Phương thị nhìn hai đồng xu, tức muốn hôn mê, thiếu chút nữa bế
Trương Tuấn Hải còn không vững. Bà vú thấy cả người bà ta run lên bần
bật, sinh lòng cảnh giác, vội vàng đón lấy Trương Tuấn Hải, trốn vào
trong sân. Phương thị hận không thể đấu khẩu một trận với thím Chân ngay ngoài cổng, nhưng giây lát bà ta đã nảy ra được kế sách sửa trị, vì vậy nở nụ cười nham hiểm, xoay người rời đi. Thím Chân và mọi người thấy bà ta mới giận đó rồi lại cười đó, tưởng bà ta giận quá phát điên rồi,
cười vang quay vào trong nhà.
Phương thị cắn răng trở lại Đông
Kinh, nhưng đứng ở cổng thành tần ngần mà không về nhà, ngẫm nghĩ gì đó, đi hướng nhà chồng Trương Bát nương. Lúc này Trương Bát nương còn đang ở tửu lâu, trong nhà chỉ có con gái riêng của chồng cô là La Tố Nga, La
Tố Nga khách khí chào bà ngoại kế, không dám chậm trễ, tự mình bưng trà
lên mời, lại gọi tiểu nha hoàn đến tửu lâu nhắn Trương Bát nương về nhà.
Phương thị nắm tay La Tố Nga khen ngợi xinh xắn đảm đang, tương lai nhất định
có thể tìm được nhà chồng tốt. La Tố Nga hoa cúc chưa gả, xấu hổ không
dám nghe, cuống quít trốn vào phòng, không dám lộ diện. Phương thị chính là muốn La Tố Nga đi mất, để bà ta nói riêng với Trương Bát nương, vì
vậy ngồi an ổn, cũng không nói nha hoàn gọi La Tố Nga nữa.
Qua một lát, Trương Bát nương vội vã bước vào, còn chưa ngồi xuống đã hỏi. “Mẹ, mẹ ở ngay sau lưng tửu lâu nhà chúng con, sao không ra tửu lâu tìm mà
lại tới đây?”.
Phương thị kéo cô ngồi xuống, lấy khăn tay lau mồ
hôi cho cô, nói. “Con gái ngoan, hai đứa chị dâu của con, một cái đã bỏ, một cái chưa bỏ, tất cả đều không thể trông cậy vào được, mẹ rơi vào
đường cùng mới phải đến tìm con”.
Trương Bát nương thấy mẹ mình
nói chuyện khó nghe, lại lo lắng tửu lâu buôn bán, vội vàng hỏi. “Mẹ,
rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chúng ta là mẹ con ruột thịt, mẹ còn quanh co lòng vòng chi vậy, nói thẳng là được”.
Phương thị sửng sốt, tính
tình Trương Bát nương trước kia làm sao nói năng lanh lẹ như vậy, xem ra kinh thương đúng là tôi luyện con người, khiến cô càng lúc càng trở nên tự lập. Nhưng Phương thị không muốn Trương Bát nương thay đổi, ai nấy
đều có bản lĩnh, vậy bà ta làm gì còn chỗ đứng nữa? Nói cho cùng, chuyện vay tiền phải tìm ai dễ dụ khị kia.
Phương thị nghĩ Trương Bát
nương có thay đổi đến đâu đi nữa thì vẫn là con gái của mình thôi, tâm
sự tiện hơn con dâu. Trương Bát nương lại dễ mềm lòng, chỉ cần tỏ ra
đáng thương, tội nghiệp, khổ sở một chút, cô nhất định sẽ cho vay tiền.
Phương thị nghĩ đoạn, nắm tay Trương Bát nương, lên tiếng. “Bát nương, Nhị ca
con đầu lòng chỉ sinh được đứa bé gái, Nhị tẩu con thật là kém cỏi,
chuyện này con biết không?”.
