Vào ngày sinh nhật, Đông phủ đông như trẩy hội, ngựa xe như nước. Trắc phúc tấn của Thái tử khi đến còn trình lên hạ lễ mà Thái tử chuẩn bị, đóng góp một phần nho nhỏ cho bữa tiệc, điều này làm cho chính thất Trầm Giai Thị của Khoa Đại mặt đầy đắc chí. Mấy ngày nay nàng chỉ toàn nghe thấy người ta nói Đông Giai Thị Thục Lan trong phủ Tứ bối lặc giỏi giang thế nào, chẳng những lọt vào mắt xanh của nhóm a ca từ lớn đến nhỏ mà ngay cả Hoàng thượng cũng chú ý tới nàng ta. Trầm Giai Thị vẫn âm thầm tức giận bất bình, một đứa con thứ xuất sao có thể đánh đồng với con gái của nàng được? Con bé ấy bất luận là sắc đẹp hay tài năng đều không có, hơn nữa đến tận bây giờ vẫn còn chưa mang thai, cho dù sau này nó thật sự có thể sinh cho Tứ bối lặc một nam hai nữ thì cùng lắm cũng chỉ có được vị trí của một trắc phúc tấn mà thôi, không thể so sánh với con gái của nàng được – ngay cả tiểu a ca cũng đã sinh cho Thái tử, chờ đến lúc Thái tử lên ngôi thì vị trí Hoàng quý phi cũng không thể chạy thoát, thậm chí nếu xử trí tốt thì muốn làm Hoàng hậu hay Thái hậu cũng không phải là không có cơ hội. Đứa con gái của nữ nhân đê tiện kia chỉ nhất thời nổi danh át tiếng Mặc Lan mà thôi, sự thịnh vượng của Đông gia sau này còn không phải nhờ vào con gái của nàng sao?! Bởi vậy mà mấy ngày nay Trầm Giai Thị cứ nhìn thấy Lý thị là sắc mặt không tốt, không chỉ vậy nàng còn sai người chuyển lời cho Đông Giai Thị Mặc Lan phủ Thái Tử, bảo rằng Mặc Lan nhất định phải tham gia tiệc chúc thọ lần này của mã pháp, nàng muốn nhắc lại cho tất cả mọi người trong nhà nhớ rằng ai mới là hy vọng của cả gia tộc! Sự cung kính cùng nhiệt tình của người xung quanh đối với Đông Mặc Lan thoáng cái đã thỏa mãn được lòng hư vinh của Trầm Giai Thị, khi nàng đang nắm chặt cánh tay nữ nhi, chuẩn bị bước vào viện mừng tiệc trong sự tán tụng của các nữ quyến thì lại có thông báo từ ngoài truyền vào: Tứ bối lặc cùng Thập Tam a ca đích thân tới chúc thọ!
Đông Quốc Cương vừa mừng vừa sợ, lão không ngờ Tứ bối lặc sẽ đích thân tới chúc thọ, càng không ngờ đứa trẻ bị lão coi là nỗi mất mặt của gia tộc lại làm được điều này, Đông Quốc Cương lại cảm thán…lão đúng là có mắt như mù. Trầm Giai Thị khẽ nghiến răng, con bé đáng ghét kia rõ ràng đang muốn tranh giành sự chú ý với nữ nhi của nàng! Nàng lặng lẽ liếc xéo Lý thị – người vẫn đang an phận cúi đầu núp sau đám nữ quyến một cái, rồi không cam lòng mà rời bước ra cửa phủ nghênh đón cùng mọi người, ngay cả trắc phúc tấn của Thái tử cũng không phải là ngoại lệ, dù sao thân phận của nàng bây giờ vẫn chưa thể so sánh với một bối lặc. Nghe thấy thông báo, đám quan viên hạ khách lại bắt đầu bàn tán xôn xao, bọn họ đều ngạc nhiên, xem ra ân sủng của Đông thứ phúc tấn đang thịnh, danh tiếng của nàng ở phủ Tứ bối lặc cũng không ai bằng, nghe nói hai tháng trước là sinh nhật của nội đại thần Phí Dương Cổ, phụ thân đích phúc tấn Ô Lạp Nạp Lạt Thị mà Tứ bối lặc cũng không đích thân tới dự. Người kể chuyện thẳng tay vứt bỏ sự thật rằng khi ấy Dận Chân còn đang ở Giang Nam cùng Khang Hi, lời đồn thị phi cứ như vậy mà sinh ra.
Lúc mọi người ra đến cổng phủ cũng vừa vặn trông thấy Dận Chân cùng Dận Tường đi tới, hạ nhân bước lên phía trước giữ chặt đầu ngựa, cả hai xoay người đi xuống, Dận Chân tiến lên ôm quyền: “Đông đại nhân, hai huynh đệ chúng ta không mời mà đến, mong đại nhân không trách.”
“Sao dám, sao dám. Tứ bối lặc cùng Thập Tam a ca đại giá quang lâm cũng khiến cho Đông phủ này được nở mày nở mặt. Đây chỉ là sinh nhật nho nhỏ của một cựu thần, thật sự không dám kinh động nhị vị, mời vào trong mời vào trong.” Đông Quốc Cương liên tục thi lễ. Chẳng qua là khi những người khác tò mò nhìn qua phía sau hai người thì không thấy ai khác ngoại trừ một đội thân vệ. Đông Quốc Cương vừa mang theo một bụng nghi ngờ vừa nghênh đón hai vị a ca vào phủ.
