Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 61: Chương 61: Một bầu rượu ấm




Hai người trở lại trong phòng, Lâm Y chống cằm ngẩn người, Thanh Miêu vẫn tức giận. “Nhị phu nhân thật sự kì cục”.

Lâm Y nói. “Là ta tự làm mình mất mặt, dù gì đi nữa, giao thừa này cũng phải đón thôi”. Nói xong đứng dậy dẫn Thanh Miêu xuống bếp, làm lại bàn thức ăn như ban nãy, bưng về phòng chuẩn bị bữa tiệc nhỏ.

Thanh Miêu nhỏ tuổi, thấy thức ăn đầy bàn, lập tức lại cao hứng, vội sắp xếp đũa, bàn ghế. Lâm Y chỉ vào chỗ bên cạnh. “Chỉ có hai người chúng ta, đừng lập quy củ gì cả, em cũng ngồi đi”.

Thanh Miêu nói dạ, cũng cầm bát đũa của mình ngồi xuống ghế, chủ tớ hai người cùng ăn mừng năm mới.

Trong phòng rốt cuộc chỉ có hai người, Thanh Miêu có kể bao nhiêu chuyện cười, bao nhiêu thú sự đi nữa vẫn có vẻ quạnh quẽ, cuối cùng thấy không thú vị, liền biến thành hai người im lặng dùng bữa, nghiêng tai nghe tiếng pháo nổ ở xa xa.

Đột nhiên có người gõ cửa sổ, làm cả hai đều giật mình, Thanh Miêu xê dịch về phía Lâm Y, đánh bạo hỏi. “Ai ở nơi nào?”.

Giọng của Trương Trọng Vi từ bên ngoài truyền vào. “Là ta, Tam nương tử có ở nhà hay không?”.

Thanh Miêu nhìn qua Lâm Y, thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu mới đi mở cửa, nói. “Nhị thiếu gia sao lại đến đây, mau vào nói chuyện”.

Trương Trọng Vi liên tục xua tay. “Mau mau đóng cửa lại”. Thì ra vừa mở cửa ánh đèn liền chiếu ra, dễ dàng khiến Phương thị thấy được chàng đang đứng đây, bởi vậy chàng chỉ dám đứng trong chỗ tối, cách cửa sổ gọi Lâm Y.

Lâm Y thấy chàng khôn lanh hơn, hiểu được đề phòng Phương thị, rất là cao hứng, đi đến bên cửa sổ nhẹ giọng hỏi. “Trời lạnh, mọi người còn đang ăn cơm đoàn viên, anh chạy đến đây làm chi?”.

Trương Trọng Vi nhìn chăm chú vào bóng hình cắt trên khung cửa, ánh mắt không chớp, chỉ nói. “Tôi đến gặp em, em mở hé cửa ra đi”.

Lâm Y nghe theo, mở hé cửa sổ ra một chút, chợt thấy bên ngoài chuyền một bầu rượu vào, nàng đưa tay tiếp, cảm thấy ấm tay, thì ra là rượu đã hâm nóng. Trương Trọng Vi nói. “Trời lạnh lẽo, uống chút rượu ấm áp thân mình. Mẹ tôi bà ấy…”.

Lâm Y nói tạ, câu sau không biết phải nói thế nào, Thanh Miêu ở bên ngoài chen vào. “Thôi, Nhị phu nhân chính là người như vậy, chúng ta đều hiểu, Tam nương tử sẽ không trách Nhị thiếu gia”.

Lâm Y than thở. “Em thật hiểu được”.

Trương Trọng Vi đứng ngoài nghe thấy, lập tức cảm thấy trời hạ tuyết cũng không lạnh lắm, toàn thân ấm áp dễ chịu. Chàng hướng về cửa sổ, thấp giọng nói. “Em yên tâm, tôi nhất định thi đậu tiến sĩ, mưu cầu một chức quan, mang em ra khỏi đất Thục, giống như Đại bá và Đại bá nương vậy”.

