Sáng sớm hôm sau, Tố Tâm từ trong ngăn tủ lấy ra mấy bộ quần áo mùa hè, quay đầu đề nghị: “Chủ tử đã hơn mấy tháng rồi chưa ra khỏi viện, nay mặc
một bộ áo quần màu sắc tươi sáng đi?”
Tuệ Châu lướt mắt qua, một bộ kỳ bào từ màu hồng làm từ lụa Thủy Ninh,
trên tay áo lại thêu hoa mẫu đơn hồ điệp, dưới váy lụa Thủy Ninh hồng
nhạt là một chiếc quần gấm Thải Điệp dài màu trắng bay bay, rất được,
vừa phù hợp với tuổi tác của nàng lại không quá phô trương, gật đầu nói: “Ngươi chọn rất tốt.”
Tố Tâm cười nói: “Chủ tử quá khen rồi.”
Nguyệt Hà giả vờ sẵng giọng: “Sao chủ tử không khen nô tỳ, hoa văn bên
trên mép váy là do nô tỳ tự tay thêu đấy.” Tuệ Châu cùng Tố Tâm nhìn
nhau, lắc đầu cười khẽ.
Trong lúc nói đùa, Tuệ Châu đã ăn mặc ổn thỏa, cũng tiện thể uống xong
nửa bát cháo hoa, liền tới chính viện thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị. Trên
đường đi, Tố Tâm nói: “Sáng nay, khi chủ tử thức dậy tâm tình không tệ.”
Tuệ Châu nhìn Tố Tâm, cười nói: “Sao không cao hứng cho được, vết thương ở chân mau lành cũng là do Phúc Tấn và hai vị Trắc Phúc Tấn chiếu cố,
hôm nay vừa dịp có thể nói lời cảm tạ các nàng.” Tố Tâm nhướng mày, cười bồi nói: “Chủ tử nói phải.
Chỉ chốc lát sau đã tới chính viện, sau khi được thông truyền Tuệ Châu
mới vào phòng chính. Giờ này vẫn chưa có ai tới thỉnh an, chỉ có mình
Vương ma ma đi tới khách khí nói: “Nữu Hỗ Lộc Cách Cách đại an. Không
ngờ thương thế Cách Cách vừa khỏi đã đến đây từ sớm thỉnh an, Phúc Tấn
còn đang chuẩn bị ở trong phòng, xin Cách Cách chờ một lát.”
Tuệ Châu cười nói: “Ma ma khách khí rồi, ngài vẫn nên về phòng trước
phục vụ Phúc Tấn đi, ta ngồi ở gian ngoài chờ một chút cũng không sao.
Ai, ta vừa vào phủ không lâu, mà đã có mấy tháng không đến thỉnh an,
thật không hợp quy củ may là có Phúc Tấn khoang dung, giờ ta sao có thể
tiếp tục không biết cấp bậc lễ nghĩa nữa chứ.”
Vương má má hài lòng gật đầu, vội kêu Tuệ Châu ngồi xuống, lại gọi một
tiểu nha hoàn dâng điểm tâm và trà, liền cáo từ trở lại trong phòng.
Tuệ Châu đợi ước chừng gần nửa canh giờ,những người khác mới bắt đầu lục tục tới đây. Các nàng gặp Tuệ Châu đều cười hòa nhã ân cần hỏi vài câu, lộ ra tình cảm thân thiết hữu hảo. Mà Tuệ Châu cũng liền cười đáp lại,
hàn huyên với các nàng hồi lâu, sau mới nhàn rỗi nói vài lời với Cảnh
thị.
Cảnh thị nhìn Tuệ Châu, mắt hiện ý cười nói: “Ta biết Tuệ Châu muội muội là người thông minh. Hẳn ngươi sẽ không trách tỷ tỷ mấy ngày nay không
tới thăm ngươi nhỉ.”
Trong lòng Tuệ Châu đã hiễu rõ, cười nói: “Khoảng thời gian trước, vết
thương ở chân muội muội chưa lành, Cảnh tỷ tỷ có tới ta cũng không chiêu đãi tốt được. À, nếu Cảnh tỷ tỷ thích có thể tới chỗ muội ngồi một lát, muội rất sẵn lòng.”
