Lâm Y nói. “Anh mời chị ấy có vẻ anh có tâm, còn lại là do chị ấy có chịu đáp lại tấm lòng của anh hay không”.
Người đời có câu ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Trương Trọng Vi hiểu vấn đề nhanh hơn, vui vẻ nói. “Đại ca, nương tử em nói có lý đó, không phải anh muốn biết Lí thị có nguyện ý quay lại hay không ư, nếu chị ấy nguyện ý thì sao lại không đến?”.
Trương Bá Lâm nghĩ cũng đúng, vì thế hoan hỉ chấp thuận, lại chắp tay vái. “Mặc kệ thành hay bại, tạ ơn hai vợ chồng cậu trước”. Anh ta quả thật ngóng trông Lí Thư trở về, sinh nhật Trương Tuấn Minh
còn chưa chuẩn bị gì, đã tự viết thiếp mời, nhờ Lâm Y đưa cho Lí Thư, lý do là. “Anh đưa còn phải do người khác truyền lời lại, nha hoàn bà tức sao nghe được tâm ý”.
Lâm Y cười thầm mãi, đồng ý rồi, nhận thiếp mời ngồi kiệu sang nhà Lí Thư.
Lí Thư nghe nói nàng tới, rất là cao hứng, vội vàng sai người mở cổng,
mời nàng tiến vào, cười nói. “Đã lâu không thấy em tới, còn tưởng em đã quên mất chị”.
Lâm Y vui đùa lại. “Thật quên mất chị rồi, hôm nay tới là do người khác nhờ vả”.
Lí Thư là người thông minh, vừa nghe liền đoán ra manh mối, đỏ mặt không
lên tiếng, chỉ ôm lấy Trương Tuấn Hải vỗ về. Lâm Y rút thiếp mời từ
trong tay áo ra, đưa cho cô. “Qua hai ngày nữa là sinh nhật Tuấn Minh, Thư tỷ tỷ có rảnh rỗi thì dẫn Tuấn Hải đi thăm ca ca”.
Lí Thư nói dỗi. “Ai thèm thăm anh ta”.
Lâm Y thấy cô nghe nhầm, cười to. “Em nói là Tuấn Minh, ca ca của Tuấn Hải kìa, ý chị đang nói ai vậy?”.
Lí Thư ngượng, mặt càng đỏ hơn, đành dùng thiếp mời che lấp bớt, nhìn một lát xong, nói. “Tuy rằng không phải con ruột chị, nhưng rốt cuộc cũng nuôi từ lúc lọt lòng tới giờ, thật có chút nhớ nó”.
Lâm Y nói. “Trong lòng thằng bé cũng chỉ có chị là mẹ thôi, nhớ chị lắm”.
Lí Thư nhớ kĩ từ lúc cô rời khỏi nhà họ Trương, Trương Bá Lâm chưa lần nào tới thăm mình, liền hận nói. “Đứa nhỏ còn biết trọng tình ý hơn người lớn”.
Lâm Y biết cô đang ngầm nói về ai, cố ý nói. “Người lớn cũng trọng tình ý mà, chỉ là không có mặt mũi nào tới”.
Lí Thư nghe vậy, gật gù. “Quả thật anh ta không có mặt mũi nào”.
Lâm Y cười đứng dậy. “Có mặt mũi hay không chờ chính anh ấy tự mình giải thích với chị đi”. Lại hỏi. “Thư tỷ tỷ rốt cuộc có đi không nha, cho em một câu chắc chắn đi”.
Lí Thư đánh nhẹ nàng một cái. “Làm phu nhân tri huyện mấy ngày, đúng là trở nên cuồng vọng rồi”. Cô đứng dậy tiễn Lâm Y ra cửa, cười nói. “Em tự mình đến mời, đương nhiên chị phải đi, sao lại không nể mặt phu nhân tri huyện được”.