Con gái Trương Trọng Vi ra đời,
chuyện lớn như vậy, thân là em gái ruột, Trương Bát nương sao lại không
biết, nhưng Phương thị mắng Lâm Y kém cỏi, Trương Bát nương thật sự nghe không lọt tai, liền nhịn không được nghi ngờ, nói. “Mẹ, con nghe nói
trước Đại ca cũng có một tỷ tỷ, chẳng qua đến ba tuổi liền bệnh mất sớm, đúng không?”.
Vừa dứt lời, mặt Phương thị liền chuyển từ trắng
sang đỏ, từ đỏ sang tím, bảy sắc cầu vồng rất là đẹp mắt. Thì ra con đầu lòng của bà ta cũng là một bé gái. Chỉ là chuyện đã lâu, lòng người
cũng phai nhạt. Trương Bát nương rốt cuộc vẫn là con gái ruột, không
đành lòng nhìn mẹ mình quá mức khó xử, vội hỏi. “Mẹ vì chuyện của Nhị ca mới tới đây?”.
Phương thị thấy cô sắp rơi vào lưới, liền bỏ quên
hờn dỗi sang một bên, nói. “Nhị ca con chỉ có một con gái, lại bị Nhị
tẩu con cấm đoán không cho nạp thiếp, mẹ là mẹ ruột, trong lòng ngày đêm giày vò, buổi tối ngủ cũng không ngon, vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, vẫn
nên mua cho Nhị ca con đứa thiếp, sớm ngày nối dài hương khói”.
Trương Bát nương cũng là người từng phải chia sẻ chồng với thiếp thất, nghe
xong Phương thị nói, không thấy lạ lùng, chỉ có kinh ngạc. “Mẹ, ở Đông
Kinh mua thiếp không rẻ đâu, mẹ đừng thấy người ta mua Điền thị không
tốn một xu liền lầm tưởng, là vì Điền thị xung hỉ không thành, ngược lại khắc Tam ca đã chết, xui xẻo trong người mới bán không được giá”.
Phương thị hưng phấn đứng lên, ghé sát vào cô nói. “Nếu mẹ không bắt được một
món mua bán hời cũng đã chẳng có ý định này, đứa thiếp kia nha, người
môi giới chỉ đòi hai trăm quan thôi, còn rẻ hơn cả tỳ nữ hạ đẳng một nửa giá tiền”.
Trương Bát nương không tin. “Chẳng lẽ là lừa đảo?”.
Phương thị liên tục lắc đầu, nói như chắc cú. “Mẹ đã nhìn tận mặt nó rồi, sao lại là lừa đảo?”.
“Mẹ gặp qua?”. Trương Bát nương kì quái hỏi. “Là ai vậy? Mẹ gặp qua, nhất định con cũng đã gặp qua”.
Phương thị ấp úng đứng lên, nói lòng vòng, xưng rằng thiếp kia mới từ nông thôn lên, không hiểu giá cả, bị người môi giới lừa.
Trương Bát nương không tin, cho dù thiếp bị lừa, chẳng lẽ người môi giới cũng chấp nhận chỉ kiếm hai trăm quan?
Phương thị tiếp tục che lấp, xưng người môi giới cũng mới ở nông thôn lên. Lời vừa nói ra khỏi miệng liền thấy một trăm ngàn lỗ hổng, Trương Bát nương càng tăng thêm hoài nghi. Cô kiên nhẫn khuyên Phương thị. “Mẹ, dù mẹ
muốn mua thiếp cho Nhị ca, cũng nên tìm người môi giới đáng tin hãy mua, chớ nên tham giá rẻ, bị lừa đó. Còn nữa, theo con thấy, chuyện này vẫn
nên hỏi ý Nhị tẩu trước, lỡ Nhị tẩu không đồng ý…”.
Phương thị
giận dữ, từ lúc Trương Bát nương bắt đầu kinh doanh, càng lúc càng trở
nên giống Lâm Y, nay đã biết tự mình đưa ra quyết định. Bà ta tăng cao
âm lượng, cả giận. “Trưởng giả ban thưởng không được phép chối từ. Chẳng lẽ tôi tốn tiền mua thiếp cho nó, nó còn dám không vui?”.
