Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 5: Chương 5: Trương Lương trở về




Đồ cưới của Trương Bát nương đã đặt mua đầy đủ hết, đến sang năm xuân về hoa nở, Trương Lương mới gửi thư, nói ông ta sắp về nhà, Phương thị được tin hưng phấn không thôi, ngay cả gặp Lâm Y vẫn mặt mày rạng rỡ.

Trương Lương đi phía Đông du ngoạn đã qua gần một năm, Trương lão thái gia đứng trong sân mắng vài câu “Đồ bất hiếu” nhưng xoay người lại vui tươi chỉ huy thím Nhâm quét sân, quét đường, quét mạng nhện trên xà nhà. Phương thị âm thầm tính ngày Trương Lương trở về cũng sắp tới, vì thế mời vài thợ gạch đến nhà, tô trát đổi mới hoàn toàn phòng ngủ, rồi vội vàng lật thùng tìm chăn đệm mới, đôi hài mới làm cho Trương Lương ra, bận tối mày tối mặt.

Trương Lương nói trong thư rằng một tháng nữa sẽ về đến nhà, nhưng không biết do nói dễ làm khó hay nguyên nhân nào khác, cả nhà ước chừng đợi ba tháng mới thấy ông ta trở về.

Không khí lúc này đã nóng lên, Phương thị đổi qua quần áo cũ mát mẻ mặc ở nhà, dẫn người hầu và các con khiêng rương hòm Trương Lương mang về, Trương Lương đi nhà chính thỉnh an Trương lão thái gia.

“Rương kia là của em, chị lớn đừng để rơi ngã”. Một giọng nữ trong trẻo vang lên, mọi người đều sửng sốt, cùng ngẩng đầu lên, một phụ nữ trẻ tuổi đứng ở cửa nhà kề, đang hành lễ chào Phương thị, đầu cô ta chải kiểu tua cờ, trên người mặc áo sam vàng nhạt, dưới mặc la quần sáu tầng lụa mỏng, giữa cạp váy còn treo vòng ngọc tròn trịa cột dây lụa.

Cách ăn mặc chẳng những khiến Phương thị xám mặt, còn khiến bà ta thất vọng tột độ, hành lý của người phụ nữ mặc áo vàng đó để cùng chỗ với Trương Lương, cô ta còn chải tóc theo kiểu phụ nữ đã lấy chồng, người sáng suốt vừa nhìn đã hiểu, này nhất định là thiếp Trương Lương nạp bên ngoài.

Người phản ứng đầu tiên là thím Nhâm, bà ta một lòng che chở Phương thị, nắm ngay chổi trúc thật to, đánh đuổi cô nàng kia ra ngoài, miệng oang oang mắng. “Nhà này không biết cô là ai, từ chỗ nào đến thì về chỗ đó đi”.

Người phụ nữ mặc áo vàng thình lình bị cái chổi quét vào mặt, hét lên một tiếng, khiến Trương Lương đi ra khiển trách thím Nhâm vài câu, lại quay sang Phương thị nói. “Tôi bên ngoài không ai hầu hạ, liền nạp Ngân Tỷ, để tôi gọi đến kính trà cho phu nhân”. Lời ông ta nói, không phải thương lượng, mà là thông báo, điều này làm cho Phương thị có chút bẽ mặt, nhưng các con đều đang ở gần, bà ta không tiện diễn màn tranh giành tình nhân, đành phải giả bộ hiền lành rộng lượng, quay sang dặn dò đi dọn dẹp phòng cho Ngân Tỷ.

Trương Lương gọi Ngân Tỷ, mang theo cô ta vào nhà chính, mấy đứa nhỏ đứng dưới điện Diêm La dò xét nét mặt, không biết nên tự trở về phòng hay cùng theo vào. Qua một chút, bên trong truyền ra tiếng Trương lão thái gia, giống như trách cứ Trương Lương. “Anh đã qua bốn mươi tuổi, lại một thân một mình bên ngoài, nạp thiếp không tính chuyện gì, nhưng lẽ ra đừng nên không nói tiếng nào với vợ anh, vợ anh ở nhà nuôi bốn đứa nhỏ, vất vả lo liệu chuyện nhà, còn phải tẫn hiếu trước mặt lão già này, thật là làm khó vợ anh”.

