Cuộc Sống Ở Chung, “Ấy Ấy” Bắt Đầu

Chương 4: Chương 4




Hôm nay Liêu Úc dậy rất sớm, nói cho đúng là cả đêm qua anh dường như thức trắng.

Rửa mặt đâu đó xong xuôi, anh thay bộ âu phục màu đen tối qua đã được ủi thẳng thóm, thắt cà vạt vào, ngắm nghía trước gương một lúc lại thấy mắt có quầng thâm, lại dùng nước nóng thấm ướt khăn mặt rồi đắp lên mắt. Sau khi nhìn thấy vành mắt hết đen mới dùng keo xịt tóc, bởi vì chất tóc mềm nên có vài sợi không cố định theo tạo hình.

[Nghiêm túc mà nói… thì Kha Tây mới cần phải khẩn trương chứ.]

Liêu Úc nghĩ nghĩ, lại rửa hết keo xịt tóc, nhìn bộ dáng mình trong gương đến khi chắc chắn không bị phụ huynh bên kia có ấn tượng xấu mới chịu ra cửa.

Vừa vào gara đã đụng phải một người bạn cùng công ty, Liêu Úc rất tự nhiên chào hỏi hắn, nhưng anh bạn lại thất lễ đến mức để bánh bao đang ngậm trong miệng rơi xuống mặt đất.

“Sao thế?” Liêu Úc có chút không vui, nghĩ thầm không lẽ trang phục của mình không thích hợp?

“Không có, không có gì.” Anh bạn vội vàng lắc đầu, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm Liêu Úc, mãi đến khi anh khởi động ô tô nghênh ngang rời đi mới chịu thôi.

[Ảo giác, nhất định là ảo giác, cái tên Liêu Úc đó mà cũng biết cười sao? Quen biết ba năm mà chưa từng thấy hắn cười lần nào, cho nên nhất định là ảo giác rồi. Lại còn hôm nay phát bệnh gì mà ăn mặt bảnh trai thế nhỉ.]

Cuối cùng anh bạn quy kết việc mình thấy bộ dáng tươi cười kia là di chứng do sáng sớm chưa tỉnh ngủ, lại đút một cái bánh bao vào miệng say đắm đi vào nhà.

_______________________

Trên đường đi tới chung cư của Quý Kha Tây, Liêu Úc lại đụng phải hàng xóm nhà họ Quý.

Một bác gái nhiệt tình từ xa thấy Liêu Úc đã hô to: “Đây không phải là cái cậu quỳ gối trước cửa nhà lúc trước sao?”

Người đang tập thể dục nhao nhao liếc nhìn.

Liêu Úc: “…”

“Cậu này lớn lên đẹp trai thế!” Bác gái đi tới, đánh giá Liêu Úc từ trên xuống dưới một lượt rồi cảm khái nói.

Lại hỏi: “Tới gặp Quý Kha Tây sao?”

“Vâng.” Liêu Úc gật đầu.

Bác gái hàng xóm nhìn Liêu Úc mặt mũi tuấn tú, càng nhìn càng thỏa mãn, không khỏi tiếc hận nói: “Sao lúc đầu tôi lại sinh con gái chi vậy nè? Đến bây giờ còn chưa gả đi được.”

Liêu Úc: “…”

“Nếu mà sinh con trai chắc giờ đã có con rể rồi nhỉ?”

Liêu Úc: “…”

_________________________

Sau khi ứng phó xong bác gái hàng xóm, Liêu Úc cuối cùng cũng tới được nhà Quý Kha Tây.

Người mở cửa là cô út Quý gia.

“Kha Tây đâu? Còn chưa dậy?” Liêu Úc hỏi.

Cô út ngược lại rất không khách khí chìa tay lấy đống quà tặng trong tay Liêu Úc, không vui nói: “Quà của em đâu?”

