Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 201: Chương 201: Lâm Y phân phòng




Mẹ chồng nàng dâu còn nói thêm chút nữa, Lưu Hà và người hầu rốt cuộc cũng na được rương đồ đi vào, bốn người đều mệt đến thở hồng hộc, Dương thị nói câu “Vất vả”, nhưng không cho bọn họ chút thời gian nghỉ ngơi, gọi Lưu Hà và Lưu Vân tiến đến, một lần nữa vấn an Lâm Y, giới thiệu. “Lưu Hà hầu hạ rất tốt, ta cất nhắc lên làm di nương, còn Lưu Vân này là mua trên đường, hiện tại vẫn là thông phòng”.

Tuy rằng là thiếp thất, nhưng cũng là người bên cạnh Trương Đống, Lâm Y định đứng dậy đáp lễ, Dương thị lại ấn nàng ngồi xuống, nói. “Con hiện giờ là thân phận nào, cần gì đáp lễ bọn họ, mau ngồi yên, đừng làm bọn họ tổn thọ”.

Lưu Hà phụ họa theo, Lưu Vân trên mặt tuy có một chút bất mãn nhưng cũng chưa nói gì. Lâm Y nhìn, âm thầm buồn cười, cho dù nàng không phải phu nhân quan lại, cũng chưa tới mức hạ thấp đáp lễ một nha hoàn thông phòng, thật không hiểu cô ta bất mãn chỗ nào.

Thái độ của Lưu Vân, Lâm Y có thể thấy được, những người khác đương nhiên không mù, Lưu Hà nói thẳng trước mặt mọi người, mắng. “Đừng ỷ vào Đại lão gia sủng ái một chút, cái mặt liền hếch lên trời đi, Đông Kinh không phải Cù Châu, đừng quên mất quy củ, bôi nhọ danh dự Đại phu nhân”.

Lưu Vân trợn mắt lên, sắp sửa cãi lại, Dương thị trách mắng. “Muốn cãi thì về phòng mà cãi đi, đừng ở đây mất mặt”.

Lâm Y nhìn màn này, hiểu vì sao Dương thị dẫn Lưu Hà theo, vừa có thể kéo đi kẻ sinh chuyện bên cạnh Trương Đống, lại có việc cho Lưu Hà làm, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.

Dương thị vừa kêu hai thiếp về phòng cãi nhau, nhưng Lâm Y căn bản không có phòng trống cho bọn họ, liền thương lượng với Dương thị. “Mẫu thân, tửu lâu chúng con vừa xây xong, chớp mắt sẽ có thể vào ở, hiện tại không tìm ra được phòng khác để thuê, không bằng con và Trọng Vi chen chúc trong điếm tạm thời, mẫu thân ở phòng trong, những người khác ra sau chịu khổ mấy ngày, mẫu thân thấy thế nào?”.

Dương thị cười nói. “Ta dẫn theo không chỉ bốn người, còn có mấy tên gia đinh, không thuê gian nhà làm sao ở hết? Con yên tâm, tiền bạc ta có”. Nói xong sai Lưu Hà mở rương lấy tiền giao cho Lâm Y, nói. “Con trước an bài việc trang hoàng tửu lâu, chớ để chậm trễ”.

Lâm Y tạ ơn bà, sai người đi mời Trương Trọng Vi về. Trương Trọng Vi nghe Dương thị quay về Đông Kinh, không biết xảy ra chuyện gì, chạy như điên về nhà, thấy bà và Lâm Y trò chuyện vui vẻ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lên hành lễ chào.

Dương thị thấy Trương Trọng Vi thở hồng hộc, vội kéo chàng ngồi xuống nghỉ, Lâm Y cười nói. “Không có thời gian rảnh cho chàng nghỉ ngơi, bao nhiêu chuyện cần dựa hết vào chàng làm đây”. Nàng đưa tiền Dương thị vừa giao cho, nói. “Chàng cầm tiền này trước đi thuê cho mẫu thân, còn có di nương và người hầu một gian nhà ở, lại giao cho Tiếu Đại để trang hoàng tửu lâu nhanh chóng hoàn thành”.

