Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 139: Chương 139: Quy tắc mua bán




Trương Trọng Vi thập phần cảm kích, đang muốn nói lời cảm tạ, Dương Thăng lại lên tiếng. “Đừng vội nói cảm ơn ta, trước đồng ý với ta một chuyện, ta mới mang cháu đi”.

Trương Trọng Vi mơ hồ đoán được là chuyện gì, rất không tình nguyện, bất đắc dĩ có việc nhờ vả người ta, đành kiên trì mở miệng. “Chuyện gì vậy cậu?”.

Dương Thăng ôm vai chàng, thấp giọng nói. “Đợi uống rượu xong, cháu cứ ngồi chờ ở tửu lâu, chờ ta quay về rồi hẵng về nhà”.

Trương Trọng Vi thầm than một hơi, vừa tức. “Cậu muốn đi bao lâu?”.

Dương Thăng trả lời. “Không lâu, nửa ngày là được”.

Trương Trọng Vi vì hoàn thành nhiệm vụ Lâm Y giao cho, đành phải cố mà đồng ý. Dương Thăng vô cùng cao hứng, khoác vai chàng đi ra ngoài, vừa mở cửa, Kim Bảo đã ngăn lại. “Thiếu gia muốn đi đâu, nô tỳ gọi Viên Lục đến”.

Dương Thăng nói nhỏ vô tai Trương Trọng Vi. “Viên Lục thân với nha đầu này, là người của mẹ ta”. Nói xong phất tay đuổi Kim Bảo. “Ta mang Trương Nhị thiếu gia đến tửu lâu nhà chúng ta uống rượu, dẫn theo Viên Lục làm chi”.

Kim Bảo vội vàng chạy về bẩm báo cho Ngưu phu nhân biết, Ngưu phu nhân cười. “Đều nói Trương Nhị lang đàng hoàng chính phái, quả nhiên không tồi, Thăng nhi giao lưu nhiều với Trương Nhị lang cũng tốt, ngươi xem nó chưa bao giờ đến tửu lâu nhà chúng ta nhìn thử một cái, hiện giờ cũng biết đi rồi”.

Bà phân phó Kim Bảo. “Truyền lời cho chưởng quầy hai tòa tửu lâu, bất kể Thăng nhi đi đến đâu, nhớ chú ý hầu hạ chu đáo”.

Kim Bảo lĩnh mệnh mà đi, nghĩ trước báo cho Dương Thăng rằng Ngưu phu nhân đồng ý anh ta đi ra ngoài, không ngờ Dương Thăng căn bản không để ý ý kiến của Ngưu phu nhân, đã sớm đi rồi.

Dương Thăng dẫn Trương Trọng Vi đi vào một tòa tửu lâu của nhà mình, biển hiệu trước cửa lóe sáng, bên trên ghi hai chữ “Dương lâu”, Dương Thăng chỉ vào biển hiệu, nói với Trương Trọng Vi. “Đây là tửu lâu đầu tiên nhà chúng ta mở, rượu gì cũng có”.

Trương Trọng Vi hỏi. “Đây là chính điếm hay là cước điếm?”.

Dương Thăng trả lời. “Muốn mở chính điếm, chỉ có tiền thôi chưa đủ, còn phải dựa vào quan hệ”.

Trương Trọng Vi nghe vậy liền biết Dương lâu là cước điếm, nghĩ bụng, cước điếm vừa hay, ngoại trừ khảo sát chủng loại rượu, còn có thể hỏi giá, xem chính điếm nào bán rượu rẻ nhất.

Hai người đi vào trong, chưởng quầy sớm được tin tức, tự mình ra đón, dẫn bọn họ lên gian riêng trên lầu, cúi đầu chắp tay nói. “Biết thiếu gia muốn tới, đã chuẩn bị rượu xong rồi, tiểu nhân kêu bọn họ bưng lên”.

Ông ta vừa sai sử tiểu nhị bưng rượu dọn thức ăn lên, vừa ân cần nói. “Thiếu gia có cần nghe hát?”.

Dương Thăng cố ý nói. “Gọi hai kỹ nữ đến”.

