Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 76: Chương 76: Tú tài gặp binh




Thanh Miêu cả giận. “Nhị phu nhân quả thật là rạch ròi, nuôi heo cho bà ta ưu đãi, bà ta liền hơi ngả về chúng ta một phen, phơi lúa bà ta không được gì bà ta liền trở mặt”.

Phương thị chính là người như vậy, có thể làm được gì bà ta bây giờ, Lâm Y đi qua khuyên giải Thanh Miêu vài câu, cùng cô nàng ra ngoài quét sạch rác, phơi lúa.

Sản nghiệp ruộng vườn đã lộ ra ánh sáng cần cầu nhà họ Trương che chở, phải nhìn sắc mặt Phương thị, nhưng có một lợi thế là không cần giấu giếm nữa, phơi lúa cũng phá lệ hăng hái. Ba mươi lăm thạch lúa nước, nhân quan hệ tốt với Đinh môi giới, nhờ ông này bán được giá cao nhất, mỗi đấu bảy mươi mốt văn, tổng cộng gần sáu mươi quan.

Tháng mười, lúa Chiêm Thành chín, Lâm Y vốn tính toán mướn người hỗ trợ, không ngờ hàng xóm nghe nói nàng phát tài, chẳng cần mời đã nhất tề đến hỗ trợ, thím Nhâm cũng kì kèo với Phương thị nửa ngày, xin phép nghỉ một hôm đến giúp nàng đập lúa.

Lâm Y chưa từng được đãi ngộ như vậy, kinh hỉ vô cùng, lại khó tránh khỏi nhìn trời mà cảm khái. Thanh Miêu cười. “Xem ra chút xíu của cải nhà chúng ta, Nhị phu nhân không thèm nhìn, vẫn có người khác đỏ con mắt”.

Lâm Y nói. “Việc đều có hai mặt lợi hại, hỗ trợ là đa số, nhưng phải cẩn thận có kẻ coi khinh ta một thân côi cút, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”.

Thanh Miêu được nhắc nhở, vội gia tăng tuần tra, quả nhiên phát hiện có người lén lút muốn vận thóc về nhà bọn họ. Thanh Miêu nóng tính trước giờ, lập tức liền đứng trên bờ ruộng mắng, tên định trộm thóc là kẻ xấu nổi danh trong thôn, tên thật không biết, nhưng ai cũng gọi hắn là Lại Cửu. Tên Lại Cửu đã quen làm chuyện như thế này, căn bản không xem Thanh Miêu ra gì, để vợ hắn lại chửi tay đôi với Thanh Miêu, bản thân xốc thúng, nhanh chân chạy về nhà.

Lâm Y hoảng đến độ rơi nước mắt, nàng thầm nghĩ : quả nhiên bè trộm cắp đã tới, không ngờ lúa còn nằm ngoài đồng đã có kẻ dám chiếm đoạt ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Mắt thấy Lại Cửu sắp ra khỏi ruộng, bên cạnh đột nhiên nhảy ra một người, ngăn lại hắn, Lâm Y nhìn lên, thì ra là Trương Trọng Vi, Lại Cửu trong tay có đòn gánh, Trương Trọng Vi lại một tấc tay không, nàng sợ chàng bị hại, trái tim thắt lại, nghĩ ra một kế, vội gọi hai tiểu tử khỏe mạnh vạm vỡ, nói. “Đánh Lại Cửu một trận, đoạt hai thúng lúa kia về, ta đồng ý phân cho các người một thúng”.

Lại Cửu hành động, người trong thôn đã nhìn chán, cũng lười đi chọc hắn dẫn đến họa vạ thân, bởi vậy dù có người tức giận, có người đồng tình nàng, nhưng chẳng ai đi ngăn, Lâm Y vừa hứa cho một thúng lúa, rất nhiều kẻ hối hận giậm chân, tiếc rẻ bản thân đã đến hỗ trợ nịnh bợ, sao không nịnh bợ cho trót, giành lại hai thúng lúa kia, bản thân đã hưởng trọn một thúng rồi.

