Nửa đêm, cậu lê lết một thân uể oải về nhà, hoảng sợ phát hiện nam thần đang ngồi trên ghế ngoài phòng khách. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu vào sườn mặt anh, hiện lên nét dịu dàng.
Nam thần ngẩng đầu, cậu căng mắt hết cỡ cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh.
“Cậu đi đâu về?”
Cậu nhu nhu thái dương, bình tĩnh trả lời:
“Không phải tôi đã nói rồi hả? Mộng du, là mộng du đó.”
Boss nhìn cậu chằm chằm, dường như phát hiện ra gì đó. Nửa ngày sau mới nói:
“Khang Ngôn, cả ngày nay cậu rất khác thường.”
Cậu ngẩn ngơ. Yếu ớt biện minh:
“Tôi kể anh nghe một chuyện, có được không?”
Nam thần nghiêng đầu nhìn cậu, đáp ứng.
Cậu mang cả người lạnh ngắt ngồi cạnh anh, chậm rãi nói:
“Ngày trước có một người, thích một người khác.”
“Ừ.”
“Sau đó vào một ngày, người đó chết.”
“…”
Nam thần dùng biểu cảm để diễn tả ý ‘không còn gì để nói’ vô cùng nhuần nhuyễn, cậu nghi hoặc hỏi anh “Không buồn cười à?”
Boss không nói lời nào. Cậu nằm trên ghế mơ màng sắp ngủ thì anh lên tiếng:
“Xin lỗi.”
… Ồ.
Cậu cúi đầu, làm bộ chăm chú nghịch dây kéo của áo khoác, nhẹ giọng hỏi:
“Tại sao lại xin lỗi?”
“… Cậu xem tôi là bạn, vậy mà tôi lại nghi ngờ cậu.”
Nam thần thật chính trực a. Lúc nói xin lỗi biểu tình áy náy thế kia, có điều …
Bây giờ cậu khá là tinh tường, gãi đầu nói:
“Tôi không có giận.”
Boss dùng ánh mắt ‘Cậu chắc là chưa từng sinh khí à?’ nhìn cậu không rời. Cậu lúng túng tìm lí do, giơ tay biểu đạt ý nhỏ bé:
“Chỉ có một tí thôi, tí thôi à.”
Nam thần nhìn bộ dáng ‘một tí’ của cậu, chỉ cười mà không nói.
Cười nhìn đẹp lắm.
Cậu vắt óc suy nghĩ, cũng chỉ nghĩ được từ ‘đẹp’ thôi.
Trên đời này có cả tỉ người, mà đến hàng triệu người sở hữu nụ cười bắt mắt, lại có hàng nghìn người đã bước qua đời cậu.
Cậu lại vì nụ cười trước mắt này mà chao đảo, không tiếc mọi thứ.
Lý trí thì gào thét ‘không được mềm lòng’, trái tim lại mách bảo ‘thật ra nảy sinh một chút quan hệ cũng tốt’.
“Vậy anh hát cho tôi nghe đi, rồi tôi tha lỗi cho anh.”
Cậu được voi đòi hai Bà Trưng, nhanh mồm lẹ miệng gỡ bỏ bầu không khí phát ngượng này.
“Được.”
Anh cười đồng ý.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời sắp mọc rồi. Cậu cuộn mình nằm trên giường, cố gắng để mắt không díp lại, giọng nho nhỏ nói với nam thần ngồi đối diện:
“Boss, tôi muốn nghe Ngôi sao nhỏ.”
“…”
Nam thần dường như cũng chẳng rõ vì sao mình lại làm đến mức này, ấp úng hồi lâu vẫn không hát được câu nào.
Ánh mắt cậu dần trở nên mơ màng, nhìn không rõ nét mặt nghiêm túc của nam thần, cùng với đôi mắt sáng như sao giữa trời đêm.
Mông lung đi vào mộng đẹp, bên tai lại nghe thấy giọng ai kia đang hát.
Twinkle, twinkle, little star
How I wonder what you are
Up above the world so high
Like a diamond in the sky
Twinkle, twinkle, little star
How I wonder what you are