Chưởng quầy là người do Ngưu phu nhân tự mình chọn lựa, biết rõ bà thích gì ghét gì, nào dám vâng theo, liên tục xua tay. “Thiếu gia, đừng khó xử tiểu nhân”.

Dương Thăng mắng. “Cút ra ngoài đi”.

Chưởng quầy lập tức nghe theo đi ra, luôn miệng nói. “Cút ngay, tiểu nhân cút ngay”.

Trương Trọng Vi nhìn không chịu nổi, nhịn không được nói. “Chưởng quầy này cũng quá khúm núm đi”.

Dương Thăng cười. “Ông ta trông nom tửu lâu, cũng không phải làm quan, khách đến uống rượu thích điệu bộ thế đó, ước gì chưởng quầy cũng khúm núm nịnh bợ như bọn tiểu nhị, để bọn họ được tâng lên tận mây xanh”.

Đây cũng là cách thức kinh doanh, Trương Trọng Vi lặng lẽ ghi nhớ, lại hỏi. “Chưởng quầy kia không dám gọi kỹ nữ đến hầu cậu, cớ làm sao?”.

Dương Thăng trả lời. “Cớ gì đâu, nghe lời mẹ ta thôi”.

Trương Trọng Vi làm sao không hiểu, hẳn là bởi vì nhiều năm trước phát sinh sự kiện Lan Chi kia, Ngưu phu nhân mới không cho phép Dương Thăng tiếp cận kỹ nữ nữa, vì thế chàng hết sức cảm tạ Ngưu phu nhân, bằng không Dương Thăng gọi hai kỹ nữ đến, lọt vào tai Lâm Y, Trương Trọng Vi chàng đây cũng chịu không nổi.

Chớp mắt, tiểu nhị đã bày lên toàn bộ rượu thượng đẳng theo ý Dương Thăng, nhân thời tiết rét lạnh, tất cả rượu đều bưng lên trong bình hâm nóng, bình hâm rượu trũng xuống rất đẹp mắt, Trương Trọng Vi lại lặng lẽ ghi nhớ, thầm nghĩ đợi tửu điếm nhà mình mở cũng phải kiếm được mấy bộ đồ sứ đẹp mắt bổ sung vào.

Dương Thăng hỏi Trương Trọng Vi. “Quan lại các người, hẳn là không uống rượu thô lậu, bởi vậy ta chỉ gọi loại rượu từ trung đến thượng đẳng”.

Anh ta chỉ vào bình rượu gần bọn họ nhất, tiểu nhị chờ hầu đằng sau lập tức tiến lên, nhấc bình rượu châm cho bọn họ mỗi người một li.

Dương Thăng chờ Trương Trọng Vi uống xong, hỏi. “Hương vị thế nào?”.

Trương Trọng Vi khen. “Mùi thơm nức mũi, hương vị vào miệng kéo dài rất lâu”.

Dương Thăng cười. “Đây là rượu lưu hà, do Cao Dương điếm ủ”.

Trương Trọng Vi mỉm cười nói. “Tên nha hoàn của mẫu thân cũng là Lưu Hà, hóa ra xuất phát từ đây”.

Dương Thăng biết Lưu Hà, cười gật đầu, sai tiểu nhị lại châm một loại rượu khác, đưa Trương Trọng Vi nhấm nháp, nói. “Đây là rượu thanh phong”.

Trương Trọng Vi uống rượu thanh phong xong, lại nếm thử rượu ngọc tủy, khen ngợi không dứt, hỏi. “Hai loại rượu này là tửu lâu nhà ai ủ vậy?”.

Dương Thăng cười trả lời. “Đương nhiên cũng là Cao Dương điếm, tòa tửu lâu này của nhà chúng ta chỉ có thể mua rượu tại Cao Dương điếm”.

Trương Trọng Vi hơi kinh ngạc. “Tại sao?”.

Dương Thăng giải thích một phen, thì ra Đại Tống có quy tắc gọi là “mua cụm”, một chính điếm sau khi đóng thuế rượu “mua cụm” của một khu vực xong thì có thể độc chiếm quyền buôn bán rượu trong cả khu vực đó, các cước điếm thuộc trong khu vực chỉ có thể đến đó mua bán rượu.