Nếu Lâm Y chưa nghe qua chuyện xưa của Dương thị, câu này nhất định khiến nàng vui mừng khôn xiết, nhưng hiện giờ nói đã không dễ đả động nàng nữa. Có điều chàng đã có được tấm lòng như vậy, không còn ảo tưởng viễn cảnh mẹ chồng nàng dâu hòa thuận vui vẻ, thật ra đã là đáng quý. Lâm Y cười. “Tôi sẽ chờ tên anh đề bảng vàng”.

Trương Trọng Vi nhoẻn miệng cười, tự tại vui mừng một hồi, trông thấy thím Nhâm đi ra, vội vàng cáo từ. “Tôi đi đây, sẽ đến gặp em sau”. Sau đó lẩn vào bóng tối mái hiên, chạy chậm một đường về nhà chính, đi ăn tiếp bữa cơm đoàn viên.

Lâm Y đẩy cửa sổ ra, đứng nhìn ra ngoài hồi lâu, thẳng đến khi Thanh Miêu nhắc nhở nàng rượu sắp lạnh, nàng mới quay về ngồi xuống bàn, tự mình đổ đầy hai chén, uống chung với Thanh Miêu.

Thanh Miêu được một chén rượu nóng lót bụng, người cũng ấm lên, nói càng nhiều, một tay chống má, cười hì hì nói. “Tam nương tử, Nhị thiếu gia thật là lương xứng của chủ tử nha”.

Lâm Y sửng sốt, cười mắng. “Em biết cái gì là lương xứng không, nghe ở đâu ra vậy”.

Thanh Miêu chỉ một ngón tay ra ngoài. “Nghe Như Ngọc nói, cô ấy suốt ngày bảo cô ấy và Đại thiếu gia là lương xứng”.

Lâm Y dạy cô. “Chớ nghe Như Ngọc nói bậy, một nha hoàn như cô ta nói ra câu đó thật sự không đủ tôn trọng, em đừng học theo”.

Thanh Miêu gật đầu liên tục, lại nói. “Nhị thiếu gia đối với Tam nương tử thật tốt, chờ chủ tử gả qua đó, chúng ta sẽ không cần đón giao thừa lạnh lùng như thế này”.

Lâm Y không phải tiểu nương tử ở Đại Tống, vừa nghe lập gia đình liền e lệ trốn tránh, chỉ đơn thuần cảm thấy kì quặc, hỏi. “Em mới mắng Nhị phu nhân xong, đảo mắt đã mong chờ ta gả qua đó, đạo lý gì vậy?”.

“Tam nương tử sợ phải lập quy củ trước mặt Nhị phu nhân sao?”. Thanh Miêu lại nốc một chén rượu, hơi say, phất tay. “Chủ tử gả đến nhà nào chẳng có mẹ chồng, Nhị phu nhân coi như còn đỡ, ít nhất biết được tính nết bà ta, còn có Đại phu nhân che chở chủ tử, nếu gả đến một nhà xa lạ, vậy mới gọi là khổ”. Cô nói xong một mạch, gục xuống bàn ngủ. Lâm Y nhìn khuôn mặt chưa thoát nét trẻ con của Thanh Miêu, không thể không thừa nhận lời cô nói có vài phần đạo lý. Nàng dìu Thanh Miêu về phòng cô ngủ, lại dọn dẹp bát đũa bưng xuống bếp, trên đường đi nhìn về phía nhà chính, cảnh tượng vẫn vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng có tiếng hò reo đoán tửu quyền vang lên.

Đêm trừ tịch, theo thường lệ phải đón đến giao thừa, Lâm Y không muốn ngồi một mình, ngẫm nghĩ, bỏ lì xì vào phong bao đỏ, đặt ở gối của Thanh Miêu, trở về rửa mặt, cũng lên giường ngủ.

Sáng sớm mùng một, nàng bị tiếng kêu vui sướng của Thanh Miêu đánh thức, đợi mặc quần áo chỉnh tề, vừa mở cửa, Thanh Miêu đã chạy vào trong, giơ cao phong bao lì xì, kêu lên. “Tam nương tử, chủ tử xem này!”. Lâm Y cười nhìn cô, Thanh Miêu vui vẻ một lúc mới phản ứng lại. “Là Tam nương tử đặt ở đó phải không?”.