Lâm Y cũng cười. “Chỉ cần chị tới, việc của em coi như hoàn thành, chị nể mặt ai cũng được”. Nàng cáo từ đi về, truyền lại Lí Thư đã đồng ý tới dự, tất cả mọi người đều cao hứng, Trương Bá Lâm thì cảm kích tạ ơn.
Dương thị hay tin, cố tình gọi Trương Bá Lâm đi, nói. “Lí thị rất tốt, cháu muốn đón con bé về là chí lý. Chỉ cần con bé đồng ý, ở chỗ cha cháu, để bá mẫu ra mặt cho”.
Trương Bá Lâm đang lo lắng chuyện này, nghe thấy Dương thị chủ động đam trách
nhiệm, mừng rỡ lắm, nhưng lại lo lắng một sự kiện, nếu Trương Lương
không chào đón Lí Thư đến tiệc sinh nhật của Trương Tuấn Minh thì sao?
Dương thị nghe xong sầu não của anh ta, an ủi. “Có gì khó đâu, lúc đó bày rượu ở hai nơi, đàn ông sang nhà cháu, phụ nữ ở
chỗ ta, hai người căn bản không thấy mặt nhau, nhất định không thể xung
đột được”.
Ý là chấp nhận cho mượn sân, Trương Bá Lâm lại mừng rỡ hơn nữa, cảm tạ bà hết lời.
Kế tiếp mấy ngày, mọi người vì tác hợp Trương Bá Lâm và Lí Thư lại với
nhau, bận rộn đủ thứ cho sinh nhật Trương Tuấn Minh, mời đầu bếp, mượn
bàn ghế, đương sự là Trương Bá Lâm càng không cần phải nói, bận rộn đến
nỗi chân không chạm đất, giao toàn bộ chuyện học quán cho Trương Lương.
Trương Lương chỉ cho rằng anh ta coi trọng con cả, vì là thứ xuất nên ông ta
không cho là đúng, nhưng cũng không ngăn đón. Ngày hôm đó ông ta đang ở
học quán dạy học một mình, bỗng nhiên có người tìm đến, ông ta khép sách vở lại ra gặp, thì thấy một người ăn vận như nô bộc nhưng quý khí hơn
hẳn quần áo trên người ông ta. Người này tự xưng là gia đinh nhà Vương
hàn lâm, phụng mệnh đến mời Trương Bá Lâm tới quý phủ Vương hàn lâm nói
chuyện.
Trương Lương vừa nghe liền ngây người, lúc trước Lí Giản
Phu rơi đài, Trương Bá Lâm ở tù, tất cả đều do Vương hàn lâm và Âu Dương tham chính liên thủ gây ra, hiện giờ ông ta tìm đến Trương Bá Lâm chỉ
sợ lành ít dữ nhiều.
Trong lòng Trương Lương bối rối lắm, không dám báo ra hành tung của Trương Bá Lâm, chỉ nói. “Con tôi mấy ngày nay có việc, không biết đi đâu, chỉ sợ chốc lát không về kịp, chi bằng tôi đi theo anh một chuyến?”.
Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, tuy Trương Lương sợ hãi là
vậy, nhưng vẫn muốn thay Trương Bá Lâm đi tìm hiểu tin tức, bởi vậy mới
nói như thế.
Người kia nghe xong, tuỳ không mấy vui ý, nhưng nghĩ
không tìm được con thì lão cha đi thay cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, tốt hơn về nhà ăn mắng, vì vậy gật đầu, thỉnh Trương Lương lên cỗ kiệu
hắn dẫn tới.
Trương Lương ngồi trên kiệu, cảm thấy vô cùng bất an, âm thầm đoán, chẳng lẽ đây chính là tiên lễ hậu binh, trước đặc đãi sau dụng hình?
Từ lúc Lí Giản Phu rơi đài, Vương hàn lâm xuôi buồm
mát mái, giống như Âu Dương tham chính, cũng được ngự ban một toà nhà
lớn, kiệu khiêng Trương Lương dừng ngay trước toà nhà đó, chờ canh cửa
đi vào thông báo.