Cảnh thị nói: “Được, ta sẽ đến chỗ muội muội hóng mát.”
Tuệ Châu giả vờ suy tư nói: “Ừm, Cảnh tỷ tỷ trái lại không thể tới tay không nha, phải mang cái gì ngon ngon đến mới được.”
Cảnh thị lắc đầu cười cười, vỗ nhẹ lên bả vai Tuệ Châu, cười nói: “Ngươi được lắm. . . .”
Chưa đợi Cảnh thị nói xong, Ô Lạt Na Lạp thị đã dẫn theo Vương ma ma đi
tới, cười nói: “Vì dậy trễ nên để các vị muội muội chờ lâu.”
Nói xong, ngay tại vị trí chủ tọa nhìn Tuệ Châu từ trên xuống dưới một
lần mới cười nói: “Ừ, ma ma nói rất đúng, xem ra Nữu Hỗ Lộc muội muội đã tốt lên rồi, người cũng hoạt bát ra. Nhưng thương thế ở chân ngươi đã
tốt hẳn chưa? Tổn thương gân cốt không thể qua loa.”
Tuệ Châu đứng dậy quỳ an hành lễ nói: “Thưa phúc tấn, tỳ thiếp hiện tại đã khỏi, Phúc Tấn không cần lo lắng.”
Ô Lạt Na Lạp thị khẽ gật đầu nhẹ đến nỗi không thể nhận ra, hóa ra cũng
biết quy củ như lời ma ma nói, không vì được một ít phần thưởng mà không coi ai ra gì, là người biết lễ nghĩa, vẫn thành thật khiêm tốn như cũ.
Ngay sau đó nàng ta thân thiết nói: “Thương thế muội muội vừa khỏi đã
đến sớm thỉnh an, không tốt đâu, sau này vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một
chút. Ngươi đó, sao ta lại không biết ngươi là người tuân thủ quy củ nề
nếp chứ, trong lòng ngươi nghĩ gì ta đều hiểu rõ. Sáng nay đã ngồi chờ
rất lâu sao.”
Lý thị nói xen vào: “Đúng đó, trong phủ chúng ta Nữu Hỗ Lộc muội muội
là người nhỏ nhất nhưng lại là người biết lễ nghĩa nhất. Ôi! Mấy ngày
trước muội muội còn nằm trên giường, tỷ tỷ ta cũng không tiện đến quấy
rầy, giờ muội đã khỏe lại thì nhớ chạy tới viện của ta nha, có người nói chuyện giải buồn cũng hay.”. Nói xong nhìn Tuệ Châu cười.
Tuệ Châu đứng dậy thi lễ với Lý thị một cái: “Tạ Lý Phúc Tấn khích lệ, nếu ngài không chê, tỳ thiếp sẽ qua bái phỏng.”
Lý thị che miệng nhìn Ô Lạt Na Lạp thị cười nói: “Phúc Tấn, Nữu Hỗ Lộc
thị đúng là hỏi câu nào đáp câu náy. Rất tốt rất tốt, ta chờ muội muội
đến đó.”
Chả trách Ô Lạt Na Lạp thị cười: “Lý muội muội, chỉ biết khi dễ người
hiền lành, nhìn Nữu Hỗ Lộc muội muội bị ngươi cười đỏ mặt hết lên rồi
kìa, được rồi, ngươi mau ngồi xuống đi, đừng đứng hành lễ nữa.”
Tuệ Châu đáp một tiếng thật thấp, ngoan ngoãn cúi đầu ngồi xuống, trong
long thở phào một cái, coi như mình đã qua cửa ải. Đột nhiên cảm giác có một ánh mắt phức tạp nhìn mình, Tuệ Châu buồn bực ngẩng đầu, liền đối
diện với ánh mắt của Vũ thị. Tuệ Châu khẽ giật mình, không ngờ Vũ thị
lại nhìn mình bằng ánh mắt tàn khốc bén nhọn ấy. Không đợi nàng nghĩ
nhiều, Vũ thị liền gật nhẹ đầu quay qua cười nói vui vẻ với Lý thị, bầu
không khí nhất thời hòa hợp.