Thật là chậm tiêu, còn ai có thể vào phòng cô nữa? Lâm Y liếc cô nàng một cái, Thanh Miêu vội vàng cúi đầu chúc Tết nàng, lại tự giễu. “Em là càng lớn càng ngốc hơn, đã quên mất vào cửa phải chúc Tết nha”.

Lâm Y bị cảm xúc của cô cuốn hút, cũng cười vui vẻ. Thanh Miêu múc nước hầu hạ nàng rửa mặt, chủ tớ hai người đến phòng Dương thị chúc Tết. Dương thị nhận nàng hành lễ, mở miệng giải thích trước. “Hôm qua không phải ta không muốn giúp cô, thật sự là…”.

Lâm Y vội nói. “Không thể trách Đại phu nhân, là tôi lỗ mãng, vốn không nên đi”.

Hôm nay nguyên đán, không nên nhắc đến những việc không vui, Dương thị cũng thôi không nói, chỉ hơi thở dài khe khẽ. Lâm Y và Điền thị chúc nhau năm mới, Lưu Hà dọn một bàn cơm tân niên, một bình rượu hồ tiêu hoa, mâm cơm tân niên gồm năm món rau xanh cay lạt đủ vị, hợp lại trên một bàn, người Tống cho rằng năm mới ăn năm thứ rau này có thể đánh thức ngũ tạng trong cơ thể, có lợi cho thân thể khỏe mạnh; bình rượu hồ tiêu hoa kia là dư lại sau bữa cơm đêm trừ tịch, ngâm ba mươi bảy hạt hồ tiêu và bảy lá bách diệp vào rượu mà thành.

Tối qua Trương Trọng Vi đưa bầu rượu tới cũng là rượu hồ tiêu hoa này, Lâm Y nhận cái chén Lưu Hà đưa qua, uống một ngụm, vẫn cảm thấy hương vị của bầu rượu hôm qua ngon hơn chút.

Dương thị nói. “Rượu này vốn phải uống trong đêm trừ tịch, nhưng hôm qua không tìm được cơ hội tặng qua cho cô, đành lưu lại đến hôm nay”.

Lâm Y âm thầm mỉm cười, hôm qua nàng cũng uống rồi.



Nông thôn tháng giêng, ngoại trừ đi thăm người thân bạn bè, tụ tập đánh bạc, không còn gì khác, đảo mắt đến tiết Nguyên Tiêu, theo quan niệm của Lâm Y là đã đến lúc quay trở lại làm việc. Ngày hôm đó, nàng đang chuẩn bị ra ruộng đi dạo, mới ra khỏi cửa phòng liền thấy Phương thị đứng dưới mái hiên chỉ huy thím Nhâm và thím Dương hủy đi chuồng heo. Nàng nhìn Đông Mạch đứng một bên xem náo nhiệt, đến hỏi mới hay thì ra từ lúc phân gia, Nhị phòng nhà họ Trương chỉ còn lại một nửa ruộng vườn, lo lắng năm nay lương thực không đủ chi tiêu, không muốn nuôi heo nữa, đơn giản hủy đi.

Lâm Y nhìn ngứa ngáy, bất chấp ân oán giữa nàng và Phương thị, chạy qua nói. “Đừng vội hủy, Nhị phu nhân, chuồng heo này có bán hay không?”.

Phương thị chỉ nghe qua mua nhà chưa nghe có người muốn mua chuồng heo, bà ta đinh ninh Lâm Y không có hộ tịch, nhất định mua không được đất, cười nhạo. “Cô cũng nuôi nổi heo sao? Đừng ỷ vào mấy đồng lời bán rau củ liền mạnh mồm, ta khuyên cô tiết kiệm được bao nhiêu thì cứ tiết kiệm đi, bằng không chờ vài mẫu ruộng hết hạn thuê thì miệng ăn núi lở”.

Lâm Y lười tranh cãi với những kẻ ngu dốt, lại hỏi lại một lần. Phương thị thầm nghĩ, nhà của mình mới không muốn bán cho cô ta, nhưng cô ta muốn nuôi heo ăn bại lương thực nhà cô ta vì sao không thành toàn? Vì thế đáp. “Không bán, thuê thì được”.