“Nam Nam, sao lại nói chuyện với khách bằng giọng điệu này!” Mẫu thân đại nhân cầm cái muôi thò nửa người ra từ phòng bếp, tức giận quát con gái.

Quý Kha Nam liếc mắt nhìn đống quà tặng, tìm ra quà của mình rồi mới nói: “Anh rể mà coi là khách hử? Ảnh sắp ôm anh trai con về luôn rồi.”

Liêu Úc chào hỏi với nhạc mẫu xong mới lo lắng hỏi: “Kha Tây ra ngoài một mình sao?”

Việc này không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc một cái Quý Kha Nam lại nổi máu.

“Đúng vậy đấy! Ảnh còn không cho em đi cùng này! Một thằng con trai lớn vậy rồi thì thẹn thùng cái gì chứ? Đến băng vệ sinh mà ảnh cũng từng mua cho em rồi, em đi cùng ảnh mua đồ thì thế nào chứ?”

Cũng may Liêu Úc đã sớm quen với tính cách thoải mái của cô em gái này rồi nên chỉ hỏi: “Thế em ấy đi đâu?”

Em gái trả lời: “Anh rể ơi, anh không cần đi đón ảnh đâu, từ chung cư đi mấy bước là tới rồi. Anh của em chưa ngốc đến mức đi lạc luôn đâu.”

Cô nói xong liền đem quà về phòng mình.

Quý phu nhân từ phòng bếp bưng ra một chén canh, nhìn cửa phòng con gái đang đóng chặt thì có chút dở khóc dở cười: “Cái con nhỏ này, là nó không nỡ xa anh nó đấy.” Nói rồi bà đưa chén canh đến trước mặt Liêu Úc, nói: “Liêu Úc, nếm thử xem thế nào. Mọi người ăn cơm rồi, cái này để dành cho con đó, mà con đã ăn sáng chưa?”

Liêu Úc nghĩ nghĩ, quyết định bỏ qua bữa sáng cùng trứng chiên và sữa lúc nãy của mình, nói: “Chưa ạ.”

“Vậy mau ăn đi.” Nhạc mẫu tươi cười rạng rỡ, nhìn Liêu Úc uống một muỗng canh xong lập tức hỏi: “Thế nào? Có ngon không?”

“Rất ngon ạ.” Liêu Úc gật đầu, “Chỉ là…” Sáng sớm hầm canh ba ba có phải quá bổ rồi không?

Nhạc mẫu rõ ràng nhìn ra được Liêu Úc muốn nói cái gì, lại thở dài: “Không phải hôm nay Kha Tây dọn đi rồi sao, không biết bao giờ mới có thể làm điểm tâm cho nó nữa, nên dì mới nấu phong phú một chút.”

Liêu Úc trầm mặc một lát, nói: “Con sẽ thường xuyên đưa Kha Tây về nhà mình.”

Nghĩ tới một người đàn ông như mình đột nhiên nhào vô giành con trai nhà người ta thì đã đủ làm tổn thương cha mẹ người ta rồi, nếu còn nói không cho gặp nhau nữa thì đúng là quá đáng quá thể.

Nhạc mẫu nghe vậy không tán thành mà liếc anh, nói: “Phòng trong nhà này cách âm không tốt, con dẫn nó về cũng không thể ở qua đêm. Hoặc là nói, buổi tối hai đứa có thể nhịn không làm ồn được không?”

Liêu Úc: “…”

Nhạc mẫu lại nói tiếp: “Dì và Nam Nam thì không nghĩ gì, nhưng quan trọng là bố nó. Biết rõ con mình bị đè là một chuyện, mà chính tai nghe thấy lại là một chuyện khác, nhất định ổng sẽ không chịu nổi đâu.”

Liêu Úc: “…”

“Lại nói, con và Kha Tây cũng đừng có làm quá, đừng có chơi “ét em” gì gì đó. Kha Tây nó quá hiền lành, trên giường chớ có ép nó. Phía sau của nó con có thể dùng nhiều năm như vậy nên chính con cũng phải kiềm chế.”

