Phương thị bị thím Dương kéo đi như một cơn gió, ngồi kiệu về
nhà. Trương Trọng Vi trăn trở kế sinh nhai của Nhị phòng, Trương Bá Lâm
đi rồi, ngày hôm sau chàng tự mình chạy vào thành Đông Kinh, kể lại chủ ý hay của Lâm Y cho Trương Bá Lâm biết. Trương Bá Lâm cũng thấy diệu,
liền giữ Trương Trọng Vi lại tiếp khách, tìm tửu lâu nào chiêu đãi La
thư sinh, nói ra ý định của mình.
La thư sinh nghe nói Trương Bá Lâm muốn cùng làm phu tử, liền khó xử. “Cũng không phải tôi không muốn giúp Đại cữu ca, nhưng thư quán của tôi chỉ có mười mấy đệ tử, phân một nửa cho Đại cửu ca cũng chẳng đáng là
bao cả”.
Thái độ của La thư sinh giống như vợ chồng Trương Trọng Vi đã lường trước, Trương Trọng Vi mỉm cười. “Có Đại ca, muội phu tuyển thêm đệ tử cũng được mà?”.
La thư sinh vẫn do dự, nói. “Nếu chiêu sinh thêm được tôi đã sớm chiêu sinh rồi, Đông Kinh người dạy học cũng nhiều, sư nhiều cháo thiếu”. Nói xong, nhìn Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi đều trầm xuống, trong
lòng biết là bọn họ không tin, lại nghĩ hay là để Trương Bá Lâm tự trải
nghiệm một phen, không thì lại nghĩ mình nói dối, hỏng mất cảm tình thân thích, vì thế thay đổi. “Thôi được, Đại cữu ca theo tôi dạy học mấy ngày đi, chúng ta cùng chiêu thêm đệ tử”.
Trương Trọng Vi thấy La thư sinh đồng ý, vô cùng cao hứng, trước nâng chén
thay mặt Trương Bá Lâm cảm tạ. Trương Bá Lâm có công việc, cũng tự vui
mừng, gọi tửu bảo thêm thức ăn, lại tạ La thư sinh chiếu cố, cũng
tạ Trương Trọng Vi hiến kế, thẳng đến say chuếnh choáng mới về.
Trương Trọng Vi dẫn theo một thân mùi rượu về nhà, tiến vào phòng liền ôm chầm lấy Lâm Y, cười nói. “Nương tử ra chủ ý tốt, ca ca có công việc rồi”.
Lâm Y đẩy chàng một cái. “Ban ngày ban mặt, để ý bị người ta thấy, tuy là vợ chồng cũng nên chú ý chút”.
Trương Trọng Vi chỉ bốn phía, nói. “Đâu có ai đâu, thím Dương nhất định đang ở phòng bếp, không rảnh đi lên”. Rồi cười. “Không có nha hoàn sai sử cũng có chỗ tốt chứ nhỉ”. Nói xong liền bán ôm Lâm Y kéo vào trong phòng, hơn nửa canh giờ mới đi ra.
Buổi tối Dương thị nghe nói Trương Bá Lâm theo La thư sinh làm phu tử, cũng
cao hứng cho anh ta, còn chúc anh ta một chén rượu. Từ nay về sau Trương Bá Lâm theo La thư sinh đi dạy học, thu thêm nhiều ít đệ tử thì không
biết.
Cứ thế năm ba ngày trôi qua, Trương Trọng Vi đến thăm thư
quán của anh trai và La thư sinh mở, ngay tại nhà họ La, hai gian phòng
đã mở rộng thành một học đường lớn, mười mấy đệ tử đang ngồi bên trong,
cũng coi như rộng mở. Trương Bá Lâm đang dạy các học trò nhỏ đọc sách,
rung đùi đắc ý, ra dáng tiên sinh lắm. Anh ta gặp Trương Trọng Vi đi
vào, tuỳ tay chỉ vào một đoạn văn cho mọi người tiếp tục đọc, đi ra
đón Trương Trọng Vi, cười nói. “Sao cậu lại tới đây?”.
