Liệt Diễm chiến sư nâng Tiểu Tuyết Cầu lên, ôm vào trong lòng, nghênh ngang mang theo nhẫn trữ vật vừa cướp bóc được biến mất ở trong rừng sâu, một đám nhân tộc nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhưng không ai dám nói.
Người ta là một trong ba đại Lĩnh Chủ, Địa giai huyền thú, một hơi thở cũng có thể đem bọn hắn thổi mất xác, coi như hôm nay bọn hắn không may nên đụng phải hắn.
Sau khi trấn an tốt những người bị thương, các thành viên gia tộc lục tục ly khai khu rừng rậm này.
Tiếp đến phải kể đến Tiểu Tuyết Cầu, sau khi trở về nó hết sức vui vẻ vui vẻ ôm một đống lớn nhẫn trữ vật, dùng tư thế hiến vật quý mà giao tận tay Mặc Liên, Mặc Liên thoải mái đến híp cả mắt.
Tuy rằng tiểu gia hỏa này là quang hệ huyễn thú, nhưng mà nó vừa phúc hắc vừa ngoan độc, thập phần hợp khẩu vị nàng.
Mà Tiểu Tuyết Cầu đối người chủ này cũng càng ngày càng yêu thích, nó lần đâu tiên chứng kiến loại phương thức không tốn một phần một hào nào cũng có thể thu thập đủ loại bảo vật trong thiên hạ, phải biết rằng ưa thích sưu tầm bảo vật là thiên tính trời sinh của nó.
Một cái diệu kế đơn giản như thế của chủ nhân đã có thể thu hoạch được nhiều tài báo như vậy, tuy rằng đối với nó những Phàm Phẩm này không hiếm lạ gì, nhưng mà ruồi bọ cũng là thịt a! Không thể tu luyện thì lại như thế nào! Ở trên phương diện vơ vét của cải, chủ nhân của nó là kỳ tài a!
Liệt Diễm chiến sư yên lặng đứng ở một bên chăm chú nhìn đôi mắt dần dần sáng ngời của một chủ một thú, không khí giữa hai người bọn họ càng thêm hài hòa, Liệt Diễm chiến sư nuốt nuốt nước miếng, chân tự giác rút lui hai bước.
Hai chủ tớ nhà này quả nhiên cấu kết với nhau làm việc xấu, về sau nó vẫn nên cách xa bọn họ một chút mới tốt.
Thân thể hỏ bé của Tiểu Tuyết Cầu nhanh như bay chui vào trong ngực Mặc Liên, giọng nói non nớt mềm nhũn: “Chủ nhân, chúng ta nhanh một chút rời đi nơi này, miễn cho những ngốc tử kia xót của nửa đường quay trở lại thì thật phiền toái. Bất quá ngươi không cần để ý, Liệt Diễm sẽ bảo hộ chúng ta!”
Mặc Liên gật đầu, một tay ôm Tiểu Tuyết Cầu ở trong lòng, tốc độ cực nhanh tiến sâu vào trong rừng.
Liệt Diễm chiến sư sửng sốt, không thể không đuổi theo hai người vô sỉ này.
Nó đường đường Liệt Diễm chiến sư, vốn là có vô hạn quyền, hiện tại lại sa cơ lỡ vẫn đến mức phải làm bảo tiêu của kẻ lừa đảo, mặt mũi của ó biết để vào đâu đây.
“Liệt Diễm, ngươi còn không mau mau cõng chúng ta trên lưng, nếu chủ nhân tự mình vận động, không biết đến tận khi nào thì chúng ta mới có thể đến Bình Nguyên Tinh Thạch.” Tiểu Tuyết Cầu Tiểu ở trong không trung vũ động, bất mãn lẩm bẩm vài câu với Liệt Diễm chiến sư.
Liệt Diễm chiến sư trợn trừng hai mắt, dùng huyền lực trực tiếp đem Mặc Liên thả lên cái lưng rộng lớn của nó, sau đó căng ra hai cánh chim kim sắc màu vàng óng ánh, quang cảnh xung quanh cũng vì động tác giơ cánh này của nó mà bị che phủ bởi một luồng ánh sáng rực rỡ, làm Mặc Liên phải hơi hơi nheo mắt.
Mau sắc cao quý có một loại chói mắt như muôn hoa trong mùa xuân thi nhau khoe nở vậy, trong đôi mắt đen nháy của Mặc Liên lóe lên chút ánh sáng, thế nhưng ở đây tràn đầy ra chín luồng ánh sáng rực rỡ khác nhau, đan vào nhau tạo ra một mảnh mộng ảo.
Tiểu Tuyết Cầu hơi giật mình chăm chú nhìn những biến hóa trong mắt Mặc Liên, một loại cảm giác không hiểu lan tràn dưới đáy lòng, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ đã bị động tác di chuyển nhanh như lưu quang của Liệt Diễm chiến sư làm cho bững tỉnh, chỗ sâu trong rừng rậm, không khí có chút nóng bức, linh khí tràn đầy.
- -
Liệt Diễm chiến sư dẫn hai người Mặc Liên và Tiểu Tuyết Cầu tiến vào chỗ sâu trong Bình Nguyên Tinh Thạch, Mặc Liên bị cảnh tượng trước mắt dọa cho một phen khiếp sợ.
Nói nơi đây là bình nguyên, nhưng thực gia đây là một sơn mạch được chôn sâu dưới nền đất, là một cái huyệt động chứa đầy tinh thạch rất vĩ đại. Đống lớn đống nhỏ tinh thạch từ dưới chân lan tràn tới tận chỗ chỗ sâu sương mù phía trước, tinh thạch bao quanh lấy nhau, gắn bó làm bạn, như nhiều đóa hoa nở rộ.
Ánh sáng dùng để chiếu rọi nhân gian đều mất đi màu sắc, từng khôi tinh thạch óng ánh tỏa ra những vầng sáng trắng, trong suốt tinh khiết, nồng đậm linh khí được ngưng kết, đến một trạng thái là sương mù để hình dung, lượn lờ quanh quẩn, làm cho người ta như sa vào mộng ảo nơi tiên cảnh.