Việc nào Lâm Y nói cũng quan trọng hết, Trương Trọng Vi không dám nghỉ lâu, vội đứng dậy đi. Lâm Y nhớ đến thẻ hội viên chưa lo xong, liền giảng giải cho Dương thị cùng nghe, Dương thị cũng không hiểu buôn bán lắm, chỉ nói. “Con trước hết nói cho ta biết người hợp tác chung là ai, chúng ta lại quyết định xem tửu lâu có nên mở hay không, nếu là nên, tiền lo thẻ hội viên gì gì đó, ta bỏ ra; nếu đối phương không đáng tin cậy, chờ tửu lâu hoàn tất, mau bán đi”.

Ở trong mắt Dương thị, tửu lâu chỉ là ngụy trang mà thôi, cuối cùng vẫn để phục vụ cho đường làm quan của Trương Trọng Vi, tâm lý này Lâm Y vô cùng thấu hiểu, nàng đồng ý với Dương thị sáng sớm mai sẽ đi tìm người đó.

Dương thị chỉ vào đám người, nói. “Mấy nha hoàn này của ta cũng không thể để nhàn rỗi, trong điếm của con thiếu người chỗ nào, cứ việc kêu bọn họ đến giúp”.

Có tiểu nha hoàn rất thông minh, bước lên một bước, nói với Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ là Tiểu Khấu tử, đầu óc ngu dốt nhưng tay chân chịu khó, cầu được vào điếm làm tửu bảo hầu rượu, phân ưu cho Nhị thiếu phu nhân”.

Nói thật xuôi tai, Lâm Y bội phục bản lĩnh dạy người hầu của Dương thị, cười nói. “Điếm chúng ta nhỏ, tửu bảo tạm thời không thiếu người, không bằng ngươi ra sau bán cơm đĩa chung với Thanh Miêu, cũng cho cô nàng rảnh tay một chút”.

Tiểu Khấu tử vâng theo, hỏi Dương thị. “Đại phu nhân, vậy nô tỳ đi tìm Thanh Miêu tỷ tỷ?”.

Dương thị gật đầu, cho cô bé đi. Tiểu nha hoàn còn lại không cam lòng chịu thua, bảo rằng mình cũng muốn đi, Lâm Y cười. “Phía sau chật chội, hai người đứng trước cửa sổ là đã chen chúc rồi, ngươi cứ ở lại hầu hạ Đại phu nhân thôi”.

Dương thị và mọi người đều ngạc nhiên. “Cửa sổ? Cơm đĩa là thế nào?”.

Lâm Y cảm thấy giải thích không rõ, dẫn bọn họ ra sau tham quan một phen, lại bảo Thanh Miêu dọn mấy đĩa cơm, bưng vào phòng mời Dương thị và đoàn người ăn thử.

Cơm tuy nấu trong nồi chung, Dương thị lại khen không dứt miệng, nắm tay Lâm Y. “Chỉ có cơm con làm ăn mới ngon, ta tới Cù Châu, đổi bao nhiêu đầu bếp cũng nấu không ra hương vị đó”.

Đừng nói Cù Châu, ngay ở Đông Kinh này, rất ít ai dám dùng dầu để xào nấu rau, so ra đương nhiên đồ ăn Lâm Y làm ngon miệng hơn hẳn.

Lưu Hà và Lưu Vân phụ họa theo Dương thị, khen ngợi Lâm Y mấy câu. Lâm Y cười nói với Dương thị. “Nếu mẫu thân thích ăn, mỗi ngày con dâu sẽ nấu”.

Dương thị chỉ vào Lưu Hà Lưu Vân, nói. “Có hai người này ở đây, sao để con tự động tay làm, cứ theo ta hưởng phúc”.