Liêu Úc: “…”

“Ta nói cái thằng nhỏ này cũng thật là, sao lại không thích nói mấy chuyện thế này? Cũng may Kha Tây tính tình hoạt bát, bằng không hai thằng đàn ông như vậy ở chung chắc buồn chết mất.”

Liêu Úc: “…” Nhạc mẫu, người gọi con tới để nói mấy chuyện này sao?

Uống xong chén canh, Liêu Úc bị nhạc phụ đại nhân dùng vẻ mặt nghiêm túc gọi tới cùng đánh cờ.

Nhạc phụ vốn là một người nghiêm túc, thấy Liêu Úc sẽ không bao giờ có được sắc mặt tốt, mà hôm nay lại càng khủng khiếp hơn. Mà trước nay Liêu Úc đều lộ vẻ mặt tội nghiệp, vì thế mà hai người đánh cờ mà cứ như đang đàm phán vụ gì căng dữ lắm, không khí khẩn trương đến không chịu nổi.

Quý Kha Tây vừa lon ton vào nhà liền chứng kiến một cảnh kia.

“Trời ạ! Liêu Úc học trưởng!… Bố…” Âm thanh phía sau rõ ràng xìu xuống.

[Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, có đánh nhau hay không đây?]

Quý Kha Tây lòng lo như lửa đốt, thời điểm vừa come out, cảnh tượng bố đánh học trưởng đã để lại cho cậu ấn tượng không thể xóa nhòa.

“Ừ, Kha Tây.”

Liêu Úc nhìn Quý Kha Tây vừa chạy về nên hai má còn đỏ bừng, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười rất nhẹ nhưng lại rất rõ ràng.

Quý Kha Tây “đoàng” một cái, mặt lại đỏ càng thêm đỏ.

Nhạc phụ đại nhân đối với thằng oắt con dám tán tỉnh con trai trước mặt mình thì vô cùng bất mãn, vừa hừ một tiếng đã nhận được một cái liếc mắt của phu nhân nhà mình.

“Cổ họng không tốt thì đến bệnh viện đi, ngồi đây hừ cái gì mà hừ.” Dứt lời liền kéo Quý Kha Tây qua, “Nhìn con một đầu mồ hôi này, vừa rồi không có chó rượt con thì chạy cái gì chứ?”

Quý Kha Tây chỉ ngốc ngốc đứng cười, để cho mẹ dịu dàng lau mồ hôi cho mình.

Lau lau một hồi mới cảm thấy có gì đó sai sai.

[Khăn tay sao lại ướt thế này?]

Quý Kha Tây cúi đầu nhìn cái khăn trong tay mẹ, lặp tức rơi lệ: “Mẹ… sao mẹ dùng giẻ lau…”

Mẫu thân đại nhân nhìn con trai nước mắt lưng tròng thì cảm thấy tâm tình rất tốt. Không để ý con trai đang lên án mình, liền kề sát tai con hỏi: “Mua xong rồi?”

Quả nhiên Quý Kha Tây nhớ lại chuyện chính, lặng lẽ nhìn Liêu Úc rồi xấu hổ gật đầu.

Nghĩ đến ánh mắt chế nhạo của người bán khi mua vật đó, Quý Kha Tây cảm thấy quẫn bách vô cùng.

Mà chính mình lúc đó lại biểu hiện rất mất mặt, nói chuyện cà lăm thì không nói đi, còn khẩn trương đến mức nói nhảm luôn. Cuối cùng lại thấy khách hàng đứng bên cạnh nhịn không được mà cười lên.

[Nhưng mà, cho dù bị chê cười thế nào thì cũng rất đáng giá nha.]

Quý Kha Tây chăm chú nhìn gương mặt nghiêm túc đánh cờ của Liêu Úc, trong lòng thấy hạnh phúc vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.