Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 95: Chương 95: Huynh đệ cự nhận thiếp




Lúc này Phương thị mới nhớ ra mình có một đứa cháu trai đang được Lí Thư nuôi sống, nhưng bà ta cho rằng mẹ cả nuôi con thứ là chuyện bình thường, bởi vậy không thèm cảm kích, ngược lại trách cứ Lí Thư. “Sớm nên đón về, các người giấu giếm như thế làm hại bà nội ta đây chưa được gặp cháu trai mấy lần”.

Lí Thư ôn hòa nói. “Vậy ngày mai con dâu sẽ sai người đón đứa trẻ về, cho Nhị phu nhân tự nuôi, hưởng thụ tình cảm bà cháu”.

Phương thị ban đầu không nghĩ nhiều, còn thúc giục Lí Thư đi an bài, đợi Lí Thư ra khỏi nhà chính mới giật mình tỉnh ra, Lí Thư bảo bà ta tự nuôi, ý là bắt bà ta bỏ tiền ra?

Nếu bỏ tiền thì Phương thị không vui đâu, bà ta bây giờ nghèo rớt mồng tơi, làm gì có tiền nuôi đứa bé, vì thế bật dậy muốn đuổi theo Lí Thư đổi lại ý, nhưng bước hai bước, trong đầu bà ta nghĩ : bà ta nuôi đứa bé, nhưng đòi tiền Lí Thư để nuôi, cớ sao không làm? Bà ta nghĩ như vậy liền dừng chân, tâm tình khoái trá gọi thím Nhâm, sai đi dọn dẹp một gian phòng trống cho cháu nội bảo bối của bà ta ở.

Ngày hôm sau, đứa con trai Như Ngọc sinh ra được đón về, đứa bé đã hơn một tuổi, mặc bộ đồ mới bằng gấm, để chỏm, biết chạy biết nhảy biết gọi người, thấy ai cũng cười hì hì rất đáng yêu. Bà vú bế cậu bé vào nhà chính, dạy nó gọi các trưởng bối, đầu tiên là Trương Lương rồi Phương thị, gọi một vòng tất cả mọi người trong phòng xong, ai cũng cười vui vẻ. Trương Lương ngay tại chính đường đặt cho đứa bé đại danh là Trương Tuấn Minh, ôm vào lòng đùa giỡn. Trương Bá Lâm thấy đứa trẻ mặt mày thanh tú, có vài phần giống Như Ngọc, khó tránh khỏi tưởng niệm một chút, thừ người ra nhìn lúc lâu.

Lí Thư nhìn hết vào đáy mắt, trong lòng nổi lên vài phần ghen tuông, im lặng không nói gì, quay người đi trước. Trương Bá Lâm vội gọi Lí Thư lại. “Sinh hoạt hằng ngày của Tuấn Minh an bài thế nào rồi? Phu nhân chuẩn bị thỏa đáng hãy đi”.

Lí Thư không để ý tới, lập tức đi ra. Phương thị mắng “Không ra thể thống”, nói với Trương Bá Lâm. “Đừng để ý nó, cháu trai để mẹ lo”.

Bà nội giữ cháu đương nhiên là thỏa đáng, Trương Bá Lâm an tâm, sờ sờ khuôn mặt Trương Tuấn Minh, đi theo Lí Thư. Lí Thư ngày thường luôn nhẫn nhịn, hôm nay lần đầu cáu kỉnh, sợ Trương Bá Lâm lạnh nhạt với cô, đang ngồi trong phòng bất an, Trương Bá Lâm liền vào, nhìn mặt Lí Thư vẫn đang mất hứng, hỏi. “Nàng làm bộ mặt đó cho ai nhìn? Đứa bé vẫn phải gọi nàng tiếng ‘mẫu thân’ kia mà”.

Lí Thư cả giận. “Nếu thiếp không muốn nuôi nó, làm sao vất vả đón nó về, quan nhân làm cha mà chưa từng hỏi qua một tiếng”.

Trương Bá Lâm có chút xấu hổ, liền hỏi. “Vậy nàng tức giận cái gì?”.

