Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 137: Chương 137: Khéo từ ý tốt




Lâm Y nóng lòng biết nguyên nhân vụ cháy, gật đầu có lệ, hỏi tên đầy tớ kia. “Cổ lão gia bắt gian phu, hàng xóm láng giềng đều có thấy, nhưng làm sao lại nháo thành cháy?”.

Tên đầy tớ đáp. “Nghe nói gã gian phu kia chịu đau không nổi, bị Cổ lão gia quất mười mấy roi, đồng ý bỏ tiền giải quyết riêng, Cổ lão gia giơ cây đuốc theo hắn đi lấy tiền, đến ngõ, nhất thời sơ sẩy, bị gã gian phu kia húc một phát, cây đuốc văng mất, trúng ngay đống củi khô, đêm hôm khuya khoắt, bọn họ không tìm được nước, lửa cứ thế càng lúc càng lớn lên”.

Ngưu phu nhân luôn miệng “Tội lỗi”, nói. “Thể loại người đáng chém ngàn đao như thế, nên đánh mấy gậy cho chết luôn”.

Lâm Y không biết bà đang nói tới Cổ lão gia hay gã gian phu kia, không thể tiếp lời, liền hỏi tên đầy tớ. “Vụ cháy chỉ do vậy, quan phủ mặc kệ không quản sao?”.

Tên đầy tớ đáp. “Làm sao mặc kệ, Cổ lão gia và gã gian phu đều bị gô cổ về quy án rồi”.

Ngưu phu nhân thở phào. “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”.

Lâm Y âm thầm thở dài, gô cổ về quy án thì thế nào, phòng ốc đã cháy mất, tiền thuê còn lại ai bù cho, những thứ đã mất ai bồi thường? Nhất thời khó có thể tìm được chỗ ở thích hợp, may mắn Ngưu phu nhân nhiệt tình tốt bụng, chủ động giữ bọn họ ở lại thêm mấy ngày, bằng không mỗi ngày ăn ở tại khách điếm tiêu pha không hề nhỏ.

Lâm Y nghĩ đến đây, càng cảm kích Ngưu phu nhân hơn, nói. “Còn phải quấy rầy bà ngoại mấy ngày, đợi tìm được phòng ở, chúng cháu lại dời ra”.

Ngưu phu nhân nói. “Vừa mới trách Trương Nhị lang xong, cháu lại nữa, nhà của ta có phòng trống cháu không ở, nhất định phải biếu tiền cho kẻ khác?”.

Lâm Y không mấy nguyện ý, tính cách Ngưu phu nhân có chút hỉ nộ vô thường, hôm nay được bà ưu ái, đối xử tốt, ngày khác nếu vô ý chọc giận bà, bị đuổi khỏi nhà, chẳng phải càng chật vật?

Nàng cân nhắc phải làm sao uyển chuyển cự tuyệt ý tốt này, cúi đầu không lên tiếng.

Ngưu phu nhân tưởng nàng không thích ăn nhờ ở đậu, chỉ nói. “Ta ngăn hẳn khách viện hai cháu đang ở ra, thông một cửa riêng, như vậy là một nhà tách biệt, chúng ta hai nhà chỉ là ở cạnh, thế nào?”.

Lâm Y cảm kích Ngưu phu nhân săn sóc, nhưng cảm kích là một chuyện, lí trí lại là chuyện khác, nàng chỉ cười nói. “Viện của bà ngoại vô cùng tốt, chúng cháu đều muốn ở, đợi kiếm đủ tiền thuê, nhất định gửi bà ngoại”.

Ngưu phu nhân nói. “Các cháu và ta là chí thân, tiền thuê tạm hoãn, ngay cả không đưa cũng chẳng sao”.