Trương
Bát nương vẫn là yếu đuối từ trong khung, gặp Phương thị phát hoả liền
không dám nói tiếp nữa. Phương thị thấy cô chịu thua, nhắc lại yêu cầu
cho bà ta vay tiền. Trương Bát nương đương nhiên không chịu, đưa ra kế
hoãn binh, xưng rằng trong nhà không có nhiều tiền, mấy ngày nữa bà ta
hãy tới lấy. Phương thị tự nhận xoa nắn được Trương Bát nương, không
chịu đi, nói. “Cô mở tửu lâu to như vậy, mỗi ngày chỉ sợ vào sổ sách gấp nhiều lần con số hai trăm quan đó, sao lại nói không có tiền?”.
Trương Bát nương khăng khăng không có tiền, Phương thị liền giở trò vô lại,
nước mắt nước mũi đủ kiểu, nằm lăn ra bàn khóc thương tâm, chính là
không chịu đi. Đang nháo, đột nhiên La thư sinh trở về, Trương Bát nương cảm thấy Phương thị quá sức mất mặt, thật sự không muốn để La thư sinh
nhìn thấy trò hề của bà ta, đành phải vội vàng vào buồng lấy hai đĩnh
vàng, nhét vào trong tay áo bà ta, nói. “Tự mẹ đi đổi đi”.
Phương
thị được như nguyện, cũng không so đo giọng điệu Trương Bát nương không
tốt, hoan hỉ vui mừng đi thẳng đến cửa hàng vàng bạc, bảo chưởng quầy
cân đo ước lượng, xác định vừa đủ hai trăm quan. Bà ta cũng không đổi
tiền đồng, cứ bỏ vàng vào tay áo, đến nhà người môi giới, dọc đường còn
nói thầm. “Bát nương tử đúng là buôn bán lành nghề, ước lượng chính xác
thật, nắm một cái là đủ hai trăm quan”.
Người môi giới ở một viện
nhỏ trong căn ngõ hẻo lánh ở Đông Kinh, cổng viện là một hàng rào đóng
xiên xẹo đã cũ nát, cũng chẳng có khoá, Phương thị đẩy đi vào, gọi.
“Người môi giới, người môi giới!”.
Người môi giới đang ở trong
dùng trà, nghe thấy giọng bà ta, mừng rỡ, nói với người phụ nữ ăn mặc
như phụ nhân ngồi cạnh. “Cô đúng là liệu việc như thần, quả nhiên bà ta
là kẻ ngu ngốc, chui đầu vào rọ rồi”.
Người môi giới trong lòng
mừng lắm, nhưng cố tình lần lữa nửa ngày mới đi ra ngoài, lười biếng kêu lên. “Ai u, khó khăn nghỉ trưa một lát, không cho người ta sống nữa
nha”.
Phương thị nói. “Có việc mua bán vào tới cửa bà còn ngủ?”.
Người môi giới hé nửa con mắt nhìn bà ta, nói. “Mua bán? Mua bán cái gì?”.
Phương thị nói. “Tôi đến mua Lâm nương tử”.
Người môi giới xoay người đi vào trong, nói. “Đã sớm đặt bán cho người ta
rồi, tôi còn tưởng chuyện gì, biết vậy đã chẳng tỉnh dậy, lỡ mất giấc
mộng đẹp”.
Phương thị khó khăn mượn được tiền, đâu chịu mất cơ
hội, vội vàng chạy lên ngăn bước chân người môi giới, hỏi. “Ai đặt? Có
đưa tiền cọc không?”.
Người môi giới đặt ngón tay lên ra bộ tự hỏi, nói. “Tiền đặt cọc thì không có, nhưng hắn ra giá cao hơn bà mười quan”.
