Ngày trở về kết thúc hòa bình và yên tĩnh.
Sáng chủ nhật nam thần cầm dây thun đứng trước giường trịnh trọng nhìn cậu, dọa cậu thót tim.
Cậu lúng ta lúng túng như gà mắc thóc, mấp máy môi:
“Boss, anh có gì phân phó?”
Nam thần không nói, ngồi xuống trước mặt cậu, giường bị lõm xuống chút chút. Đặt dây thun vào lòng bàn tay cậu, anh nhẹ mím môi, cúi đầu.
Cậu ngẩn người, hoá ra là cột tóc a
Hiểu mà, nam thần đã nói thì sẽ làm. Trái lại đứa đầu têu là cậu không biết phản ứng sao.
Chằng thun qua ngón tay, nắm mớ tóc trước trán anh, cậu nửa ngồi nửa quỳ trên giường chuyên chú buộc vào.
Boss ngoan ngoãn như một con chó bự nghe lời chủ nhân, cậu kiềm không đặng mà xoa đầu anh, nói:
“Ngoan lắm, ngoan lắm.”
Nam thần im lặng ngẩng đầu lên. Cậu thưởng thức kiệt tác của mình trên đầu anh, vừa nở nụ cười vừa nói:
“Chó Bự, anh đi lấy báo được không?”
Anh khởi động dây ăng-ten, không nói không rằng phóng vèo ra ngoài.
Cậu vuốt vuốt cằm, hôm qua anh đã đáp ứng hiệp ước không bình đằng rồi nhẩy?
Rất nhanh cậu đã biết được đáp án chính xác.
Ăn cơm xong, Boss yên lặng mang găng tay, động tác rửa chén nhanh nhẹn thành thục. Cậu kinh ngạc không thôi, tò mò dựa vào cửa hỏi:
“Thời nay mấy lớp kĩ năng còn thêm rửa chén vào chương trình học?”
Nam thần:
“… Hai tuần qua đập bể hai cái ly, ba cái chén.”
Cậu cười ngoác cả mồm. Thật ra cũng không có gì đáng mừng, chỉ là cậu thích vì nam thần mà cười. Trong lòng còn nhen nhóm tự hào:
Nhìn xem! Nam thần nhà tui biết rửa chén đó!
Bỗng dưng có cảm giác tự tin không sớm thì muộn mình cũng có thể chinh phục vũ trụ.
Thời điểm mặt trời xuống núi, ánh hoàng hôn bao trùm lên mọi vật. Từ phía xa nam thần một tay cầm túi, một tay vẫy vẫy với cậu.
Nửa người của cậu lúc này đã nằm ngoài cửa sổ, rụt rè nhẹ vẫy lại với anh.
Mặt trời đỏ chói mắt, cậu đành híp mắt loáng thoáng quan sát từng bước chân của Boss.
Thật tốt.
Ban đêm.
Cậu nằm trong ổ chăn ấm áp, không an tâm trợn to hai mắt.
Tiếng ‘cạch’ vang lên nhẹ nhàng, trên mặt đất chiếu ra một bóng dáng cao cao.
Cậu vội vàng nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Khẩn trương sẽ dễ mắc bệnh tim, cậu nắm chặt chăn để ổn định lại.
Có xúc cảm thoải mái sượt qua, gạt tóc trên trán cậu lên.
Tiếp đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, hơi ướt át rơi xuống.
“Khang Ngôn, ngủ ngon.”
Cậu gần như nín thở. Mãi lâu sau vẫn còn nghe thấy hơi thở của anh.
Không nhịn nổi nữa, mở mắt:
“… Phải gọi bảo bối nữa!”