu phu nhân chính thất về cho em lập quy củ”.

Trương Bá Lâm nghiêm mặt nói. “Nói vậy là sao, tôn ti có tự, chẳng lẽ em không nên lập quy củ?”. Anh ta chú ý nhất là này, cảm giác Như Ngọc có dã tâm vượt mặt chính thê, nhìn cô ta cũng chẳng thấy cô ta kiều mỵ khả ái nữa, đẩy cô ta ra, đi phòng Trương Trọng Vi cách vách nói chuyện.

Trương Trọng Vi gặp ca ca vào phòng, vội đứng dậy nhường chỗ. “Ca ca sắp xếp xong văn thơ rồi sao?”.

Trương Bá Lâm ngồi xuống thở dài. “Anh hận không thể viết thêm mấy chục bài khó coi”.

Trương Trọng Vi ngạc nhiên hỏi. “Vì sao vậy?”.

Trương Bá Lâm kể chuyện Lí Giản Phu muốn chiêu rể, nói. “Anh căn bản không tin, nhưng Đại bá và cha nói có mắt có mũi rõ ràng, khiến anh thấy không yên”.

Trương Trọng Vi vẫn không hiểu. “Cho dù Lí thái thú nhìn trúng anh đi nữa thì có gì không tốt đâu? Chẳng lẽ tiểu nương tử nhà ấy dung mạo khó xem?”.

Trương Bá Lâm lắc đầu. “Cha nói rất là mỹ mạo”.

Trương Trọng Vi hỏi. “Vậy vì sao ca ca không muốn?”.

Trương Bá Lâm đáp. “Cô ta là thiên kim nhà quan lại, anh đây cả đời áo vải, bị nương tử đè đầu, cậu muốn sao?”.

Trương Trọng Vi nghe không rõ. “Chỉ cần cô ấy tốt là được, vì sao không?”.

Trương Bá Lâm chụp quyển sách gõ lên đầu chàng, muốn dạy chàng thông suốt. “Thành thân không có đơn giản vậy đâu, cậu nhìn mẹ chúng ta xem, bắt bẻ Lâm Tam nương như vậy, nếu anh thật sự cưới tiểu nương tử nhà Lí thái thú, sẽ đến phiên bọn họ đối xử với anh như thế đó”.

Anh ta nhắc đến tình cảnh của Lâm Y, Trương Trọng Vi liền hiểu. “Lời này không giả, nhưng nếu anh thi đậu có công danh, chẳng phải sẽ không cần cố kị gì?”.

Trương Bá Lâm liếc trắng chàng. “Nhà họ Lí mấy đời làm quan, giàu nhất một phương, có quyền có thế, cho dù anh đậu tiến sĩ đi nữa cũng bị bọn họ áp một đầu, anh mới không muốn như vậy”.

Trương Trọng Vi lúc này có thể lý giải anh ta, nhưng vẫn khuyên anh trai lấy công danh làm trọng, cho dù không muốn cưới tiểu nương tử nhà Lí thái thú đi nữa cũng không nên cho Lí Giản Phu xem văn dở, tránh ảnh hưởng tiền đồ. Trương Bá Lâm thập phần kì quái, đệ đệ nhà mình trước nay đồng lòng với mình, khinh thường đáp cành nhà quyền thế, hôm nay sao lại coi trọng Lí Giản Phu? Anh ta sao hiểu được, Trương Trọng Vi cực muốn mang Lâm Y ra xa khỏi đất Thục, trong lòng có chấp niệm đương nhiên ý tưởng sẽ thay đổi, dù chàng chưa xuống đến mức quỵ lụy nhưng vẫn muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Lí Giản Phu.

Trương Bá Lâm tìm chàng để tâm sự, nay lại bị chàng lải nhải cho đau đầu, đành rút lui. “Là văn hay, cho xem văn hay”.

Trương Trọng Vi mỉm cười tiễn ca ca ra cửa, nói. “Ca ca thư thả tâm đi, Đại bá và cha cũng chỉ là nghe ngóng vậy thôi, chưa chắc đã chuẩn, nói không chừng tiểu nương tử nhà Lí thái thú đã sớm tìm được phu quân”.