Mọi người mới nói đùa một lát đã thấy một nha hoàn tiến lên bẩm báo: “Nô tỳ tham kiến Phúc Tấn, Lý Phúc Tấn cùng các vị chủ tử.”
Ô Lạt Na Lạp thị đưa mắt hỏi thăm Vương ma ma, thấy bà lắc đều, nàng mới hỏi: “Đứng lên đi, ngươi hầu hạ ai? Có chuyện gì không?.”
Nha hoàn khom người đứng lên nói: “Bẩm Phúc Tấn, nô tỳ vốn hầu hạ Niên
Phúc Tấn, nay chủ tử bảo nô tỳ đến xin phép Phúc Tấn. Sáng nay, chủ tử
nhà nô tỳ vốn sau khi hầu hạ Gia vào triều sớm nên thấy thời gian đã trễ không thế đến đây kịp lúc, lại có hơi đau đầu, cho nên. . . .” Nói xong nha hoàn liền cúi đầu xuống.
Lý thị cười nói: “Chà, cơ thể Niên muội muội yếu ớt quá, trải qua mấy
ngày nay, cả mấy ngày trước đó cũng không được khỏe, thật muốn mời thái y đến xem mà.”
Vũ thị bồi tiếp: “Lý tỷ tỷ nói phải, muội thật muốn mời thái y qua xem,
nếu có chuyện gì cũng sớm biết được. A, không phải trước đó mấy ngày Gia mới đưa cho Niên Phúc Tấn rất nhiều được liệu trân quý sao, cũng không
biết nàng ta dùng hết chưa nữa.”
Ô Lạt Na Lạp mở miệng chặn lại lời Tống thị định nói: “Ừm, Gia từng nói
qua với ta xương cốt Niên muội muội không chịu được nóng, đang lúc giữa
mùa hè, cũng khó cho nàng ấy. Vương ma ma, đợi lát nữa ngươi sai người
mang cho Niên muội muội một ít trái cây tươi. À..ườm.., ngươi cũng đi
xuống đi, bảo gia chủ ngươi chăm sóc thân thể cho tốt vào.” Ánh mắt Lý
thị biến đổi, không nói gì mà chỉ nở nụ cười.
Bấy giờ tâm trạng Tuệ Châu mới dần thả lỏng, hóa ra so với Niên thị thì
một chút ơn huệ của nàng chả tính là gì. Không ngờ đúng lúc này lại thấy tiểu nha hoàn thi lễ với Ô Lạt Na Lạp thị một cái nói: “Phúc tấn, chủ
tử nhà ta còn có chuyện muốn nói với Nữu Hỗ Lộc Cách Cách.”
Nha hoàn vừa mới nói xong, ánh mắt mọi người không ngừng úp mở nhìn về
phía Tuệ Châu. Tuệ Châu cũng hơi ngạc nhiên không biết Niên thị muốn làm cái gì. Chỉ thấy nha hoàn được Ô Lạt Na Lạp thị gật đầu đồng ý, đi tới
hành lễ nói: “Nữu Hỗ Lộc Cách Cách cát tường. Chủ tử nhà ta nói, trước
đây chủ nhân bệnh nằm liệt giường cho nên không tới thăm Cách Cách được, xin Cách Cách thứ lỗi, giờ chủ nhân biết Cách Cách đã khỏe lại nên rất
vui. Chủ tử còn nhờ ta chuyển lời rằng, trước thì cùng một đợt tuyển tú
với Cách Cách, sau lại may mắn cùng vào phủ Bối Lặc, duyên phận tỷ muội
này không thể so với mấy cái khác được. Bởi vậy mong Cách Cách thường
xuyên qua chơi.” Nói xong nha hoàn vội thi lễ với Tuệ Châu một cái rồi
nhanh chóng lui ra.
Trong lúc đó cả phòng nhất thời yên tĩnh, nháy mắt thanh âm Vũ thị vui
mừng nói: “Hóa ra Nữu Hỗ Lộc muội muội được rất nhiều người thích, nay
lại được kết duyên cùng Niên Phúc Tấn.”
