Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 131: Chương 131: Trương Đống ra kinh




Trương Trọng Vi nghe Trương Đống nói quyết tuyệt như vậy, sao dám cãi thêm, vội vàng nói. “Con biết sai rồi, hết thảy nghe theo phụ thân an bài”.

Lúc này Trương Đống mới hòa hoãn sắc mặt, nói. “Hàn Lâm viện dù thanh nhàn, cũng là cận thần của thiên tử, con dụng tâm làm việc, tiền đồ sắp tới”.

Trương Trọng Vi thưa dạ không dám nói, yên lặng nghe xong, hành lễ lui ra. Về phòng, Lâm Y hỏi kết quả, Trương Trọng Vi đáp. “Ý của phụ thân là để ta vào Hàn Lâm viện, làm biên tu”.

Lâm Y vui mừng nói. “Em có nghe người ta nói về Hàn Lâm viện, là nơi cực có thể diện, phụ thân tính toán cho chàng tốt rồi”.

Trương Trọng Vi cười khổ. “Biên tu Hàn Lâm viện bổng lộc ít ỏi, căn bản không nuôi nổi gia đình, mà nói cho cùng vẫn mèo lại hoàn mèo, lúc ta mới vào kinh, nghe Âu Dương hàn lâm nói hiện giờ Hàn Lâm viện cũng phân làm hai phái, phân tranh không ngớt, mà Lí thái thú nắm án quan trong tay, ép ta đứng thế trung lập, đến lúc đó một mình ta cô lập, lại không có hậu thuẫn, chỉ sợ vùi đầu ở đó mười năm cũng không có cơ hội”.

Hồng viên ngoại vu hãm án oan, Lí Giản Phu lấy thế ép người, việc này vừa qua đi, Lâm Y rất lo ngại chuyện Trương Trọng Vi nhập sĩ làm quan, giờ phút này nghe chàng nói, càng sốt ruột hơn, nhịn không được khuyên nhủ. “Trọng Vi, nếu không chúng ta đừng làm quan nữa, về quê làm phú ông, bình an sống cả đời”.

Trương Trọng Vi chỉ là không muốn vào Hàn Lâm viện mà thôi, cũng không phải không muốn nhập sĩ, chàng vẫn còn ôm chí hướng tiến vào chốn quan trường, bởi vậy nhẹ nhàng lắc đầu.

Lâm Y thở dài. “Chàng đã muốn làm quan, chúng ta lại không có hậu thuẫn, vậy ở đâu cũng thế cả thôi, cứ theo ý phụ thân vậy, vào Hàn Lâm viện”.

Trương Trọng Vi ngẫm lại trước sau, cũng chỉ có thể như thế, cùng lắm thì vào đó, bo bo giữ mình, rồi mưu đường ra khác. Công vụ của chàng đã quyết, Trương Đống vẫn không có tin tức, Dương thị gấp, thúc giục ông ta đến Thẩm quan Đông viện hỏi thăm. Trương Đống mấy ngày trước đã nghe được tin tức, biết phu nhân Mã tri viện đã hồi kinh, chính ông ta cũng hiểu được thời điểm đã tới, vì thế nghe lời Dương thị, đến Thẩm quan Đông viện, tìm Mã tri viện, hỏi ông này có công vụ gì không. Mã tri viện quen biết Trương Đống, thường cùng nhau uống rượu, hàn huyên vài câu, biết được ý đồ Trương Đống đến, ông ta sảng khoái nói. “Hà Châu thiếu một tri châu, ông thấy thế nào?”.

Chức này không tồi, nhưng Hà Châu là một châu nghèo, Trương Đống không quá vừa lòng, hỏi. “Không còn nơi khác? Chúng ta bạn cũ nhiều năm, ông cũng chớ giấu tôi”.

Công vụ tốt đương nhiên là có, nhưng Mã tri viện hiểu biết cặn kẽ tình huống của Trương Đống, biết ông ta chẳng đào được xu nào ra, liền chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

Trương Đống không hề hỏi nhiều, vòng vo sang đề tài khác, mời ông này. “Chúng ta nhiều năm không gặp, đi khách điếm uống chén rượu chứ?”.