Phương thị dốc kim nguyên bảo trong tay áo ra, nói. “Hơn mười quán tôi không
có, nhưng tôi có thể lập tức thanh toán tiền mặt, sao?”.
Kim
nguyên bảo lấp lánh chói loá mắt người môi giới, may mắn còn trấn định
được, cứ lằng nhằng chuyện mười quan tiền mãi, khiến Phương thị vội
trong lòng. Cứ như vậy qua nửa khắc, bà ta thật sự thấy Phương thị không có nhiều tiền hơn, mới nói ra vẻ tiếc nuối lắm. “Lâm nương tử chỉ nói
tôi làm trung gian, chưa có bán mình cho tôi gì hết, bởi vậy được hay
không phải hỏi ý cô ấy”.
Phương thị gấp gáp thúc giục. “Vậy chúng ta bây giờ đi hỏi liền”.
Hai người vén rèm vào nhà, Lâm nương tử đang ngồi cạnh bàn, thấy bọn họ đi
vào, đứng dậy hành lễ chào. Phương thị bảo cô ta ngẩng đầu lên, nhìn kĩ
một hồi, thấy cô ta mặt trái xoan, mắt xếch như hồ ly, miệng chúm chím
đỏ, rặt một bộ dáng câu dẫn người khác, hẳn có thể lung lạc được tâm tư
Trương Trọng Vi.
Bà ta vỗ mạnh hai đĩnh vàng xuống bàn, nói. “Lâm nương tử, nếu đi theo tôi, hai đĩnh vàng này liền thuộc về cô”.
Lâm nương tử đầu tiên là không đồng ý, giống như người môi giới, kì kèo
mười quan tiền hơn kém, sau Phương thị cò kè mặc cả, cuối cùng chấp nhận hai trăm quan giao dịch. Người môi giới hớn hở vui vẻ, lấy từ trong
lòng ngực ra khế ước đã ghi sẵn, bảo Phương thị ấn dấu tay.
Phương thị ấn dấu xong, lại đề nghị. “Chúng ta ra nha môn đóng ấn tín xác nhận cái đã, thế mới thoả đáng”.
Người môi giới kêu lên. “Ai u, phu nhân, ấn tín nha môn dễ đóng như vậy? Phải tiêu pha thêm tiền mới được”.
Phương thị kiên trì. “Phủ doãn thân với con trai thứ hai của tôi, chắc là không lấy tiền đâu”.
Người môi giới cười cười. “Buôn bán người không giống đất đai, cần gì phiền toái như vậy?”.
Quan phủ Đại Tống quản lý mua bán đất đai gắt gao hơn mua bán nô dịch, phàm
là dân đen tự lập khế đất, hay còn gọi là khế trắng, nếu không lên công
đường chứng nhận thì quan phủ không thừa nhận. Nhưng mua bán nô dịch thì khác, dân tự lập khế, mặc kệ có lên quan phủ đóng ấn hay không thì vào
công đường vẫn có tác dụng.
Phương thị nghĩ như vậy liền theo
người môi giới, thu giữ khế ước xong, gọi Lâm nương tử sửa soạn tay nải
theo mình đi. Bà ta không ngờ Lâm nương tử hai bàn tay trắng, ngay cả
bọc quần áo cũng không, bà ta kinh ngạc lắm, lại nhịn không được ai oán. “Mua bán thế này đúng là mệt cho tôi, cô trống trơn không đồ dùng, lại
tiêu tốn tôi mua cho cô”.
Bà ta nói tới nói lui đột nhiên bừng
tỉnh, cho dù muốn tiêu phí cũng là Lâm Y tốn tiền chứ liên quan gì tới
bà ta? Bà ta nghĩ đoạn, liền hớn hở trở lại, vừa đi vừa dặn dò Lâm nương tử cặn kẽ, đến Tường Phù xong nhất định phải nghĩ cách nắm lấy tâm của
Trương Trọng Vi, nếu có thể khiến hai vợ chồng bọn họ trở nên ngăn cách
thì tốt nhất.