Hậu đãi như vậy, trong nháy mắt Lâm Y thiếu chút nữa đã gật đầu, nhưng đột nhiên nhớ ra, nàng tương lai phải mở cước điếm ở nhà, người ta nói đồng hành là oan gia, nếu bị Ngưu phu nhân thấy nàng chẳng những mở cước điếm, còn mở ngay tại nhà bà ấy, sẽ có cảm tưởng như thế nào? Cho dù là thân thích, quan hệ thân mật quá ngược lại hóa mâu thuẫn, Lâm Y nghĩ đi nghĩ lại, vẫn từ chối Ngưu phu nhân. “Không trả nổi tiền thuê, cháu dâu không việc gì, nhưng Nhị lang chàng da mặt mỏng, chỉ sợ không chịu”.

Ngưu phu nhân nghe xong câu này, lập tức không khổ khuyên nữa, ngược lại khen ngợi. “Trương Nhị lang hiểu được không có tiền không mặt mũi xem như tốt rồi, không giống phụ thân nó, da mặt dày còn hơn tường thành Biện Kinh”.

Lâm Y nghe bà hình dung về Trương Đống như vậy, muốn cười lại không dám, nhịn thực sự vất vả. Hai người nói chuyện phiếm giết thời gian, tới giữa trưa, bày cơm, Trương Trọng Vi rốt cuộc lôi được Dương Thăng về. Ngưu phu nhân thấy con trai không uống say, có phần cao hứng, nhưng vẫn quở trách. “Suốt ngày chỉ biết đi đông đi tây chơi bời, hai tòa tửu lâu nhà chúng ta chưa bao giờ thấy anh đi trông coi”.

Dương Thăng cũng không cãi, đĩnh đạc ngồi xuống bàn, nhấc chén đũa. “Hôm nay cơm ngon ghê”. Lại nói với Trương Trọng Vi. “Cháu trai, chúng ta cùng uống hai li”.

Ngưu phu nhân thấy Dương Thăng coi lời mình nói như gió thoảng qua tai, tức giận đến ném đũa. Lâm Y vội vàng khuyên nhủ, nàng nghĩ thầm trong bụng, hóa ra người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang cũng có chuyện phiền não không giải quyết được.

Ngưu phu nhân bị tức, tâm tình không tốt, động đũa sơ đã bỏ, nói với Lâm Y. “Các cháu ăn từ từ, ta đi nghỉ ngơi một lát”.

Lâm Y đứng dậy tiễn bà đi, quay về bàn cơm nhìn liếc qua Dương Thăng, thấy anh ta thần sắc vẫn tự nhiên, vẫn cùng Trương Trọng Vi uống cạn lại đổ đầy, nàng nhịn không được nói. “Cậu, bà ngoại không vui lắm, cậu không đi nhìn xem thử?”.

Dương Thăng lè lưỡi làm mặt quỷ nhìn nàng, thở hắt ra. “Ta cố ý đó”.

Lâm Y kinh ngạc ngẩn ra, không biết nói cái gì mới tốt, đành im lặng ăn cơm, đứng dậy ra ngoài, muốn đi thăm Ngưu phu nhân. Đến trước phòng Ngưu phu nhân, Kim Bảo ngăn nàng lại, nói. “Trương Nhị thiếu phu nhân, phu nhân đang ngủ trưa”.

Lâm Y nói. “Lát nữa ta sẽ đến tìm bà ngoại sau”.

Buổi sáng Kim Bảo vừa nhận tiền nàng thưởng, liền nói nhiều hai câu. “Thiếu gia xưa nay như vậy, phu nhân đều bị tức quen rồi, Trương Nhị thiếu phu nhân không cần để bụng”.

Lâm Y nhẹ nhàng gật đầu, cảm ơn Kim Bảo, một mình quay về khách phòng, mới bước vào cửa viện, Thanh Miêu liền ra đón, oán giận nói. “Nhị thiếu phu nhân, ở đây không tốt”.

Lâm Y cười. “Không cần trả tiền thuê, lại có cơm canh ăn, sao mà không tốt?”.

Thanh Miêu bĩu môi nói. “Phòng bếp của bọn họ không chịu cho mượn, em không có cách nào làm củ cải muối cay đi bán được”.