Không nghe thấy giọng Trương Lương, hẳn là ông ta không dám tranh luận trước mặt cha, lại qua một chút, bên trong truyền ra tiếng Ngân Tỷ dập đầu thỉnh an Trương lão thái gia, mấy đứa nhỏ nhìn nhau, đồng loạt đi vào, đứng trước mặt Trương Lương, nam chắp tay thi lễ, nữ cúi người thỉnh an.

Trương Lương thấy các con, thần sắc lộ vẻ vui mừng, hỏi qua bài vở của Trương Trọng Vi và Trương Bá Lâm, lại hỏi Trương Bát nương thuộc được bao nhiêu bài từ. Trương Bát nương kéo tay áo Trương Lương làm nũng, lên án. “Cha, mẹ suốt ngày ép con học nữ công gia chánh và nấu ăn, đã lâu rồi con chưa đọc sách nữa”.

Trương Lương nở nụ cười, đang định an ủi con gái vài câu, Phương thị xuất hiện ở cửa, nghiêm mặt trách. “Không có quy củ, để người ngoài chê cười”.

Trương Bát nương không biết vì sao mẹ phải nói nặng với mình như vậy, bĩu môi, lau nước mắt chạy ra ngoài. Phương thị chẳng qua là giận cá chém thớt, ngoại trừ Trương Bát nương ngây thơ đơn thuần ra, những người khác đều ngầm hiểu, nhất thời không khí trong nhà chính trầm xuống dưới.

Trương lão thái gia rốt cuộc vẫn đau lòng con trai, gõ gõ ống điếu, gọi thím Nhâm. “Pha một ấm trà mang qua đây, cho tân di nương kính trà Nhị phu nhân”.

Phương thị hiểu, nạp thiếp đã là sự thật, bà ta có làm ầm ĩ thế nào đi nữa cũng chẳng có tác dụng gì, còn không bằng lấy lại phong độ, làm ra phong phạm vợ cả phủ đầu trước. Bà ta nghĩ đến đó, kéo váy ngồi đoan chính ở ghế cả, nhận lấy Ngân Tỷ dập đầu, uống ngụm trà, lại chọn trong trang sức hồi môn cây trâm song cổ bằng bạc không vừa mắt nhất ra, làm quà gặp mặt.

Trương Lương thấy bà ta nể mặt mình, cao hứng, quay đầu gọi thím Dương dọn cơm, nói muốn uống vài chén rượu với lão thái gia. Phương thị tự mình xuống bếp, nấu vài món tủ, bưng thêm một bầu rượu ngon, định rót cho Trương lão thái gia và Trương Lương, Trương Lương ngăn lại, ngoắc kêu Ngân Tỷ đến hầu hạ, cười nói. “Phu nhân hiện giờ cũng có người hầu hạ”.

Phương thị thầm hận, trong nhà có hai bà vú, lại có Lâm Y, làm sao thiếu người hầu hạ? Còn nữa, Ngân Tỷ nếu như thật tình muốn hầu hạ vợ cả, sao vừa rồi bù đầu khói dầu dưới bếp, không thấy bóng dáng cô ta? Bà ta hận cực trong lòng, trên mặt vẫn mang cười, đợi khi Ngân Tỷ rót rượu xong, bà ta sai thím Nhâm lấy thêm cái ghế đến, nói. “Không phải người ngoài, ngồi xuống cùng nhau ăn đi”.

Trương lão thái gia nhận thấy Trương Lương bạc đãi con dâu, liền ngăn lại. “Nó chỉ là cái thiếp, trên bàn không có chỗ cho nó ngồi, chờ đồ ăn dọn xuống lại vào bếp mà ăn”.