Mã tri viện nghĩ Trương Đống là muốn nhân cơ hội đút quà cáp, chỉ cười, ngoài miệng chối từ. “Sắc trời đã muộn, tôi phải về nhà”.

Trương Đống thấy bốn bề vắng lặng, liền áp sát vào Mã tri viện hai bước, thần thần bí bí nói. “Thì sắc trời đã muộn mới uống được rượu ngon”.

Mã tri viện sợ vợ, bị dọa. “Kĩ quán cũng không dám đi”.

Trương Đống luôn mãi cam đoan chỉ muốn dẫn ông ta đi tửu lâu mà thôi, không đi kĩ quán, lúc này Mã tri viện mới chịu theo Trương Đống lên đường. Trương Đống thật sự dẫn Mã tri viện đến khách điếm, chẳng qua đằng trước còn có một chữ “Am”, khách điếm “Am” này, bên ngoài thoạt nhìn không khác khách điếm bình thường, chỉ có người lên được lầu hai, đóng cửa lại mới thấy được chỗ kì diệu, thì ra trong phòng ngoại trừ bàn ghế uống rượu ra, sau tấm bình phong còn giấu một cái giường.

Mã tri viện nhìn bên trong, vẫn chưa đặt câu hỏi, Trương Đống cũng không giải thích thêm, gọi tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên, lại chọn hai kỹ nữ hầu rượu. Rượu quá tam tuần, Trương Đống lấy cớ rời đi, để lại hai kỹ nữ trong phòng. Ông ta đứng bên ngoài chờ nửa ngày mới thấy Mã tri viện vẻ mặt thỏa mãn đi ra, vội tiến lên đón, nói dối. “Mã tri viện, vừa rồi có gia đinh nhà ông tới tìm ông, hỏi tôi đó”.

Mã tri viện giật thót, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, nghĩ bụng chẳng lẽ máu ghen của phu nhân lại nặng thêm, mới đi ra chừng nửa canh giờ đã cho người tới tìm rồi sao. Ông ta vội vội vàng vàng hỏi Trương Đống. “Ông trả lời sao?”.

Trương Đống nghiêm nghị đáp. “Tôi nói ‘ta vừa đi qua Đông viện, thấy Mã tri viện công vụ bận rộn, không hề rảnh tay’ “.

Mã tri viện hô to “Nguy hiểm thật”, vội vàng đi ra ngoài, nói. “Tôi phải tranh thủ về nhà trước gia đinh, bằng không sẽ khó nói lắm”.

Nói xong luôn mãi dặn dò Trương Đống chớ để lộ tin tức. Trương Đống liên tục cam đoan, giành trước bước ra bên ngoài, thuê kiệu cho ông ta, tiễn ông ta lên đường.

Qua mấy ngày, Trương Đống lại đến tìm Mã tri viện, tuy rằng không hề có quà cáp, nhưng vẫn lấy được công việc tốt, đến Cù Châu làm tri châu. Dương thị vô cùng kinh ngạc. “Ông chỉ cầm đi một bộ quần áo thôi, liền được chức vụ tốt, làm sao được thế?”.

Trương Đống dào dạt đắc ý, cũng không chịu nói thật cho bà biết, chỉ nói Mã tri viện quan hệ tốt với mình, ưu đãi cho ông ta vị trí tốt. Dương thị bội phục bản lãnh của ông ta, vét nốt mấy trăm văn còn sót lại trong nhà, trước mời cả gia đình Nhị phòng, sau mời người nhà mẹ đẻ mình, bày tiệc uống rượu hai ngày. Lúc này cả nhà Nhị phòng đã dọn đi huyện Tường Phù hết, Phương thị và Trương Lương tuy có sự kiện không mấy vui vẻ lúc trước nhưng rốt cuộc vẫn là chí thân, nhận được tin đều chạy về Đông Kinh, hai phòng vô cùng náo nhiệt hội họp một ngày.