Trương Trọng Vi đưa tay ra, ba bao giấy có dính chút dầu, lấy vào phòng nhờ
Trương Bát nương mở ra, một bọc dê nướng, một đùi heo cay, một con vịt
luộc, cười nói. “Hôm nay rảnh rỗi, đặc biệt đến thăm ca ca, La muội phu ở đâu, gọi đến cùng nhau uống rượu”.
Trương Bá Lâm cũng không ngồi, chỉ đứng đó cười khổ, Trương Bát nương bày thức ăn ra, đáp lời thay anh trai. “Quan nhân đi thành đông chiêu sinh đệ tử rồi, buổi tối mới có thể về nhà, hai ca ca cứ ăn đi”. Nói xong sắp chén đũa, lại cáo lỗi với bọn họ, ra tửu lâu làm việc.
Trương Trọng Vi mời mãi, Trương Bá Lâm mới ngồi xuống ghế, nhận chén rượu chàng đưa, nói. “Học còn chưa tan, anh chỉ uống một chén thôi, bằng không La muội phu biết thì không tốt”.
Trương Trọng Vi ngẩng đầu nhìn sắc trời, khó hiểu hỏi. “Em chỉ sợ chậm trễ ca ca dạy học, cố ý trời chiều mới tới, anh đi cho học trò nghỉ rồi đến ăn”.
Trương Bá Lâm cười gượng. “Đệ tử không dễ chiêu sinh, vì kiếm thêm tiền phân cho anh, La muội phu đành phải thu thêm học phí, thu thêm tiền, buổi tối phải dạy thêm một
canh giờ, bằng không cha mẹ đệ tử sẽ ý kiến”.
Lần này Trương
Trọng Vi đến, một là xem thử Trương Bá Lâm sống như thế nào, hai là muốn nhân cơ hội khuyên anh ta và Lí Thư tái hợp, giờ phút này nhìn quang
cảnh không nói được câu nào, thăm hỏi lại biến thành uống rượu sầu
tiếp. Nhưng việc đã tới nước này, tạm thời cũng không tìm được nghề nào
tốt hơn, chàng chỉ có thể khuyên Trương Bá Lâm tạm thời nhẫn nại, còn
nhiều thời gian.
Việc này tạm thời không nhắc tới.
Mười ngày sau, Lâm Y rốt cuộc chọn được nha hoàn mới, gọi là Mai Tử, năm nay vừa
mười bốn, tay chân chịu khó, dung mạo bình thường. Lưu Hà Lưu Vân len
lén nghị luận, vẫn là Nhị thiếu phu nhân lợi hại, vì đề phòng Nhị thiếu
gia thu phòng, liền ra tay chặt đứt ngọn nguồn trước.
Lâm Y nay đã nắm chắc tâm ý của Trương Trọng Vi, làm sao để ý nhàn ngôn toái ngữ,
vin vào lỗi nhỏ, phạt hai người Lưu Hà Lưu Vân một chút, cho bọn họ im
miệng bớt.
Mắt thấy Lâm Y bước vào tháng cuối, Dương thị dần bận
rộn chuẩn bị vật dụng cho kỳ sinh nở, tìm thêm mấy bà mụ để bọn họ xung
trận dạy dỗ Lâm Y tri thức sinh con, Lâm Y hai kiếp chưa sinh con lần
nào, nhưng hiểu được bất luận cổ hay kim, phụ nữ sinh đứa nhỏ đều là
bước nửa chân vào Quỷ môn quan, bởi vậy nàng thích ý học hỏi. Chỉ là
nàng không chịu được ba bốn bà mụ mỗi ngày lải nhải bên tai, thật là khổ không nói nổi. Lịch nghe giảng dày đặc, kết quả là Trương Trọng Vi cũng thành chuyên gia bà bầu, thậm chí còn đùa Lâm Y là đến lúc đó không có
bà mụ, coi chừng chàng cũng đỡ đẻ được cho Lâm Y luôn.
Một ngày
chạng vạng, Tiếu tẩu tử đến thăm, lặng lẽ nói cho Lâm Y, khách sạn đã
xây xong. Vợ chồng Lâm Y vừa hỉ vừa lo, hỉ là trong nhà muốn thêm một
hạng mục sinh lời, lo là Thì Côn và Thanh Miêu không ở, không nhờ ai
được.