Phương thị giả bộ hiền lành đến cuối cùng, cố ý cho Ngân Tỷ ngồi xuống, thậm chí còn vịn Ngân Tỷ một phen, hành động này làm cho Trương Lương thấy bà ta dễ gần đáng yêu hẳn ra.

Lâm Y thận trọng, thấy Ngân Tỷ dù ngồi trên ghế nhưng vẫn ngã trái ngã phải không được tự nhiên, biết ngay có gì mờ ám bên trong, lặng lẽ cúi đầu tìm kiếm, quả nhiên cái ghế kia có một chân ngắn hơn, hẳn là thím Nhâm bày trò. Phương thị có lẽ cũng biết thím Nhâm làm trò nên mặt mày mang cười, hết ngó lại nhìn Ngân Tỷ. Ăn cơm, tâm tư bà ta đều đặt hết lên người Ngân Tỷ, ngay cả Trương Trọng Vi trộm gắp cho Lâm Y miếng thịt cũng nhìn không thấy.

“Sum họp gia đình” chấm dứt, Trương Lương uống say túy lúy, đến phòng Phương thị nghỉ ngơi. Trương Trọng Vi nhân cơ hội, nhờ Trương Bá Lâm canh gác, nói chuyện với Lâm Y một lúc lâu mới trở về phòng.

Canh giờ không còn sớm, Lâm Y sợ thím Nhâm phát hiện, vội vàng chạy về phòng ngủ, Trương Bát nương đang cởi giày chuẩn bị nghỉ ngơi, thấy nàng trở về, nói. “Vòng ngọc cột dây lụa trên cạp váy Ngân di nương chỉ dùng để đè váy thôi sao, thật là đẹp, ngày mai nói mẹ cũng mua cho chị một cái”.

Lâm Y thấy cô vô tâm không phế như vậy, bất đắc dĩ nói. “Mẹ chị đang bực mình lắm, đừng chọc tức bà thêm nữa”.

Trương Bát nương khó hiểu. “Ngân di nương là thiếp cha nạp đàng hoàng, nghe nói là từ gia đình trong sạch, vì sao mẹ phải bực? Nhà cậu thiếp đâu chỉ vài cái, cũng không thấy mợ buồn bực gì”.

Lâm Y thầm than, Bát nương khờ ơi, Vương thị sửa trị thiếp thất làm sao giảng cho chị nghe, bên dưới không biết có bao nhiêu thủ đoạn độc ác đâu.

Trương Bát nương thấy nàng không nói nữa, lại đuổi theo hỏi vì sao Phương thị bực tức, Lâm Y nghĩ nghĩ, nói. “Cha chị chỉ có một, trong phòng nhiều thêm một Ngân Tỷ, thời gian dành cho mẹ chị sẽ ít đi”.

Trương Bát nương sắp lấy chồng, bị dạy dỗ không ít việc phòng the, vừa nghe đã nghĩ sai, bổ nhào lên giường vùi đầu vào chăn, lắc lắc thân mình. “Xấu hổ chết người”.

Lâm Y không hiểu suy nghĩ trong đầu cô, ngơ ngác. “Cha chị và mẹ chị nói nói vài câu, có gì mà xấu hổ?”.

Trương Bát nương thân mình cứng đờ, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, Lâm Y gọi thế nào cũng không để ý. Lâm Y đang buồn bực, bỗng nghe bên ngoài ồn ào, nàng vội chạy đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ hé hờ, nép vào nhìn ra.

Cửa nhà kề bên trái, thím Nhâm đứng dưới mái hiên hùng hùng hổ hổ. “Phụ nữ trong thành quả là yếu ớt, đã chê phòng ốc nhà này không tốt thì ở lại làm chi, nói Nhị phu nhân bán cho nhà nào có nhang muỗi ấy, được không?”.

Lâm Y nghe xong, đại khái hiểu được ngọn nguồn, phòng Ngân Tỷ ở có bọ chét và muỗi, cô ta hỏi xin thím Nhâm nhang muỗi, chẳng những không xin được, còn bị mắng. Trương Bát nương không biết từ lúc nào cũng đi đến trước cửa sổ, nói. “Ngân di nương tính tình tốt thật, bị thím Nhâm mắng như thế cũng không thấy cãi lại”.