Vương hàn lâm nghe nói không mời được Trương Bá
Lâm mà mời Trương Lương, thập phần căm tức, cho rằng nhà họ Trương không nể tình, muốn đuổi Trương Lương đi không muốn gặp. Phu nhân Vương hàn
lâm lại nói. “Lão gia không ngẫm lại xem hôm nay vì sao lại mời Trương Bá Lâm đến? Chuyện này nói với phụ thân hắn thích hợp hơn chút”.
Vương hàn lâm nghe phu nhân nói xong, lại cao hứng trở lại, hô liền mấy tiếng “Cho mời!”, khen ngợi phu nhân. “Cũng là phu nhân thận trọng, tránh sau mành lắng nghe đi, nếu tôi có gì quên nói, phu nhân nhắc nhở chút”.
Phu nhân Vương hàn lâm cười thuận theo, thật sự chuẩn bị chỗ ngồi sau bức mành.
Trương Lương thấp thỏm lo âu bước vào, chuẩn bị dập đầu chào Vương hàn lâm,
Vương hàn lâm sai người ngăn lại, mời ông ta ngồi lên ghế, gọi người
dâng trà, thập phần khách khí. Ông ta càng khách khí, Trương Lương càng
sợ hãi, trà đã châm, không dám không uống, nhưng bưng chén trà lên thì
hai tay run rẩy liên tục.
Vương hàn lâm không hiểu trong lòng
Trương Lương nghĩ gì, chỉ nghĩ ông này nhát như thỏ đế, không đủ đảm
đương, còn chưa mở miệng nói gì đã hối hận hết ba phần. Ông ta muốn hỏi ý kiến phu nhân, liền ỷ vào mình làm quan, bỏ mặc Trương Lương ngồi đó,
tự mình vén rèm đi vào.
Phu nhân Vương hàn lâm thấy quan nhân đi vào, ngạc nhiên hỏi. “Làm sao vậy?”.
Vương hàn lâm không nói, kéo bà ta vào trong, mới lên tiếng. “Mệt phu nhân khen nhà họ Trương lên mây xanh, phu nhân nhìn Trương Lương
kia mà xem, ngay cả chén trà cũng bưng không xong, làm sao xứng đôi nhà
họ Vương chúng ta?”.
Phu nhân Vương hàn lâm vội la lên. “Bỏ đi, lão gia còn kén cá chọn canh cái gì, không nhìn Thập nhất nương nhà chúng ta đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không xuất giá nữa, người ta truyền ra mất mặt chết người”.
Vương hàn lâm không mặc kệ con gái
được, đành phải thở dài đi ra ngoài lần nữa. Trương Lương đang ở đại
sảnh chờ đến nóng ruột, lại không dám đi, thấy Vương hàn lâm quay ra,
mau chóng vụng trộm lau mồ hôi trên trán, đánh bạo hỏi. “Không biết Vương hàn lâm tìm tiểu nhân đến có việc gì?”.
Vương hàn lâm nghe ông ta nói chuyện thật có vẻ nho nhã, liền áp chế bớt sự coi thường của mình đi, hỏi. “Hiện giờ ông đảm nhiệm chức vụ ở đâu?”.
Trương Lương thành thật đáp. “Tiểu nhân mở cái quán dạy học ở huyện Tường Phù, kiếm miếng cơm ăn thôi”.
Vương hàn lâm hỏi tiếp. “Lệnh tử cũng dạy học ở đó?”.
Trương Lương âm thầm kêu khổ, quả nhiên hỏi tới Trương Bá Lâm, ông ta châm chước câu từ, chậm rãi đáp. “Khuyển tử đã tắt tâm tư mưu cầu chức vị, chỉ mong được bình an đến già”.
Ông ta chỉ mong Vương hàn lâm nghe xong lời này có thể buông tha cho Trương Bá Lâm, không ngờ Vương hàn lâm lại thất vọng nói. “Ta còn tưởng hắn có hùng tâm tráng chí, sao lại không kinh nổi mưa gió như vậy?”.