Tiễn bước Tiếu tẩu tử, Lâm Y sầu lo. “Nay bà mụ ở ngay đông sương phòng, bọn họ ngày đêm thủ, em có muốn ra khách sạn mới nhìn một cái cũng không được”.
Trương Trọng Vi kêu lên. “Thôi, nương tử, em sắp sinh tới nơi rồi còn nhìn khách sạn, lỡ đi đường đau bụng sinh thì sao?”.
Lâm Y cười nói. “Không phải có chàng rồi sao? Chàng cứ khoe mình còn hơn bà mụ, đến lúc đó có cơ hội cho chàng lập công”.
Trương Trọng Vi vuốt bụng nàng nhu lên tròn vo. “Ta luyến tiếc không nỡ để con ta sinh rớt trên đường”. Sờ sờ, lại nói. “Ta lấy cớ bái kiến Âu Dương tham chính, tiện đường đi nhìn một cái vậy”.
Lâm Y nói. “Cũng được, vừa vặn em viết thư gửi cho phu nhân tham chính, báo cho bà ấy
biết khách sạn đã xây xong, chờ chuẩn bị hoàn tất sẽ có thể động thủ”.
Trương Trọng Vi ngạc nhiên hỏi. “Chuẩn bị gì?”.
Lâm Y nghĩ bụng, chàng là dân gốc ở Đại Tống mà còn không bằng ta nữa. “Bán khách sạn không phải chuyện dễ dàng, trong tộc đồng ý, láng giềng phải cho phép nữa”.
Trương Trọng Vi nói. “Việc nhỏ như vậy cần gì đánh động phu nhân tham chính, chờ Thì Côn trở về, gọi cậu ta quan tâm đi”.
Vậy là chàng chịu bán cho Thì Côn, Lâm Y mừng thầm, lại cố ý nhại. “Thì Côn không có hảo tâm, không bán cho hắn”.
Trương Trọng Vi nhớ tới thái độ mình đối đãi Thì Côn lúc trước, xấu hổ khụ hai tiếng. “Cậu ta xác thực không phải người tốt, là ta nể mặt mũi em gái Thanh Miêu của nương tử thôi”.
Lâm Y biết chàng sĩ diện, cũng không phản bác, chỉ nằm trên ghế cười không
ngừng, thẳng đến khi Trương Trọng Vi nghẹn đỏ mặt mới thôi.
Tuy
nói vợ chồng son quyết định bán cho Thì Côn, nhưng Trương Trọng Vi vẫn
tìm lúc rảnh rỗi đến khách sạn nhìn một hồi, bên trong đại viện tiểu
viện tách ra độc lập nhưng vẫn liên kết với nhau, mỗi viện đều mang tên
phong nhã, còn có tùng trúc thấp thoáng, nước biếc vờn quanh, ngay
cả Trương Trọng Vi cũng động tâm, hận không thể đến ở mấy ngày cho thoả.
Khách sạn xây xong, trong đó có công lao của Thì Côn, nhưng Trương Trọng Vi
bây giờ chưa biết Thì Côn là người hiến bản vẽ, chỉ biết gia đình Tiếu
Đại xây dựng có công, bấy giờ viết một tờ giấy nhắn để Tiếu tẩu tử tới
tìm Lâm Y lĩnh thưởng. Chàng nhìn khách sạn xong, cảm thấy vô cùng mỹ
mãn, cao hứng phấn chấn đi gặp Âu Dương tham chính, lại nhân cơ hội
truyền tin vào hậu viện, cho phu nhân tham chính cũng biết về tin tức
khách sạn.
Chạng vạng Trương Trọng Vi về nhà, miêu tả lại tình hình khách sạn cho Lâm Y nghe, cười nói. “Đúng là chỗ tốt, nhưng không biết ai thiết kế ra để còn cảm tạ người ta”.
Lâm Y đang gấp quần áo em bé Dương thị đưa, trả lời không hề bất ngờ. “Chuyện có đáng gì, chờ người ta về, chàng mang chút lễ vật cảm ơn là được”.
Trương Trọng Vi sửng sốt. “Là ai?”.
Lâm Y ngẩng đầu cười. “Em rể em”.