Hôm mời người nhà mẹ đẻ Dương thị uống rượu, Ngưu phu nhân không tới, nhưng vẫn nể mặt cho Dương Thăng mang đến một rương tiền, giải quyết vấn đề lộ phí cho bọn họ. Dương thị biết thời khắc mấu chốt chính mình vẫn phải dựa vào nhà mẹ đẻ. Trương Đống cảm kích Ngưu phu nhân đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ngày hôm sau liền dẫn theo vợ chồng Lâm Y đến nói lời cảm tạ và từ biệt Ngưu phu nhân.

Vì Trương Đống lại làm quan, Ngưu phu nhân khách khí hơn nhiều, chẳng những dọn trà mời, còn giữ bọn họ ở lại ăn cơm. Trong bữa ăn, Dương thị chỉ vợ chồng Trương Trọng Vi, nói với Ngưu phu nhân. “Mẫu thân, cháu ngoại và cháu dâu của mẫu thân phải ở lại kinh thành, bọn họ mới đến không lâu, không hiểu biết nhiều, còn phải mệt mẫu thân quan tâm một phần”.

Lúc dùng trà, Ngưu phu nhân đã biết Trương Trọng Vi cũng làm quan, bởi vậy mặt luôn tràn đầy nét cười, liên tục ừ, lại nói với Dương Thăng. “Đều là chí thân, nhớ qua lại giao lưu nhiều, đừng để xa lạ”.

Dương Thăng đề nghị. “Anh rể và tỷ tỷ sắp phải đi Cù Châu, sao không gọi cả nhà cháu trai đến nhà chúng ta ở?”.

Ngưu phu nhân liên tục gật đầu, nói với Lâm Y. “Các người tổng cộng chủ tớ chỉ có ba, thuê phòng ở không có lợi, đến ở nhà chúng ta đi, tiện không nói, còn tiết kiệm không ít tiền”.

Lâm Y từng diện kiến mặt lợi hại của Ngưu phu nhân, không dám vâng theo dễ dàng, vội nói. “Tiền thuê đã giao, lúc này dời đi chỉ sợ càng không có lợi”.

Ngưu phu nhân nói. “Có gì khó đâu, cho thuê lại là được”.

Tấm thịnh tình của Ngưu phu nhân khó mà từ chối, Dương thị lại không nhắc nhở gì, Lâm Y đành phải hứa tạm. “Phụ thân mẫu thân đi rồi, trống mất một căn, đợi cho thuê được gian ấy rồi nói sau”.

Ngưu phu nhân thấy nàng uyển chuyển cự tuyệt, cũng thôi, lại nói. “Ta là bà ngoại của hai người, đừng khách khí với ta, nếu thiếu thứ gì, cứ việc đến lấy”.

Lâm Y vội thưa dạ, nâng chén kính bà một li, tạ ơn ý tốt của bà. Vì Ngưu phu nhân hôm nay niềm nở, cả bàn trò chuyện với nhau thật là vui, gia đình Trương Đống tận hứng ra về. Về đến nhà, Trương Đống cảm thán. “Nhạc mẫu đã nhiều năm chưa từng nhìn tôi bằng nửa con mắt, hôm nay có được chức vị tốt, rốt cuộc cũng chịu mời chúng ta bữa cơm”.

Dương thị kiểm kê tiền Dương Thăng đưa tới, nói. “Mẹ kế tặng không ít tiền, chúng ta làm sao tiêu hết, lưu lại cho con trai một nửa vậy”.

Lúc không có tiền, Trương Đống tính toán chi li, hiện giờ chức quan béo bở, thật sự không cần, hào phóng nói. “Phu nhân tự làm chủ đi”.

Dương thị đưa tiền đến phòng Lâm Y, dặn dò nàng. “Tiền không nhiều, tiêu dùng tiết kiệm chút, nếu là không đủ, viết thư nói cho ta biết, ta gửi về cho các con”.