Lí Thư quay ngoắt, đưa lưng về phía anh ta, nổi nóng. “Vừa rồi quan nhân thừ người ra nhìn Tuấn Minh, nhớ tới ai?”.

Trương Bá Lâm tỉnh ngộ, thì ra nương tử đang ghen, anh ta yêu nhất bộ dạng ghen tuông của phụ nữ, lập tức liền tỏ ra tình ý ngọt ngào, nịnh hót, an ủi, nói rằng. “Chỉ là ta thất thần, cũng không phải nhớ tới ai hết”.

Lí Thư thấy anh ta chẳng những không trách mình ghen tị, ngược lại tỏ ra dịu dàng, cô vừa mừng vừa sợ, từ đó ngộ ra một phần đạo lý ở chung của hai vợ chồng.

Trước khi nhà họ Trương lên đường, Trương Bát nương đến tiễn, khóc một hồi trước mặt Phương thị, lại đến chỗ Lâm Y khóc tiếp. “Mọi người đi lần này không biết bao giờ mới quay trở lại, bỏ em ở đây một mình, biết phải làm sao?”.

Lâm Y nhìn cô đã làm mẹ mà còn khóc sướt mướt, vội an ủi. “Hai ca ca của em chỉ là vào kinh nhậm chức quan, còn được phân đến đâu làm quan vẫn chưa biết mà, nói không chừng sẽ quay lại Tứ Xuyên”.

Trương Bát nương biết tỉ lệ trùng hợp ấy nhỏ không thể nhỏ hơn, nhưng vẫn dâng lên chút hy vọng, cầm tay Lâm Y. “Nếu vậy thì tốt rồi”.

Lâm Y cười. “Bây giờ em đã có con trai, ngày sống dễ dàng hơn, không có người nhà mẹ đẻ ở bên thì sao đâu nào?”.

Trương Bát nương đầu tiên không lên tiếng, thật lâu sau, hỏi. “Đại tẩu thật sự là con gái Lí thái thú?”.

Lâm Y nở nụ cười. “Có thể giả được sao?”.

Trương Bát nương liền thở dài. “Em sinh con trai xong, cha mẹ chồng và quan nhân đều đối đãi tốt hơn trước, nhưng từ lúc Đại tẩu gả vào nhà họ Trương, bọn họ lại đổi sắc mặt”.

Lâm Y nói. “Ta cũng nghe qua, là vì Lí thái thú và cậu em bất đồng chính kiến?”.

Trương Bát nương gật đầu, lại thở dài. “Trước kia mợ nhìn em không vừa mắt, hiện giờ đổi thành cậu nhìn em không vừa mắt, dù sao em cũng là đứa mệnh khổ”.

Lâm Y cũng thở dài trong lòng, nhưng không dám lộ ra, còn trấn an Trương Bát nương một lát, hỏi cô có thiếu thốn gì không, đợi đến kinh thành sẽ nhờ người mang về cho cô.

Trương Bát nương che miệng cười. “Khó trách ai cũng nói Nhị tẩu vừa có tiền vừa hào phóng, hôm nay mới thấy được quả là thế”.

Lâm Y nghe cô trêu ghẹo mình, lập tức thò tay cù léc cô như lúc cả hai còn nhỏ, Trương Bát nương sợ nhột, cười khanh khách không ngừng, một người đuổi, một người trốn, đùa giỡn vui vẻ.

Khi Trương Bát nương từ biệt, Phương thị dẫn theo vợ chồng Trương Bá Lâm, tiện đường đưa con gái về nhà họ Phương, định chào tạm biệt anh trai chị dâu, nhưng Phương Duệ thấy Lí Thư, lại nổi nóng, tỏ thái độ xa cách, khiến Phương thị ôm bụng tức về nhà, không dám cho Trương Lương biết.