Lâm Y nói. “Em vất vả mỗi ngày, khó được rảnh rỗi, nghỉ ngơi hai ngày đi”.

Thanh Miêu vội la lên. “Người bán buôn trong chợ đêm có phân nửa là ở trong ngõ nhà chúng ta, hiện giờ cháy mất, bọn họ không nhà để về, khẳng định bán buôn không được, em thừa cơ hội này, kinh doanh nhất định tốt lắm”.

Lâm Y cười. “Em làm việc cũng có lý ghê đó chứ”.

Thanh Miêu van xin. “Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đi nói với Ngưu phu nhân một tiếng đi, cho em mượn phòng bếp một chút thôi, được không?”.

Lâm Y trả lời. “Cái này không tiện mở miệng, nhà giàu có quy củ nhiều, phòng bếp lại là nơi quan trọng, đừng nói em, ngay cả nha hoàn bình thường trong phủ cũng không được vào đâu”.

Nàng thấy Thanh Miêu uể oải, ngẫm nghĩ, lại nói. “Không biết bọn họ có bếp dùng cho người hầu không nhỉ, mượn dùng một chút, chắc là được”.

Thanh Miêu hoan hô, nói. “Vẫn là Nhị thiếu phu nhân có cách, em đi hỏi liền”.

Lâm Y ngạc nhiên. “Nói được là được sao, em biết tìm ai để mượn không?”.

Thanh Miêu đáp. “Viên Lục khẳng định biết, em đi hỏi hắn”.

Nói xong, chạy ra ngoài như một cơn gió, Lâm Y đứng đó suy nghĩ lúc lâu mới nhớ ra Viên Lục là gia đinh của Dương Thăng, tối hôm qua cùng Thanh Miêu đi bộ về, nàng nhịn không được cười rộ lên : cô nàng Thanh Miêu này, chẳng lẽ… Bỗng nhiên bả vai bị vỗ một cái, ngẩng lên thì ra là Trương Trọng Vi, nàng sẵng giọng. “Uống nhiều rượu như vậy, say khướt rồi phải không, làm em sợ muốn chết”.

Trương Trọng Vi thật đúng là uống nhiều, nói chuyện miệng đầy mùi rượu. “Cậu kiên quyết lôi kéo ta, trái một li phải một li, ta cũng hết cách, may mắn buổi chiều không cần đi làm việc”.

Lâm Y đỡ chàng vào nhà, rót trà đưa cho chàng. “Thanh Miêu nói không sai, ở nhà người khác thật quá nhiều điều bất tiện, muốn đi nấu chén canh tỉnh rượu cũng không được”.

Trương Trọng Vi đồng ý. “Cầu nha hoàn nhà họ Dương đi, còn phải cho tiền thưởng”.

Lâm Y đang lấy tiền, nói. “Mấy ngày thôi, không thể đến ngay mấy đồng tiền thưởng cũng tiếc, chẳng nấu được cho chàng chén canh tỉnh rượu”.

Trương Trọng Vi ngăn nàng lại. “Uống không nhiều lắm đâu, ta nghỉ một lát thì tốt rồi, không cần uống canh tỉnh rượu”.

Lâm Y hỏi nghiêm túc. “Thật sự không cần?”.

Trương Trọng Vi gật đầu. “Ta chẳng qua là cùng ngồi chung, không say đâu được, cậu thì khác, uống rượu buồn, say rối tinh rối mù, mấy nha hoàn khiêng cậu không nổi, vẫn là ta khiêng cậu đến phòng ngủ”.

Lâm Y ngạc nhiên. “Ban ngày ban mặt sao lại uống đến say như thế, cậu có chuyện phiền não?”.

Trương Trọng Vi vẫy tay, gọi Lâm Y ghé lỗ tai lại, chàng nhỏ giọng nói. “Ta chỉ cho em biết thôi, đừng kể người ngoài nghe… Vị cậu này của chúng ta, coi trọng một kỹ nữ, muốn cưới về làm vợ, loại sự tình này làm sao bà ngoại đồng ý, bởi vậy đánh kỹ nữ kia”.