Trương Trọng Vi bấy giờ mới hiểu ra, khó trách Dương Thăng bảo rằng muốn mở chính điếm chẳng những phải có tiền, còn phải dựa vào quan hệ nữa. Chàng nhớ thương tửu điếm nhà mình còn chưa mở, hỏi tiếp. “Cậu, tất cả các cước điếm đều chỉ có thể đến Cao Dương điếm mua rượu thôi?”.

Dương Thăng lắc đầu. “Những cước điếm phải đến chính điếm nào để ‘mua cụm’ đều do triều đình chỉ định, không phải tất cả đều giống nhau”.

Trương Trọng Vi nghe xong giải thích, âm thầm cao hứng, xem ra cước điếm nhà mình chỉ cần không ở trong phạm vi bị triều đình chỉ định thì vẫn có thể tự do chọn rượu. Ở Dương lâu chỉ có thể nếm được rượu do Cao Dương điếm ủ, không thể so sánh khẩu vị giá cả với nơi khác, Trương Trọng Vi uống mấy li xong, hưng trí cũng giảm, định bụng rời đi.

Dương Thăng nhìn ra chàng định chạy, chẳng những không thất vọng, ngược lại còn vui vẻ, đuổi tiểu nhị đi, giữ chặt Trương Trọng Vi. “Cháu trai ngoan, nếu uống ngán rồi, ta dẫn đến một nhà khác, cháu ở đó uống rượu chờ ta”.

Trương Trọng Vi hỏi. “Nhà kia vẫn là rượu ở Cao Dương điếm?”.

Dương Thăng trả lời. “Đương nhiên không phải, nhà kia rượu không nổi tiếng như nhà này, lại hơn ở chỗ chủng loại đa dạng”.

Lời này hợp ý Trương Trọng Vi, liền tùy anh ta xuống lầu, đến một tửu lâu khác của nhà họ Dương, tửu lâu này so với Dương lâu thì hơi nhỏ chút, gọi là tửu lâu nhưng chỉ có một tầng, phần lớn bên trong là bàn mở, phía sau có ba gian mỹ các riêng.

Dương Thăng dẫn Trương Trọng Vi ra sau ngồi, gọi chưởng quầy dọn rượu và thức ăn, lại cố ý lớn tiếng nói. “Ta ra đường mua mấy thứ, lập tức về ngay, cháu trai ngồi chờ một lát”.

Trương Trọng Vi biết anh ta muốn mượn cơ hội đi gặp Lan Chi, đành phải gật gật đầu, nói. “Cậu không cần vội, cháu ở đây chờ”.

Chưởng quầy nhà này cũng nghe lời Ngưu phu nhân canh chừng Dương Thăng, nghe xong anh ta nói, thực nghĩ rằng anh ta chỉ tạm rời đi, mặc anh ta đi.

Tửu lâu này quả nhiên đúng như Dương Thăng nói, rượu đa dạng cực kỳ, rượu vàng, rượu trái cây, rượu thuốc, thậm chí rượu trắng nơi này cũng có. Trương Trọng Vi trước nếm thử rượu trắng, vào miệng cay xé họng, chàng nghĩ đến cước điếm nhà mình mở ra chiêu đãi khách nữ, liền bỏ qua một bên, không lo lắng tới. Rượu vàng có mấy loại hương vị khá nhẹ, chàng nhất nhất ghi nhớ, rượu trái cây dù cũng nhẹ, nhưng hương vị lại không thơm ngon, chàng do dự một lát, vẫn ghi nhớ lại, đợi về nhà để Lâm Y định đoạt.

Chàng là muốn khảo sát thị trường, cũng không phải muốn đi uống rượu, bởi vậy mỗi loại chỉ nếm qua cho biết vị, liền vội vã về nhà báo cho Lâm Y. Nhưng đợi chờ mãi, vẫn không thấy Dương Thăng quay lại, khiến người ta lo lắng không thôi.

Gần một canh giờ trôi qua, chưởng quầy cũng nhận ra Dương Thăng đi quá lâu, đi vào hỏi han. “Trương Nhị thiếu gia, thiếu gia nhà tôi rốt cuộc đi đâu vậy?”.