Hai gã tiểu tử Lâm Y nhờ, nhìn hai thúng lúa Lại Cửu cướp đi có một thúng là của mình, lập tức tinh thần phấn chấn, chẳng sợ cái gì là đắc tội lưu manh, nhanh chóng chạy lên một người đoạt đòn gánh, một người hợp với Trương Trọng Vi, đè Lại Cửu xuống đất đánh cho một trận đau điếng.

Lại Cửu làm sao đánh lại ba thiếu niên khỏe mạnh, không được bao lâu đã cầu xin tha thứ, Trương Trọng Vi đá hắn một cước, nói. “Lần sau lại đến, gô ngươi đi gặp quan”.

Vợ Lại Cửu khóc lóc om sòm, bổ nhào về phía chàng, mắng. “Dọa ai đó, có bản lĩnh bây giờ đi tìm quan lão gia đi, ta thật muốn nhìn xem các người đã đánh người ta rồi còn vu cáo thế nào”.

Lâm Y đi đến, sai Thanh Miêu và thím Nhâm kéo chị ta xuống khỏi người Trương Trọng Vi, nói. “Vợ Lại Cửu quên rồi sao, cậu ruột Trương Nhị thiếu gia là quan lão gia, cần gì đặc biệt đi tìm, trực tiếp trói hắn lại dẫn đi gặp cậu của thiếu gia là xong”.

Không phải quan lại nào cũng thẩm án, nhưng câu này lừa vợ Lại Cửu thì dư dả, chị ta lập tức ngậm miệng, tay chân ngượng ngùng đỡ Lại Cửu bỏ đi.

Lâm Y ngay tại chỗ phân thúng lúa kia cho hai tiểu tử đã đánh Lại Cửu, khiến đám người chung quanh ghen tị không thôi. Trương Trọng Vi nhấc thúng còn lại quay về, nói. “Cũng là em có bản lĩnh, nói mấy câu đã dọa bọn hắn đi rồi”.

Lâm Y nhìn chàng đầu mướt mồ hôi, sai Thanh Miêu đưa cho chàng khăn lau mặt, hỏi. “Anh đến, Nhị phu nhân có biết không?”.

Trương Trọng Vi không đáp, cũng không lau mồ hôi, hỏi ngược lại. “Đây là khăn của em?”.

Thanh Miêu đáp. “Không phải của Tam nương tử, là của nô tỳ”.

Trương Trọng Vi lập tức trả lại. “Ta không cần dùng khăn của ngươi”.

Thật ra khăn này của Lâm Y, chỉ là Thanh Miêu cố tình không nói, làm bộ tức giận, quay người đi mất. Lâm Y muốn đuổi theo, Trương Trọng Vi lại giữ chặt nàng, tức giận nói. “Em nhìn tôi đầu mướt mồ hôi, cho tôi cái khăn nha”.

Chàng nói đúng lý hợp tình như vậy, Lâm Y không thể qua loa tắc trách, đành phải rút ra một cái khăn sạch sẽ, nắm trong lòng bàn tay đưa qua. Trương Trọng Vi nhận khăn, cũng không lau mặt, nhét vào lòng ngực rồi bỏ chạy. Lâm Y “Này” một tiếng, đuổi theo vài bước, cũng không thấy chàng dừng lại, đành phải tùy chàng, suy nghĩ một lúc lại cảm thấy buồn cười, lúc xuống ruộng cắt lúa, khóe miệng vẫn tủm tỉm, bị Thanh Miêu cười trộm.

Có gạo Chiêm Thành, hơn mười đầu heo ngày ngày được ăn lương thực, béo tốt nhanh hơn chỉ được ăn cỏ, Lâm Y nhìn trong mắt cao hứng vô cùng, không ngờ một ngày, có hai đầu heo choai choai nhiễm bệnh, đã chết.