Lâm Y nói. “Em thấy nhiều người mua kỹ nữ về làm thiếp, cậu nói ngọt vài câu, bà ngoại cũng không hẳn không đồng ý”.

Trương Trọng Vi lắc đầu. “Nếu muốn làm thiếp thì đã làm được ổn thỏa, cậu muốn cưới cô ta về làm vợ cả”.

Lâm Y kinh ngạc. “Này cũng quá sức hoang đường”.

Trương Trọng Vi kể tiếp. “Mấy năm trước cậu đã muốn cưới một kỹ nữ tên Lan Chi, bị bà ngoại biết được, vung tiền ra mua trước, tặng cho người khác làm thiếp. Cậu vốn đã chết tâm, ai ngờ, không lâu sau phát hiện Lan Chi bị vợ cả người kia đuổi đi, lưu lạc đầu đường, cậu khăng khăng cho rằng mình và Lan Chi có duyên phận, trộm đặt mua một tòa nhà, nuôi Lan Chi ở đó”.

Lâm Y hỏi. “Chuyện này bà ngoại biết không?”.

Trương Trọng Vi trả lời. “Đương nhiên là không”.

Lâm Y nghi ngờ hỏi tiếp. “Cậu không dám kể cho bà ngoại nghe, vì sao lại kể cho chàng nghe?”.

Trương Trọng Vi cười khổ. “Còn vì sao nữa, nhờ ta yểm trợ chứ sao”. Nói xong, nhớ ra một chuyện, lấy trong tay áo ra một đĩnh bạc, đưa cho Lâm Y. “Cậu cho ta, nói sau này phàm là cậu đến chỗ Lan Chi, đều nói với bên ngoài rằng rủ ta đi uống rượu”.

Lâm Y cứng họng. “Cậu là trưởng bối, có thể nào, có thể nào…”. Nàng nhét đĩnh bạc lại vào tay Trương Trọng Vi, trách cứ. “Bạc này chàng không nên nhận”.

Trương Trọng Vi nói. “Ta cũng đâu muốn nhận, nhưng cậu say quá, sao nhét lại được. Chỉ có thể chờ cậu tỉnh rồi tính”.

Uống say mới cho bạc, chẳng lẽ thổ lộ tất tần tật ngay trong nhà ăn? Lâm Y vội la lên. “Đại sảnh nhiều nha hoàn bà tử như vậy, hai người kể chuyện đó, không sợ bọn họ nghe được, báo cho Ngưu phu nhân?”.

Trương Trọng Vi vuốt lưng nàng, nói. “Nương tử, tuy là mới đưa bạc cho ta, nhưng đã kể chuyện trên đường về, cũng không có người ngoài nghe thấy”.

Lâm Y lúc này mới yên lòng, vỗ ngực. “Vậy là tốt rồi, bằng không bà ngoại biết chàng nhận bạc bao che cho cậu, nhất định giận điên rồi”.

Trương Trọng Vi nhét bạc lại vào trong áo, nói. “Đây là việc nhà bọn họ, chúng ta không xen vào, chờ cậu tỉnh, ta trả lại cho cậu”. Nói xong lại thương lượng với Lâm Y. “Nương tử, chúng ta còn tiền thuê nhà không? Nếu có, liền sớm dời ra ngoài ở thôi, bà ngoại dù tốt nhưng rốt cuộc không phải nhà mình, cứ không tự nhiên”.

Lâm Y cũng đồng ý dời ra, lại cố tình chọc. “Chàng và Thanh Miêu sao giống tính nhau quá, mới ở chưa được một ngày đã không được tự nhiên, em ăn nhờ ở đậu nhà chàng mấy năm trời, còn không phải sống tiếp”.

Trương Trọng Vi khó mà nói Phương thị không phải, vội vàng đứng dậy, thở dài. “Đều là ta không phải, ta nhận sai với nương tử”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.