Những vị quan viên trong ngoài phòng khách đang duỗi dài cổ, tưởng rằng có thể nhìn trộm vị phu nhân bác học nổi danh kinh thành đều mặt mày thất vọng lại mang chút nghi hoặc. Khi chủ khách an tọa thì các nữ quyến cũng vào đến trong viện, Khoa Đại ngồi một bên muốn nói lại thôi, hết nhẫn lại nhịn, nhưng cuối cùng cũng không kìm được mà mở miệng hỏi thăm: “Tứ bối lặc, tại sao Đông thứ phúc tấn lại không cùng đi với ngài?” Cái vấn đề này hỏi kiểu gì cũng có phần thất lễ, thế nhưng nó cũng là điều mà tất cả mọi người đang quan tâm.
Dận Chân nâng chén trà, nhấc nắp ra rồi chậm rãi thổi thổi, uống một hớp xong mới để xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sốt ruột của người đối diện, đáp lại năm tiếng: “Yếu không chịu nổi bổ.”
“Hả?” Khoa Đại không hiểu nội tình nên nghe xong có chút ngây ngô, nhất thời không kịp phản ứng.
Sắc mặt những thành viên khác của Đông gia chợt xấu đi, Tứ bối lặc vừa rồi chắc chắn là một lời hai ý(*), nói không chừng đó còn là lời cảnh cáo!
(*) Nó vốn là “thoại trung hữu thoại”, cơ mà trong lúc bối rối ta không nghĩ được câu nào sát nghĩa hơn *khóc ròng*
Thập Tam a ca đem biểu hiện của mọi người thu hết vào mắt. Xem ra lần này Tứ ca đã chịu oan uổng thay cho Đông Giai Thị rồi. Chỉ cần nhìn qua vẻ mặt của những người trong đại sảnh là biết, căn bản không ai ngờ rằng cái lý do “yếu không chịu nổi bổ” này là do Đông thứ phúc tấn tự mình nghĩ ra rồi mớm lời cho Tứ ca. Dựa vào thói quen đối nhân xử thế ngày thường của Tứ ca thì chắc có nói ra chân tướng cũng chẳng ai thèm tin. Nhưng mà nếu có người tin thì tội danh bất hiểu lại không thể tránh được, đối với Tứ ca cũng là trăm hại không một lợi, tình thế hiện tại là vô số đôi tai đang duỗi dài bên ngoài đại sảnh đối nghịch với hình ảnh Tứ ca đang ngồi thẳng tắp, không buồn dựa vào quan hệ để kết bè kết cánh. Nhìn tới đây, Dận Tường vội làm mặt tươi cười hớn hở chuyển đề tài, đem không khí ấm áp của buổi tiệc trở lại. Đông Quốc Cương đương nhiên cảm kích vì có người đến cứu nguy nên vội vàng tiếp chuyện không ngừng. Tiếng chạm cốc, chúc mừng, cùng tiếng nói chuyện sôi nổi lại truyền đến từ khắp mọi nơi trong phủ.
Đêm đó, như phu nhân Lý thị thật thà như đếm gấp đến độ rơi nước mắt: “Lão gia, sáng sớm hôm khác chúng ta lại đến phủ Tứ bối lặc một chuyến đi, không biết nữ nhi của chúng ta đã bệnh thành dạng gì rồi. Con bé sao lại thành thực đến vậy chứ?! Cũng có phải tặng thuốc bổ thật đâu, chẳng qua đấy chỉ là cái cớ để các trưởng bối đi thăm con bé thôi mà, nha đầu này đúng là ngốc nghếch!”
Khoa Đại khoan thai đi lại trong phòng, lắc đầu: “Nàng mới là người u mê không hiểu, Tứ bối lặc nói vậy vì mất hứng, ngài ấy muốn cảnh cáo Đông gia không nên lui tới quá thường xuyên. Bây giờ nàng còn đi chẳng phải là tuyên bố chúng ta không coi bối lặc gia ra gì ư, như vậy còn làm khó nữ nhi chúng ta hơn.”
“Nhưng…nhưng nhỡ đâu lại là thật thì sao?”
“Kể cả thật cũng không thể đi lúc này!” Khoa Đại thấy Lý thị vẫn ngồi ở mép giường rơi lệ như trước thì thở dài: “Mấy ngày nay nàng cũng được nghe không ít chuyện về nữ nhi của chúng ta. Hôm nay Tứ bối lặc còn đích thân tới phủ chúc thọ a mã, nàng phải cực kì hãnh diện mới đúng! Nàng biết có mấy đại thần được Tứ bối lặc tới tận cửa chúc thọ không?! Ngài ấy làm vậy chính là đang cho nữ nhi của chúng ta ân sủng vô cùng to lớn! Vậy nên bất luận là con bé ngã bệnh thật hay là giả, chỉ cần Tứ bối lặc không nhắc đến thì nàng cũng đừng đi cho thêm phiền toái.”
“Chẳng lẽ lần này thiếp thân trở về kinh ngay cả gặp mặt nữ nhi một lần cũng không được sao?” Vẻ mặt Lý thị như hoa lê trong mưa.
“Chuyện này… không bằng đợi đến lúc rời kinh chúng ta đến phủ Tứ bối lặc cáo biệt, chắc hẳn Tứ bối lặc sẽ hiểu rõ tấm lòng này.”
“Đa tạ lão gia.”
Sự kiện Tứ a ca Dận Chân đích thân tới chúc thọ có lợi ích vô cùng rõ rệt. Trước khi một nhà Khoa Đại đến từ biệt, Đông gia không cho thêm một trưởng bối nào đến quấy rầy cuộc sống nhàn nhã của bạn học Thục Lan nữa. Đông Giai Thị Thục Lan vô cùng hài lòng. Tứ Tứ đã xuất mã thì ai dám tranh phong! Câu này quả nhiên là một chút cũng không sai.