Lâm Y cảm kích, đẩy tiền về, nói. “Trọng Vi cũng có bổng lộc, không thể hiếu kính phụ thân mẫu thân là đã băn khoăn lắm rồi, làm sao có thể nhận tiền của phụ thân mẫu thân được”.

Dương thị cố ý muốn cho. “Đông Kinh đắt đỏ, con cứ giữ đó, hơn nữa tiền con trả nợ thay chúng ta, chúng ta phải trả lại cho con, nhiêu đây chưa đủ, đợi phụ thân các con nhận bổng lộc, bù thêm vào”.

Lâm Y đành phải nhận, luôn mãi tạ ơn Dương thị.

Trương Đống khó khăn mới được chức vụ tốt, vội vã đi nhậm chức, hoàn thành hết thủ tục với tốc độ nhanh nhất, chào tạm biệt bạn bè đồng nghiệp, mang theo Dương thị và Lưu Hà, khởi hành đi Cù Châu. Trương Trọng Vi và Lâm Y tiễn bọn họ tới trạm dịch ngoài thành mới quay về. Lâm Y cảm thán. “Mới đó vẫn là một đại gia đình náo nhiệt, chớp mắt chỉ còn lại hai chúng ta”.

Trương Trọng Vi nói. “Làm quan là như thế, luôn không thể ở cùng một chỗ được”. Nói xong lại trêu ghẹo nàng. “Em không phải hầu hạ cha mẹ chồng nữa, ta còn tưởng em phải sung sướng vui mừng lắm”.

Lâm Y vỗ tay chàng một cái, cười. “Em có mẹ chồng tốt như vậy, là phúc khí tám đời luyện thành, mới không ngại hầu hạ đâu”.

Hai người nói nói cười cười, sóng vai về nhà. Thanh Miêu đang dọn dẹp căn nhà trống bên kia, ngoài cửa treo tấm biển, bên trên viết vặn vẹo mấy chữ : Có phòng cho thuê. Trương Trọng Vi vừa thấy liền vui vẻ, chê cười Thanh Miêu. “Chữ ngươi viết cũng chỉ có ta và Nhị thiếu phu nhân hiểu, người khác còn tưởng gà bới”.

Thanh Miêu đỏ mặt, giật tấm biển xuống, trốn vào phòng trong. Lâm Y trách Trương Trọng Vi. “Tiểu nương tử nhà giàu có mấy ai biết chữ, cô nàng chỉ là một nha hoàn thôi, viết được như vậy đã là không tệ”.

Trương Trọng Vi hô một tiếng “Không xong”, nói. “Ta đắc tội Thanh Miêu, giữa trưa ăn cơm, cô nàng sẽ không bỏ thêm muối vào chén cơm của ta chứ?”.

Thanh Miêu nhô đầu ra khỏi cửa sổ, xí một tiếng. “Nô tỳ mới không keo kiệt như vậy đâu!”.

Trương Trọng Vi cười to, về phòng mài mực, tự mình viết cáo thiếp cho thuê, dán lên cửa cách vách. Vào ban đêm, có người đến hỏi giá, là nha hoàn nhà hàng xóm – Xuân Ny.

Xuân Ny vào cửa, hành lễ chào Lâm Y, nói. “Lâm phu nhân, phu nhân nhà chúng tôi muốn thuê gian nhà cách vách kia, không biết phu nhân chào giá bao nhiêu?”.

Lâm Y nói. “Phòng thượng đẳng mỗi gian thuê tám quan tiền, nói vậy chắc ngươi cũng biết giá, phòng kia tổng cộng hai gian, kì thuê của chúng ta vẫn còn dư phân nửa”.

Xuân Ny nói. “Để tôi bẩm lại, nếu phu nhân chúng tôi đồng ý, sáng mai sẽ lại đây xem phòng, lại thương lượng giá cả”.

Lâm Y gật đầu, gọi Thanh Miêu tiễn Xuân Ny ra ngoài.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm phu nhân đến đây, vào gian nhà trống xem một vòng, sảng khoái nói. “Tháo cáo thiếp xuống đi, ta gởi cô nguyên một tháng tiền thuê”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.