Vì Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi bây giờ đều là tiến sĩ, mấy ngày trước khi đi, ngày nào cũng có người đến tiễn, hôm đó Trương Trọng Vi khó khăn dành ra được chút thời gian rảnh, thương lượng với Lâm Y mời các vị tiên sinh trong thư viện về nhà uống chén rượu. Lâm Y nói. “Nhà chúng ta nhỏ quá, làm sao có thể để các vị tiên sinh ngồi giữa sân ăn cơm? Không bằng chàng mang tiền cùng Đại ca vào thành tìm quán rượu, mời các vị tiên sinh cho thể diện chút”.

Trương Trọng Vi cảm thấy chủ ý này rất hay, vui mừng nói. “Cũng may mấy ngày nay nhận được quà cáp, lại lấy ra sử dụng”.

Lâm Y mở hòm tiền, lấy ra mấy tờ tiền giấy đưa cho chàng, tiễn chàng ra cửa, lại dặn dò. “Về sớm, không được gọi kỹ nữ hầu rượu”.

Trương Trọng Vi nhét tiền vào tay áo, đi cách vách gọi Trương Bá Lâm, nói ra chủ ý của Lâm Y, Trương Bá Lâm cũng khen hay, đi vào hỏi Lí Thư lấy tiền, hai anh em cùng vào thành, trước chọn một quán rượu lớn, đặt chỗ ngồi, rồi mới phân công nhau cùng đi mời các tiên sinh họp lại một bàn.

Mọi người vừa động đũa, lập tức có tư ba* tiến đến, châm rượu châm rượu, đốt hương đốt hương, hầu hạ cực kì ân cần, còn có mấy nhàn hán* chắp tay đứng chờ, cung kính hỏi Trương Bá Lâm có muốn mua gì hay không, có muốn gọi kỹ nữ hầu rượu hay không, bọn họ chạy chân vặt. Lúc nhà họ Trương còn giàu có, hai anh em Trương Bá Lâm cũng từng đến quán rượu, ngoại trừ người đong rượu ra chẳng có ai thèm để ý tới bọn họ, bây giờ rất nhiều kẻ đến xun xoe nịnh bợ, anh ta không khỏi đắc ý, vì thế móc ra mấy đồng tiền trinh, sai nhàn hán* đi mua ít hoa quả khô, phân cho các tiên sinh ăn.

*Tư ba : đầy tớ hầu rượu. Nhàn hán : người nam rảnh rỗi chuyên chờ chực ở các quán trà để người ta sai vặt. Đã chú thích ở các chương đầu.

Trong bàn tiệc có người bồi rượu danh gọi là Hồng viên ngoại, từng muốn gả con gái cho Trương Trọng Vi, nhưng chậm chân không thành, hiện giờ thấy cả nhà chàng phải vào kinh, rất vinh quang, liền động tâm tư muốn tặng con gái thứ cho chàng làm thiếp.

Lời Lâm Y “dạy” ngày ấy vẫn còn vọng bên tai, Trương Trọng Vi nào dám nhận, thậm chí liên tục nháy mắt ra dấu với Trương Bá Lâm, Trương Bá Lâm liền mở miệng ngăn dùm em trai. “Trọng Vi vừa mới tân hôn, viên ngoại sao có thể bảo đệ đệ ta nạp thiếp được?”.

Anh ta nói thẳng thừng, Hồng viên ngoại sượng mặt, định phất tay áo bỏ đi, một vị bồi rượu khác cố giữ chặt ông ta, vui đùa nói. “Hồng viên ngoại gấp gáp cái gì, Trọng Vi không nhận còn có Bá Lâm, Bá Lâm cũng không phải đang tân hôn”.

Hồng viên ngoại lại vui sướng ngồi xuống, hỏi. “Bá Lâm có bằng lòng không?”.

Từ lúc Lí Thư học ghen xong, hiện giờ Trương Bá Lâm và Lí Thư tình cảm thắm thiết như mật trong bình, hơn nữa vào kinh đường xá xa xôi, thật sự không muốn thêm người, đành phải chắp tay cáo lỗi. Mặt Hồng viên ngoại lại đen, nói vài câu mát mẻ, ý chỉ Trương Bá Lâm bây giờ đậu tiến sĩ rồi, liền mắt cao xem thường người khác.