Thì ra khách sạn kia Thì Côn đã sớm nhúng tay vào, Trương Trọng Vi đánh đổ
bình dấm ghen tuông trong bụng, máu ghen nổi lên, tìm cái ghế ra góc
tường ngồi, cách Lâm Y xa xa sinh hờn dỗi.
Lâm Y đi qua nói. “Chàng làm tri huyện, lòng dạ lại trở nên hẹp hòi hơn là thế nào? Không phải nói muốn cảm ơn người ta ư, bây giờ lại nóng giận”.
Trương Trọng Vi hỏi. “Em cũng thấy cậu ta giỏi hơn ta?”.
Lâm Y trả lời ngay lập tức. “Đúng vậy”. Khiến Trương Trọng Vi ảm đạm, chạm tự ái.
Lâm Y nói tiếp. “Chọn chồng để lấy là phải xem ai thích hợp nhất, xem ai biết nóng biết lạnh, không phải xem ai giỏi hơn ai, nếu so sánh kiểu đó, cả đời đừng mong gả cho ai. Em chỉ biết được trên đời này người quan tâm tới em nhất, để ý
tới em nhất là chàng, người khác có bản lĩnh tới mấy cũng không lọt vào
mắt em được”.
Trương Trọng Vi nghe xong, một lúc lâu không nói gì, chỉ gắt gao nắm tay Lâm Y, đưa lên miệng hôn một cái thật kêu.
Hai vợ chồng ngồi đây thủ khách sạn, lo lắng không làm gì ngay sẽ chậm trễ
kiếm tiền, nhưng chưa đầy ba ngày sau đã nghe tin Thì Côn trở về Tường
Phù. Tuỳ tùng tới báo tin là Thì Tam cười nói. “Lão gia nhà chúng ta tính toán ngày giờ thể nào khách sạn cũng hoàn công trong hai ngày nay, không màng du ngoạn nữa, vội vàng chạy về”.
Lâm Y cười. “Làm hỏng hưng trí của lão gia phu nhân nhà ngươi, thật là có lỗi”.
Thì Tam cười hì hì. “Lão gia phu nhân nhà chúng ta đều là người mê kiếm tiền, nghe nói phu nhân
tri huyện có khách sạn muốn bán trao tay, chỉ có phấn chấn hơn chứ làm
sao hỏng mất”.
Đang nói cao hứng, các bà mụ đi vào, Lâm Y vội đổi đề tài hỏi Thì Côn và Thanh Miêu như thế nào, bao lâu thì mời bọn
họ tới nhà họ Thì chơi một chuyến. Thì Tam tuy không biết vì sao Lâm Y
phải gạt người ngoài, nhưng cũng coi như lăn lộn thương trường có kinh
nghiệm, thông minh phi thường, lập tức đáp lời. “Lão gia phu nhân
đều tốt, cũng hỏi thăm tri huyện và phu nhân tri huyện, bọn họ vốn muốn
đích thân tới gặp gỡ, nhưng trên đường mang về nhiều đồ đạc quá, sắp xếp không xong, cho nên trì hoãn”.
Lâm Y nói. “Không vội, chờ bọn họ bận bịu xong, ta lại mời đến nhà ta chơi”.
Thì Tam vâng dạ, dập đầu cáo từ. Thì Tam vừa đi, Lâm Y lại bị các bà mụ vờn quanh, vừa hạnh phúc vừa đau khổ nghe tiếp giảng đạo nửa ngày.
Hai ngày sau, Thì Côn rốt cuộc xử lý xong công việc, cùng vợ mình đến thăm
phủ tri huyện. Trương Trọng Vi thiết tiệc khoản đãi. Lâm Y nhớ Thanh
Miêu, đỡ tay Mai Tử đứng trong viện sau nhìn ngóng, hồi lâu vẫn không
thấy bóng người. Qua một lúc, viện trước vang lên tiếng ồn ào náo động,
sau đó Tiểu Khấu tử chạy tới, bẩm. “Nhị thiếu phu nhân, Lâm phu nhân nhà họ Thì thế nhưng dẫn Tam thiếu phu nhân lúc trước về đây, Đại phu
nhân lắp bắp kinh hãi, giữ bọn họ lại ở phía trước”.