Trương Trọng Vi nói dối dùm Dương Thăng. “Cậu có người bạn, qua mấy ngày là sinh nhật người đó, chắc là ra phố chọn lựa quà”.

Chưởng quầy an tâm, cười. “Tửu lâu có nhiều đồ nhắm và trái cây tươi lắm, bưng lên cho Trương Nhị thiếu gia ăn thử chút?”.

Trương Trọng Vi định từ chối, lại nghĩ đến nhà mình mở điếm, ắt không thể thiếu thức nhắm trái cây, vừa hay tiện thể khảo sát một phen, vì thế gật đầu, nói câu “Đã làm phiền”.

Qua một lát, tiểu nhị bưng lên bốn đĩa sứ trắng nhỏ, bên trong là mơ ngâm đường đã bỏ hạt, kẹo sữa sư tử, mứt táo viên vân vân. Trương Trọng Vi ăn thử mấy thứ, chỉ cảm thấy ngọt, nghĩ thầm chắc là Lâm Y thích ăn, liền nói với tiểu nhị. “Gói lại cho ta”.

Tiểu nhị biết chàng là thân thích của bà chủ, vội thông báo cho chưởng quầy, gói các dạng trái cây mứt quả khác thành một túi. Trương Trọng Vi nhận lấy, lại đợi thêm một canh giờ, rốt cuộc cũng đợi được Dương Thăng mặt mày hớn hở quay về.

Chưởng quầy dẫn đầu ra đón, nói. “Thiếu gia, quà tặng sinh nhật cho bạn đã chuẩn bị xong rồi?”.

Dương Thăng nghe không biết đầu đuôi, nhưng tâm tư linh hoạt, nhìn thấy Trương Trọng Vi nháy mắt ra dấu, lập tức hiểu, cười ha ha nói. “Chọn tới chọn lui hai canh giờ, khó khăn chọn được một món hợp ý, chủ quán lại nói hết hàng, tức chết ta”.

Anh ta nói thực hùng hồn, chẳng những chưởng quầy mất nghi ngờ, còn phải an ủi anh ta một phen.

Dương Thăng cho bọn họ lui, khen ngợi Trương Trọng Vi. “Cháu trai đúng là người làm quan có khác, thông minh ghê, lần tới uống rượu ta lại tìm cháu”.

Trương Trọng Vi bị dọa nhảy dựng, vội xua. “Cháu còn phải làm việc, sao có thể lúc nào cũng đi uống rượu được”.

Dương Thăng nhận định chàng ăn ý với mình, không cãi cọ, gọi tiểu nhị, sai tặng một phần tất cả các loại rượu Trương Trọng Vi thích uống đến khách viện nhà họ Dương. Trương Trọng Vi vội vàng tạ ơn anh ta, Dương Thăng nói. “Tạ ơn cái gì, là ta nên tạ ơn cháu”.

Trương Trọng Vi nhấc túi đồ nhắm trái cây trong tay, ngượng ngùng nói. “Cháu còn gói một túi trái cây mang về cho nương tử nếm thử”.

Dương Thăng liên tục nói. “Chỉ mang về nhiêu đó đủ cho ai ăn”.

Tiểu nhị vội vàng đi ra ngoài, gói một túi lớn hơn đưa cho Trương Trọng Vi. Trương Trọng Vi luôn miệng cảm tạ, cùng Dương Thăng về nhà.

Dương Thăng tâm tình vô cùng tốt, lôi kéo Trương Trọng Vi nói đông nói tây, Trương Trọng Vi khuyên nhủ anh ta. “Cậu, cậu cứ gạt bà ngoại mãi như thế cũng không phải chuyện hay, sớm hay muộn bà ngoại cũng phát hiện, thay vì để bà ngoại giận dữ đi tìm cậu, không bằng chủ động bẩm báo”.

Dương Thăng thở dài. “Mấy năm trước mới quen Lan Chi, chính là ta chủ động nói cho bà biết, kết quả sao? Bà lập tức tìm người môi giới, giấu ta bán Lan Chi đi, cái này làm sao ta dám cho bà biết được”.

Dương Thăng có nỗi khổ của riêng anh ta, Trương Trọng Vi không nghĩ ra được cách nào giúp, đành phải thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.