Lâm Y sốt ruột, vội mời người có kinh nghiệm trong thôn đến nhìn xem, may mà mười đầu heo còn lại coi như khỏe mạnh, không nhiễm bệnh khí. Thím Nhâm và thím Dương nghe nói heo trong chuồng chết, vội vàng đến hỗ trợ khiêng heo bệnh ra ngoài, lại theo lời Lâm Y dặn dò, dùng nước vôi vệ sinh phòng ở, tiêu độc chuồng heo. Lâm Y gọi Thanh Miêu, sai nàng đi nhờ người nâng hai con heo chết đi thiêu. Thanh Miêu đang định đi, thím Nhâm lại chạy tới khuyên can. “Đốt rất uổng phí, hai đầu heo này cũng có chút thịt, chúng ta xẻ bán đi”.

Lâm Y và Thanh Miêu đều sợ nhảy dựng. “Heo bệnh, ăn không chết người cũng nhiễm bệnh”.

Thím Nhâm đưa ngón tay lên ra hiệu đừng nói, nhỏ giọng thì thầm. “Các người nói nhỏ thôi, bị người khác nghe thấy thì không bán được đâu”.

Phương thị nghe nói chuồng heo gặp chuyện không may, cũng đến xem, nghe thấy thím Nhâm nói vậy, cũng đồng ý. “Có lý, kiếm được một văn quý một văn, nếu sợ gặp chuyện không may, chúng ta bán rẻ qua thôn lân cận cũng được”.

Lâm Y đương nhiên không đồng ý, mở miệng phản bác, nhưng Phương thị tự xưng bà ta là cổ đông của chuồng heo, không thể khi không bị tổn thất tiền, nhất định muốn bán heo chết. Lâm Y lại phân tích tốt xấu vài câu, bà ta chơi ngang. “Không bán cũng được, heo nuôi đã chết là sai lầm của cô, cô phải đền tiền cho ta”.

Bà ta muốn lợi, không muốn gánh trách nhiệm, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy, đừng nói Lâm Y, ngay cả đám người hầu cũng thấy được bà ta cố tình gây sự. Đông Mạch đứng quan sát nhất thời, cảm thấy đây là cơ hội tốt để lấy lòng Trương Lương, nhẹ nhàng lẩn đi mất, tìm Trương Lương nói. “Nhị lão gia, Nhị phu nhân muốn bán heo bệnh, lỡ nháo ra chuyện không may, nhà chúng ta làm sao còn dám ở thôn này nữa?”.

Trương Lương cả kinh, Phương thị chẳng lẽ phát rồ rồi sao, ngay cả sự tình này cũng dám làm. Ông ta vội kêu Đông Mạch gọi Phương thị về, đổ ập xuống mắng té tát. Phương thị ấm ức nói. “Trong nhà ai cũng cần nuôi sống, con dâu có tiền nhưng không chịu bỏ ra, tôi không nghĩ cách kiếm thêm tiền thì phải làm sao?”.

Trương Lương mới không để ý tới việc vặt trong nhà, chỉ nhấn mạnh lại rằng heo bệnh không thể bán, nói xong lại bổ sung một câu. “Coi chừng cái ghế”.

Phương thị nghe xong không dám đề nghị bán heo bệnh nữa, mặc cho Lâm Y mời người nâng ra ngoài thiêu. Bà ta nhìn tiền sắp đến tay lại vỗ cánh bay mất, lòng không cam, vẫn đi về phía Lâm Y đòi tiền tổn thất.

Lâm Y gặp phải bà ta đúng là tú tài gặp binh, có lý cũng nói không rõ. Phương thị ngang ngược, chỉ lặp lại một câu. “Cô làm chết mất heo của ta, phải đền tiền cho ta”.

Lâm Y thầm oán, chẳng lẽ bà này đã tới thời kỳ mãn kinh, sao mà khó chơi như thế??? Phương thị vẫn làm như đúng lý hợp tình, nói với thím Nhâm. “Vốn cuối năm bán hai đầu heo đó, ta được phân một phần tiền, nhưng hiện nay phần tiền đã bị cô ta đốt mất, ta phải đòi là đúng thôi?”.