Tuệ Châu thấy Vũ thị hình như có thâm ý, bất chợt nghĩ tới, không kịp
nghĩ nhiều, vội đến giữa phòng quỳ gối hành lễ: “Hôm nay tỳ thiếp vốn
định nhân dịp tới chỗ Phúc Tấn, Lý Phúc Tấn cùng Niên Phúc Tấn nói lời
cảm tạ. Không nghĩ Niên Phúc Tấn lại không tới, nay đành một mình ở đây
cảm tạ Phúc Tấn và Lý Phúc Tấn đã chiếu có tỳ thiếp mấy ngày qua.”. Ô
Lạt Na Lạp thị vội nói: “Làm gì vậy, đã là tỷ muội thì chiếu cố nhau là
chuyện nên làm.”
Tuệ Châu lại thi lễ một cái nói: “Tri ân báo đáp là bổn phận củ mỗi
người. Từ khi tỳ thiếp thụ thương đến nay, Phúc Tấn và Lý Phúc Tấn lại
thường đem đồ tới, lại để tỳ thiếp không làm mấy việc vặt chỉ một long
dưỡng thương, tỳ thiếp há có thể không cảm tạ. Hơn nữa, trước khi vào
phủ, gia mẫu đã từng dạy tỳ thiếp cái gì nên làm cái gì không nên làm.
Nhất là bản thân tỳ thiếp là Cách Cách phủ Bối Lặc nên phải hầu hạ Gia
thật tốt, phải ghi nhớ trong lòng những lời dạy bảo của Phúc Tấn và các
Trắc Phúc Tấn. Cho nên khi được Phúc Tấn cùng Lý Phúc Tấn chăm sóc thì
tỳ thiếp càng thêm cảm kích trong lòng.”
Lý thị đứng dậy kéo tay Tuệ Châu cười nói: “Muội muội tốt, thật sự là
quá khách khí rồi, tỷ tỷ biết ngươi hiểu quy củ. Ai, đã là tỷ tỷ thì
phải chiếu cố muội muội, sao muội muội hở một chút là nói chuyện lễ
nghĩa, khiến cho tình cảm tỷ muội trở nên xa lạ.”
Ô Lạt Na Lạp thị cũng cười nói: “Đúng vậy, đều tỷ muội một nhà, cha9m
sóc nhau thêm mà thôi, muội muội không cần cố ý cảm tạ đâu.”. Nói xong
một đám người lại nhao nhao ra vẻ tình tỷ muội tốt đẹp, oanh oanh yến
yến. Thẳng đến nửa canh giờ sau, mọi người mới thay phiên rời đi.
Tới khi về lại phòng mình Tuệ Châu mới thả lỏng toàn bộ tinh thần, cảm
thấy quá khinh bỉ sự giả tạo của bản thân, thậm chí còn không muốn đụng
chạm vào khuôn mặt giả dối của mình. Chỉ vì cuộc sống sau này có thể “an tĩnh” một chút, nhẹ nhõm một chút, những chuyện thế này cũng nên bỏ tí công sức chứ, Tuệ Châu bất giác nghĩ tới. Tố Tâm thấy Tuệ Châu ngẩn
ngơ, đau lòng nói: “Chủ tử, xem ra chiều hôm nay các vị Phúc Tấn kia rất hài lòng.”
Tuệ Châu hồi thần lắc đầu cười, hài lòng, cứ coi như vậy đi, chí ít mặt
ngoài các nàng đều tin lí do thoái thác của mình, nhưng sau lưng nghĩ
thế nào ai mà biết được.
Tuệ Châu hít sâu một cái, nàng việc gì phải suốt ngày lo chuyện không
đâu. Dù sao thời gian sau này còn dài, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, bản thân nên yên tâm một chút đi. Cứ tiếp tục cuộc sống trước kia, cố
tạo ra cho mình một môi trường tự do thoải mái, mới không uổng công mình trở lại triều Thanh 300 năm trước, cũng không phụ tấm lòng của mình.
Tuệ Châu nghĩ sao làm vậy nhìn Tố Tâm cười nói: “Buổi sáng ta chưa ăn gì, bây giờ hơi đói bụng.”
Tố Tâm thấy thế, cũng không nhiều lời cười bồi nói: “Nô tỳ xuống dưới
kia chuẩn bị chút đồ ăn cho chủ tử.” Nói xong liền thối lui ra khỏi
phòng.