Mấy lần Trương Lương vào kinh ứng thí, tuy rằng không đậu nhưng cũng vì
quan hệ mà xã giao với những viên quan cùng sở thích, tốt xấu xem như
quen mặt một vài người, lúc này nghe Vương hàn lâm nói xong, âm thầm cân nhắc, chẳng lẽ mình đoán sai? Vương hàn lâm thật ra muốn đề bạt Trương
Bá Lâm mà không phải muốn hại nó?
Vương hàn lâm gặp Trương Lương
cúi đầu không nói, còn tưởng ông ta nghe không hiểu, càng cảm thấy ông
ta chẳng ra thể loại gì, liền nói huỵch toẹt ra luôn, bảo rằng nhà họ
Vương có một cô con gái, năm nay đã ngoài hai mươi, nghe nói Trương Bá
Lâm học vấn không tồi, người cũng đàng hoàng đĩnh đạc, bởi vậy muốn kết
thân gia với nhà họ Trương, chỉ là không biết từ lúc Trương Bá Lâm bỏ vợ xong nay đã cưới người khác hay chưa.
Vương hàn lâm dám nói câu
này đương nhiên đã biết Trương Bá Lâm chưa cưới vợ khác, bây giờ hỏi
Trương Lương chẳng qua là diễn một chút mà thôi. Trương Lương nghe Vương hàn lâm nói xong, ngoại trừ không dám tin vẫn là không dám tin, hung
hăng nhéo mình một phát đau điếng mới tin tưởng là tin vui đã rớt trúng
đầu mình. Ông ta quá mức vui sướng nên chẳng nghe Vương hàn lâm miêu tả
gì về con gái, chỉ biết con trai Trương Bá Lâm của ông ta được quan lớn
đương triều nhìn trúng, nay chỉ cần cưới con gái Vương hàn lâm, dù là
con đường làm quan hay vinh hoa phú quý, tất cả chẳng phải là hạ bút
thành văn?
Ông ta vội vàng đồng ý với Vương hàn lâm, xưng rằng về
nhà xong sẽ lập tức mời bà mối đến cầu thân. Vương hàn lâm vừa lòng thái độ của ông ta, liền sai người khiêng cỗ kiệu kia ra, tiễn ông ta về
nhà.
Phu nhân Vương hàn lâm ra khỏi bức mành, bất mãn nói. “Trương Lương này quả là chẳng ra làm sao, con mắt nhìn đời nông cạn, vừa nghe
có thể kết thân với nhà chúng ta, ngay cả con gái chúng ta mặt mũi ra
sao cũng không hỏi liền đồng ý rồi”.
Vương hàn lâm nghe xong cũng giận. “Tôi đã bảo với phu nhân là ông ta vớ vẩn rồi phu nhân còn phản bác. Tôi
nghe lời phu nhân, phu nhân lại ý kiến, rốt cuộc muốn như thế nào mới
vừa lòng?”.
Phu nhân Vương hàn lâm nổi danh mạnh mẽ, bằng
không đã chẳng có chuyện Vương hàn lâm một người thiếp cũng không có,
lúc này liền cãi nhau long trời lở đất.
Đương nhiên, việc này
Trương Lương không hề hay biết, ông ta thẳng đến lúc về tới huyện Tường
Phù rồi vẫn không nhớ ra được mình đã quên hỏi con gái Vương hàn lâm
hình dáng ra sao. Xuống kiệu, ông ta cảm giác mình đã là chuẩn thông gia với Vương hàn lâm, tiền thưởng cũng không cho, liền nghênh ngang đi vào học quán.
Lúc này Trương Bá Lâm đã trở lại, nhìn phòng học trống
không mà sững sờ, không biết cha mình và đệ tử đi đâu mất rồi. Trương
Lương đi vào, vỗ vỗ bờ vai anh ta, cười nói. “Đừng nhìn nữa, cha đã thả cho đệ tử về hết rồi”.