Lâm Y không nhận lời, rốt cuộc vẫn là thiếp thất của cha chồng, dù lòng có xem thường bao nhiêu đi nữa, ngoài mặt vẫn phải nể nang chút đỉnh, nàng nói qua chuyện khác, bảo rằng Trương Bát nương em của Trương Trọng Vi cũng làm việc trong điếm kiếm sống, gọi cô đến chào hỏi Dương thị.

Dương thị thừa dịp Trương Bát nương còn chưa đến, nói với Lâm Y. “Ta nghe nói Bát nương là bị chồng bỏ, vì thế thúc thúc các con còn khuyến khích Lí Giản Phu và Phương Duệ đánh nhau một trận?”.

Xem ra Dương thị dù xa ở Cù Châu nhưng vẫn biết hết mọi chuyện, Lâm Y gật đầu. “Là có chuyện đó, nhưng nhà chúng ta cũng trong họa có phúc, chỉ khổ cho Bát nương”.

Làm sao trong họa có phúc, Dương thị đương nhiên hiểu trong lòng, nói. “Ta thấy Bát nương cũng trong họa có phúc đấy, nhà họ Phương kia không phải chỗ cho người sống”.

Đang nói chuyện, Trương Bát nương gõ cửa đi vào, chào Dương thị. Dương thị đỡ cô, sai Lưu Hà bưng hộp trà đưa qua, nói. “Đây là trà sơn dương thảo trên núi Long Du ở Cù Châu, người ở đó ai cũng thích uống, cháu cầm nếm thử xem”.

Trương Bát nương tạ ơn bà, cười đáp lại. “Ở Đông Kinh người ta cũng khen trà trên núi Long Du rất ngon, cháu vẫn chưa có dịp nhìn thấy, hôm nay nhờ phúc Đại bá mẫu, cũng nếm thử một lần”.

Lâm Y vui đùa. “Em tự uống một mình đi nhé, Đại bá mẫu của em bất công, chỉ tặng em không tặng chị đâu”.

Dương thị cười to. “Không thiên vị ai cả, trong rương ta còn nhiều, tất cả đều cho con”.

Bên ngoài có khách cần chiêu đãi, Trương Bát nương ngồi không lâu liền đứng dậy ra ngoài. Dương thị nhìn bóng lưng của cô, bất giác thở dài. “Là đứa bé ngoan, đáng tiếc mệnh khổ”. Lại khuyên Lâm Y. “Ta biết con và Bát nương tình như ruột thịt, nhưng con bé ở đây mãi với chúng ta cũng không tốt, để nó về nhà mẹ đẻ đi, nói mẹ nó tìm một hộ gia đình khác tử tế”.

Lâm Y thở dài. “Đạo lý đó con cũng hiểu, nhưng y tính tình cô ấy như vậy, tái giá lại gặp hại thôi, con thật sự không dám mở miệng, sợ lầm lỡ cả đời cô ấy”.

Dương thị lại nói. “Thiên hạ rộng lớn như vậy, luôn có người thành thật lương thiện ở, đừng đi đâu xa, tìm một hộ ở ngay Đông Kinh này, ngày ngày thăm hỏi, không sai đi đâu được”.

Lâm Y đứng dậy cúi người, vui vẻ nói. “Con trước thay mặt Bát nương tạ ơn mẫu thân”.

Dương thị cười nói. “Là đang nhờ ta đi thông đường với Nhị phu nhân phải không? Con dâu nay cũng học xấu rồi”.

Lâm Y khẩn thiết cầu xin. “Mẫu thân, con biết tính thím khó chơi, nhưng lúc con còn ở nông thôn, toàn bộ dựa vào Bát nương chiếu cố, hiện giờ cô ấy gặp rủi ro, con không thể không vươn tay giúp đỡ, mẫu thân coi như đang giúp cho con dâu một phần đại ơn đại đức, con dâu vĩnh viễn nhớ rõ”.