Trương Bá Lâm rất bực, tặng thiếp là việc tao nhã, làm sao lại cưỡng ép người khác. Các vị tiên sinh trong bàn cũng cho rằng tặng thiếp không phải việc gì to tát, nhận thì tốt, không nhận cũng chẳng làm sao, có đáng gì khiến hai người phồng mang trợn mắt, vì thế đều tự uống rượu, không nói chuyện với Hồng viên ngoại.

Hồng viên ngoại ngồi một lát, không thấy ai để ý tới ông ta, đứng dậy đi trước. Ông ta vừa đi, có vị tiên sinh lên tiếng. “Bá Lâm không cần để ý tới ông ta, ông ta chẳng qua là ỷ vào có con gái gả đến nhà quan lại ở kinh thành, tính tình bá đạo chút thôi”.

Trương Bá Lâm người không mang thù, dù không ai đến khuyên anh ta cũng cười cho qua, lại nâng chén cùng với Trương Trọng Vi kính rượu bọn họ, coi như chuyện không vui vừa rồi chưa từng xảy ra.

Đệ tử có tiền đồ, làm thầy đương nhiên cao hứng và tự hào, cả bàn ăn uống cực kỳ tận hứng, thẳng đến thái dương sắp xuống núi mới tan. Trương Trọng Vi và Trương Bá Lâm say ngã trái ngã phải, đỡ nhau về thôn, ai về nhà nấy.

Lâm Y đoán trước Trương Trọng Vi sẽ say, sớm chuẩn bị canh giải rượu, vào cửa lập tức cho chàng uống, không ngờ Trương Trọng Vi uống xong liền ói ra, hại nàng và Thanh Miêu dọn dẹp nửa ngày. Trương Trọng Vi ói hết, ngược lại tỉnh táo ra, giữ chặt Lâm Y. “Nương tử, hôm nay nguy hiểm thật”. Chàng kể chuyện Hồng viên ngoại tặng thiếp thế nào, tức giận rời đi thế nào cho Lâm Y nghe, cười. “Thiếu chút nữa ta đã cho nhà họ Trương chúng ta thêm dân cư”.

Lâm Y ngạc nhiên nói. “Đại ca thế nhưng không nhận?”.

Trương Trọng Vi không biết vì sao hôm nay Trương Bá Lâm khác thường như vậy, lắc đầu, ngã lên giường. Lâm Y đóng cửa xong cũng lên giường, ôm chàng hỏi. “Vậy vì sao chàng không nhận?”.

Trương Trọng Vi cười ha ha. “Đại ca ham thú này còn không nhận, ta nhận làm gì”.

Lâm Y nhéo lỗ tai phu quân. “Em thấy sau khi chàng từ kinh thành quay về liền biến thành người xấu, ý chàng nói là chỉ cần Đại ca chịu nhận, chàng cũng nhận?”.

Trương Trọng Vi cậy men rượu, la lên. “Nương tử tha mạng, hiện giờ chỉ có mình nương tử ta đã ứng phó không nổi, sao dám nhận thêm một người nữa”.

Lâm Y tăng thêm sức, cả giận. “Cái gì mà ứng phó không nổi, chàng dám ám chỉ ta là người đàn bà đanh đá?”.

Trương Trọng Vi luôn miệng kêu không dám, bắt được cánh tay của nàng, dùng sức kéo. Lâm Y còn chưa phản ứng, người đã nằm dưới thân ai kia, Trương Trọng Vi vừa cởi xiêm y của nàng, vừa đứng đắn nói. “Nương tử hiểu lầm ta, ý ta là ứng phó cái này không nổi”.

Lâm Y thầm nghĩ : xong rồi, quan nhân nhà mình thật sự là đi theo Đại ca học xấu, nàng nổi giận trong lòng, trên mặt lại cười tươi, hai chân quấn lấy Trương Trọng Vi, cố tình ghé vào tai chàng thổi khí, cười hỏi. “Thật sự ứng phó không nổi?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.