Hai người tranh chấp không thành, dẫn tới người người kéo đến xem náo nhiệt, hai anh em Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi trùng hợp đã ở nhà, nghe xong đều cảm thấy Phương thị vô lý quá mức, nhất tề tới khuyên, kéo bà ta về phòng. Phương thị thấy hai đứa con bênh người ngoài, tức giận sôi máu, oang oang gọi thím Nhâm thi hành gia pháp. Cẩm Thư và thím Chân cũng ở trong đám người, nhìn màn hay xong, về bẩm cho Lí Thư biết. “Nhị phu nhân dọa người quá sức, chúng nô tỳ ra ngoài cũng không có mặt mũi nhận là người hầu nhà họ Trương”.

Lí Thư là người rất yêu thể diện của bản thân, mẹ chồng làm khó dễ cô không sợ, chỉ sợ bà ta làm mình mất mặt, vội la lên. “Kết phường bán buôn vốn có rủi ro, nào có ai xảy ra chuyện liền đòi đối phương phải đền mình”.

Cẩm Thư đáp. “Chứ sao nữa, tới nô tỳ còn muốn chạy ra kéo bà ta về phòng”.

Thím Chân nói. “Mau bỏ ý định đó đi, không thấy hai vị thiếu gia đi khuyên còn bị mời gia pháp hầu hạ sao?”.

Lí Thư hoảng hốt. “Đại thiếu gia bị đánh?”.

Thím Chân nói. “Thím Nhâm kia là vú nuôi của thiếu gia, làm sao nỡ đánh, chỉ làm bộ cho Nhị phu nhân nhìn thôi”.

Lí Thư thoáng yên tâm, nhưng vẫn không bỏ xuống được, dẫn theo nha hoàn thím hầu một đoàn, tự mình đi ra ngoài nhìn, dạo qua một vòng trong đám người, chỉ có Phương thị đang đứng ở giữa làm om sòm, cô không khỏi thấy lạ. “Lâm Tam nương đâu?”.

Thanh Miêu đứng ngay cạnh, đáp. “Bà ta mất mặt một mình thì thôi, Tam nương tử nhà nô tỳ mới không cần mất mặt chung với bà ta”.

Thì ra Lâm Y cũng ngại Phương thị quá dọa người, trốn mất, Lí Thư nghe đoạn phải đỏ mặt xấu hổ thay Phương thị, liền sai thím Chân. “Nhị phu nhân đã muốn tiền, thím đưa phu nhân một xâu, bảo phu nhân đừng náo loạn nữa”.

Thím Chân vâng, về phòng lấy tiền, Lí Thư đi hướng nhà chính. Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi tuy đang quỳ, nhưng trên mặt không hề có ý thẹn, Trương Bá Lâm thậm chí đang hi hi ha ha kể chuyện cười cho em trai nghe. Thím Nhâm thấy Lí Thư đi vào, vội đón đầu. “Nô tỳ chưa từng đánh Đại thiếu gia”.

Lí Thư lại đỏ mặt, tiến lên đỡ lấy Trương Bá Lâm, nói. “Quan nhân mau chút đứng lên, thiếp đã sai thím Chân đưa tiền cho mẹ, nói vậy mẹ sẽ không tức giận nữa”.

Trương Bá Lâm cũng đứng dậy, chạy ra cửa nhìn, quả nhiên Phương thị thu được tiền, về phòng rồi. Anh ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm kích Lí Thư. “Cũng là nàng có cách, nhưng không nên tốn tiền của nàng, ngày khác ta kiếm trả lại cho nàng”.

Lí Thư khó khăn lắm mới được một câu khen của phu quân, tâm nở rộ, vội xua. “Thiếp cũng là người nhà họ Trương, tiền tiêu là nên, coi như trợ cấp gia dụng, quan nhân nói câu này quá khách khí”.

Trương Bá Lâm thấy nương tử mình làm việc gọn ghẽ, nói chuyện cũng xuôi tai, lại nhìn gương mặt cũng không thấy cô đen như vậy nữa. Lí Thư đoán phu quân đã thay đổi ấn tượng về mình, liền tiến tới đứng bên cạnh phu quân, cả hai sóng vai trở về phòng.

Phương thị là nét “đặc sắc” trong cả tác phẩm này. Thiếu Phương thị giống như đồ ăn thiếu muối mà xiếc khỉ thiếu khỉ vậy. Nhưng mà Phương thị nha, “Coi chừng cái ghế”!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.