Lâm Y nhớ đến lúc ăn cơm, cô ta ngồi trên ghế khấp khiễng cũng không từng hé răng, nói. “Ngân di nương này, hoặc là quá hiền lành, hoặc là tâm cơ thâm trầm lắm đây”.

Trương Bát nương khó hiểu hỏi. “Chị thấy cô ấy rất hiền, sao lại tâm cơ thâm trầm?”.

Hai năm trước Lâm Y đến nhà họ Trương, được Trương Bát nương quan tâm rất nhiều, nàng không muốn nhìn thấy cô ấy gả đến nhà chồng với tâm tư ngây thơ đơn thuần rồi chịu người ta ức hiếp, liền đem đủ loại biểu hiện của Ngân Tỷ từ lúc vào cửa đến nay làm ví dụ, phân tích cho cô ấy nghe một phen, đáng tiếc Trương Bát nương mặt tỉnh tỉnh mê mê, cũng không biết có nghe vào hay không.

Phòng ngủ của hai người từ lúc chạng vạng thím Dương đã hun muỗi bằng ngải thảo, dưới chiếu còn bỏ khương miêu tươi để đuổi rệp. Lâm Y nằm trên giường, nghe tiếng thím Nhâm mắng bên ngoài, dần mông lung ngủ mất, không biết Ngân Tỷ rốt cuộc có xin được nhang muỗi hay không.

Ngày thứ hai Lâm Y đi nhà chính thỉnh an, Ngân Tỷ đã đứng hầu hạ sau lưng Phương thị, trên cái cổ trắng mịn rõ ràng có mấy đốt đỏ, Trương Lương giống như không thấy ái thiếp dị dạng, thần sắc như thường gắp thức ăn ăn cơm, Phương thị mười phần hài lòng với kết quả này, khóe miệng mỉm cười, thân mình ngồi hiên ngang.

Bữa cơm gió êm sóng lặng trôi qua, Ngân Tỷ chưa từng cáo trạng, Phương thị chưa từng làm khó dễ, Trương Lương lại chẳng hay biết gì. Tình thế cứ phát triển như vậy, Lâm Y càng lúc càng cảm thấy thú vị, cơm nước xong về phòng, gọi Trương Bát nương và thím Dương, đào lên mười đồng tiền kẽm nàng giấu, đặt cược : Lâm Y cược Ngân Tỷ sẽ thừa dịp Trương Lương đến phòng cô ta nghỉ tạm, bày ra mấy vết muỗi đốt trên người; Trương Bát nương cược cô ta sẽ nhẫn nhục chịu đựng, im lặng đến cùng; thím Dương cược cô ta sẽ thừa dịp Trương Lương không ở nhà, cãi nhau một trận thật lớn với Phương thị.

Lâm Y là muốn dạy cho Trương Bát nương nhìn mọi thứ phải để tâm nhiều hơn, mới vắt óc thiết kế ván bài này, ai ngờ Trương Bát nương hoàn toàn không hiểu nàng khổ tâm, chỉ cảm thấy đặt cược mới mẻ thú vị, vừa đếm tiền vừa nhắc. “Nhất định mình sẽ thắng”.

Không bao lâu, thím Nhâm đến gọi Trương Bát nương, nói Phương thị gọi cô đi học nấu ăn. Trương Bát nương than thở, lại không chịu nhích người, thím Dương khuyên mãi mới chịu, cùng thím Nhâm lôi kéo cô đi. Ai cũng có việc làm, Lâm Y biết đã đến phiên nàng quét sân, nàng đi đến phòng tạp vật, lấy chổi trúc, bắt đầu làm việc. Chờ nàng quét đến bên trái chuồng heo, chợt thấy Ngân Tỷ đứng dưới mái hiên ngoắc ngoắc nàng, nàng sợ Phương thị, không dám đến gần, đứng tại chỗ hỏi. “Ngân di nương ăn sáng chưa?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.