Lâm Y hỏi. “Tiền thuê tính thế nào?”.

Phương thị đáp. “Một năm mười hai tháng, tổng cộng hai ngàn văn tiền, trả một lần”.

Nuôi một đầu heo bất quá tốn ba ngàn văn, Phương thị chào giá chuồng heo hai ngàn văn thật sự là công phu sư tử ngoạm, Lâm Y chẳng thèm trả giá, quay đầu đi luôn.

Đãi ngộ với người hầu Nhị phòng hiện giờ càng lúc càng lụn bại, thím Nhâm và thím Dương ước gì có tiền tiến sổ sách trong nhà, nhất tề tiến lên khuyên Phương thị. “Nhị phu nhân, chuồng heo cũng là bỏ trống, sao không cho Lâm Tam nương thuê, kiếm thêm mấy đồng là chuyện tốt”.

Phương thị nói. “Cũng đâu phải không cho thuê, là cô ta không muốn đó chứ”.

Thím Dương kêu lên. “Đắt như vậy cô ấy thuê sao nổi”.

Thím Nhâm hát đệm. “Chịu bỏ tiền ra thuê chuồng heo chỉ sợ có mỗi mình cô ta, Nhị phu nhân ngàn vạn lần chớ buông tha cơ hội kiếm tiền”.

Phương thị bị hai bà thím lải nhải không ngừng, đành phải sai thím Nhâm đi đàm giá với Lâm Y. Lâm Y nhìn thấy thím Nhâm, lạnh lùng nói. “Lại muốn ta đi làm thiếp cho nhà nào?”.

Thím Nhâm là có tâm tư mới tới, cũng không dám đắc tội nàng, cẩn thận thưa. “Đó đều là Nhị phu nhân sai sử, tôi một cái người hầu nào dám phản bác, Tam nương tử thông cảm đi”.

Đây là loại người vô sự hiến ân cần không gian cũng trộm, Lâm Y liếc bà ta một cái, hỏi. “Đến làm cái gì?”.

Thím Nhâm thuật lại Phương thị muốn bà ta đến đàm giá, nói tiếp. “Tam nương tử, tôi giúp cô thuyết phục Nhị phu nhân, cho cô thuê chuồng heo giá năm trăm văn, thế nào?”.

Giá vừa nói đã giảm còn một phần tư, Lâm Y nửa tin nửa ngờ. “Bà cũng bản lãnh vậy sao?”.

Thím Nhâm cười. “Có bản lãnh hay không mặc kệ, cứ giao hết cho tôi, có điều… Tam nương tử nên cho tôi ít tiền phí vất vả”.

Thì ra là có mục đích rõ ràng, Lâm Y ngược lại yên tâm, hỏi bà ta muốn bao nhiêu. Thím Nhâm vươn ba ngón tay ra. “Ba trăm văn”.

Lâm Y đi đến cạnh cửa, nói. “Ta cũng không phải không thuê không được, chi bằng kể lại việc này cho Nhị phu nhân nghe, hên xui Nhị phu nhân nghe vui vẻ, thưởng ta mấy đồng cũng nên”.

Thím Nhâm dậm chân, vội kéo nàng lại. “Hai trăm văn, không xuống được nữa”.

Lâm Y chặt bớt một nửa. “Một trăm văn, cho thuê thì thuê, ta dựng cái lều cỏ tranh sau nhà cũng nuôi heo được”.

Thím Nhâm nói. “Lều cỏ tranh, cô cũng không sợ người ta trộm mất heo”.

Lâm Y đáp. “Bị trộm hay không chẳng liên quan gì đến bà”.

Nàng khẩu khí cương quyết, thím Nhâm cũng hết cách, giả bộ đi, nàng cũng một bộ không quan tâm, cuối cùng đành đáp ứng một trăm văn, đi đến trước mặt Phương thị làm thuyết khách. Phương thị nghe xong giá năm trăm văn, xua tay liên tục, luôn mồm nói. “Không cho thuê, không cho”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.