Dương thị thở dài. “Cũng đúng, nếu chờ thím các con, không biết lại gả Bát nương đi đâu, hại đứa nhỏ này lần nữa, thôi coi như ta tích đức vậy. Có điều chuyện này không được nói cho thím các con biết, bằng không một mảnh hảo tâm lại bị bà ta coi như lòng lang dạ thú, chờ có cơ hội, nói với thúc thúc các con đi”.

Lâm Y thấy bà đồng ý rồi, mừng rỡ lắm, vội cúi gập người thật sâu tạ ơn bà giúp đỡ.

Trương Trọng Vi đến vụ lâu điếm, ngay tại góc xéo đối diện tân tửu lâu nhà họ Trương, thuê một căn thượng đẳng một phòng ngủ một phòng khách cho Dương thị ở, lại thuê thêm hai căn phòng hạ đẳng cách vách phòng bếp cước điếm, một gian cho nam ở, một gian cho nữ ở.

Lâm Y cảm thấy Trương Trọng Vi an bài vô cùng thỏa đáng, đang định nhỏ giọng khen ngợi chàng, chợt nghe Lưu Vân lầm bầm. “Phòng hạ đẳng sao chỉ thuê có hai căn, rõ ràng ở không đủ, ta là thông phòng của lão gia, sao có thể chen chúc với đám nha hoàn”.

Lưu Hà chỉ vào mặt cô ta, mắng. “Thông phòng cũng là nha hoàn, chưa hề chèn ép ngươi đâu, muốn ở riêng một căn thì chờ lên làm di nương hãy oán giận”.

Lưu Hà là mắng Lưu Vân, nhưng trong bông có kim, ám trách Trương Trọng Vi xử sự chưa khéo, không an bài được chỗ riêng cho di nương là cô ta ở. Lâm Y hận cô ta lên mặt, nhưng Dương thị không lên tiếng, nàng cũng không mở miệng được, chỉ có thể hung hăng trừng cô ta.

Cố tình Dương thị lại muốn nghe ý kiến của nàng, hỏi. “Con dâu, con thấy phòng mới thuê phải sắp xếp như thế nào?”.

Lâm Y giải thích một phen. “Tửu lâu mới xây đằng sau có một tiểu viện, chờ trang hoàng xong, chúng ta liền có thể dời vào ở, không cần thuê quá nhiều phòng, uổng phí tiền bạc”.

Ý nàng là muốn tiết kiệm tiền cho Dương thị, Dương thị đương nhiên chỉ có cao hứng, cười gật đầu.

Lưu Hà nghe Lâm Y nói, vốn đã không thiện chí liếc qua, nhưng thấy gương mặt Dương thị tươi cười, lập tức biết thời biết thế cũng phụ họa theo. Lâm Y mới mặt kệ cô ta nghĩ gì, chỉ là một cái thiếp thôi, so với vợ cả cưới hỏi đàng hoàng, dù bối phận cao hơn một bậc, vẫn là bùn lầy dưới chân mà thôi, muốn đối nghịch chỉ có thể nói là không biết lượng sức mình. Nàng nói tiếp. “Các nha hoàn và di nương chịu khó mấy ngày, cố chen lấn trong phòng chút, mẫu thân lớn tuổi, ban đêm không có người chăm sóc ta không an tâm, bốn người các ngươi buổi tối luân phiên trực đêm đi”.

Lưu Hà từ nhỏ theo hầu Dương thị, trực đêm đã quen, nghe vậy chẳng thấy vấn đề gì, nhưng Lưu Vân chưa bao giờ trực đêm, chỉ biết là vất vả, trên mặt liền lộ vẻ khó chịu.

Dương thị làm như không thấy, chỉ kêu bọn họ nghe theo Lâm Y phân công, đi xuống quét tước nhà cửa, trải giường. Lưu Hà hiểu biết tính nết Dương thị nhất, không dám tỏ ra bất mãn dù chỉ một chút, chỉ vâng vâng dạ dạ tạ ơn Lâm Y an bài, dẫn đầu đi ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.