Câu này rốt cuộc cũng khiến người ta thanh thản, Trương Bá Lâm thoáng giải sầu, về phòng nghỉ tạm.

Ngày bọn họ xuất phát, Lâm Y nhớ kĩ lời Trương Trọng Vi dặn, không đi tiễn, chỉ đứng ở ụ đất đầu thôn, xa xa phất tay tạm biệt.

Hai anh em lần đầu xa nhà, lại không có trưởng bối kèm cặp, đều hưng trí bừng bừng, Trương Trọng Vi yêu thích phong cảnh lại càng vội vã muốn gặp Lí Giản Phu, một lòng một dạ muốn nhanh chân; Trương Bá Lâm lại không muốn bị Lí Giản Phu nhìn trúng, kéo dài hành trình hết mức có thể, du lãm chân trời mây nước núi non, thậm chí còn tìm một hòn đá hình thù kì lạ dưới dòng suối vô danh, định tặng Lí Giản Phu làm lễ gặp mặt.

Đúng là anh ta và Lí Giản Phu có duyên, ông này yêu nhất sưu tầm đá lạ, càng đổ ra thích Trương Bá Lâm hơn, chẳng những trưng hòn đá ở chỗ danh giá nhất, còn mời cả phu nhân nhà mình ra gặp mặt. Trương Bá Lâm vừa nghe Lí Giản Phu cho mời phu nhân, liền thầm than một tiếng không xong, xem ra Trương Đống nói không hề giả, Lí Giản Phu đang chiêu rể cho con gái cưng, nhất định là nhìn trúng anh ta. Anh ta tưởng tượng đến phải cưới một tiểu nương tử có nhà mẹ đẻ siêu cường về, tâm lý đại loạn, miễn cưỡng chấp bút vài đề văn Lí Giản Phu ra, xong lôi kéo Trương Trọng Vi vội vã cáo từ.

Bọn họ vừa về nhà, Lí Giản Phu đã gửi thư đến, Trương Lương mở thư, đem cho Trương Đống xem, Lí Giản Phu viết ông này cực kì thưởng thức Trương Bá Lâm, muốn kết thân gia với nhà họ Trương, hỏi Trương Lương có đồng ý hay không.

Trương Lương đọc thư xong, reo lên hai tiếng. “Đồng ý! Đồng ý!”.

Trương Đống cũng cao hứng trong lòng, lại khinh thường bộ dạng gấp gáp của đệ đệ, nói. “Không kiêu ngạo không siểm nịnh mới là lẽ phải, Lí thái thú cũng không ưa những kẻ nịnh nọt phàn cao”.

Trương Lương vội gật đầu, nói “Phải”, lại hỏi. “Nhà quan lại làm việc như thế nào? Đại ca dạy tiểu đệ”.

Trương Đống buồn cười nói. “Cũng không phải hoàng gia, có thể ra sao nữa, là tìm bà mối đi cầu hôn thôi”.

Trương Lương nghĩ đến cảnh kết thân gia với Lí Giản Phu, kích động nói không nên lời, lắp bắp đứng lên. “Vậy, đệ đệ phải vào thành”.

Trương Đống định nói “Không cần gấp như vậy” nhưng nhìn ông kia mặt mày hưng phấn, nói không ra miệng được, để mặc ông ta đi.

Việc đại hỷ, cũng không phải con nhà mình, Trương Đống đứng trước cửa sổ nhìn Nhị phòng rộn rã trở mình, mặt lộ vẻ phiền muộn. Dương thị nhìn trong mắt, đứng bên cạnh ông ta, lẩm bẩm. “Con trai tốt như vậy, cho ta một đứa thì tốt rồi”.

Chẳng rõ Trương Đống không nghe thấy thâm ý trong câu nói đó hay vẫn chìm đắm trong hâm mộ, không hề mở miệng phản bác, còn hơi nhíu mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.