Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Chương 23: Chương 23




Edit: Cửu Trùng Cát

Cố Ninh cười cười rồi nói:

– “Dạ ăn rồi, con ngồi trong nhà một lát rồi mới ra ngoài.”

Thẩm Lan có chút bất đắc dĩ:

– “Đứa nhỏ này, cả ngày không thấy bóng dáng đâu hết, đi ra ngoài làm gì vậy?”

– “Đương nhiên là con đi chuẩn bị cho việc mở tiệm của con rồi, khó có khi được mẹ gật đầu đồng ý cho con buôn bán, đương nhiên là con phải chuẩn bị cho thật tốt mới được.” Cố Ninh trả lời đúng lý hợp tình, ánh mắt nghiêm chỉnh đảo quanh cửa hàng một vòng rồi nói tiếp: “Con thấy hiện tại hàng hóa trong tiệm đều bán hết không sai biệt lắm, vài ngày nữa hẳn là có thể khai trương bán hàng mới được rồi, về phần thuốc lá và rượu còn tồn, cũng không vội bán đi, dù sao để trong cửa tiệm cũng không chiếm bao nhiêu diện tích. Hơn nữa, có thể tặng cho ông ngoại và cậu con nha.”

Thẩm Lan trừng mắt nhìn Cố Ninh:

– “Con lại nói bậy, thuốc lá và rượu mà là thứ tốt gì? Dùng nhiều làm cơ thể tổn thương, đem toàn bộ cho cậu con sao được?”

Cố Ninh thè lưỡi:

– “Con nói sai rồi.”

Thẩm Lan cuối cùng vẫn mạnh miệng mà mềm lòng. Giọng điệu nói chuyện cũng trở nên hòa hoãn một chút, lúc này nói tiếp:

– “Bất quá ngược lại có thể cho cậu con mấy điếu thuốc, dù sao cậu con cũng phải tiêu tiền mua thuốc lá, mẹ có nói cậu con cai thuốc đi nhưng cậu con không nghe. Lúc ông ngoại con ăn cơm, ngẫu nhiên cũng thích uống một hai ly rượu, có thể tặng cho ông vài ba bình rượu, dỗ cho ông cụ vui vẻ.”

Dừng một chút, Thẩm Lan lại nói:

– “Nói tới đây mẹ mới nhớ, ngày hôm qua ông ngoại con gọi điện, kêu hai mẹ con mình có thời gian thì trở về ăn cơm, ông nói con vừa thi xong, cần phải hảo hảo bồi bổ một chút mới được, ông còn nói nhìn thấy tay chân con nhỏ gầy làm ông đau lòng.”

Nghĩ đến đây, Thẩm Lan cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười, còn có chút bất đắc dĩ:

– “Ông ngoại con còn hỏi mẹ, có phải chỉ lo chuyện buôn bán ở cửa hàng mà không hảo hảo nấu cơm cho con ăn hay không? Cho nên con mới gầy thành như vậy, còn nói mẹ làm mẹ mà không biết đau lòng con gái.”

Cố Ninh ôm cánh tay Thẩm Lan, cười trấn an nói:

– “Nào có, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời.”

Thẩm Lan rút cánh tay về:

– “Con ít dỗ ngọt mẹ đi.” Nhưng trên mặt bà cũng không nhịn được ý cười.

Mãi cho đến chín giờ rưỡi tối, Thẩm Lan mới đóng cửa hàng, hai mẹ con nói nói cười cười đi về nhà.

Dưới ánh đèn vàng mờ của tiểu khu, Thẩm Lan nhìn thấy bóng người đứng chờ ở dưới lầu, có chút ngoài ý muốn. Là Cố Ninh kịp phản ứng trước tiên, cô bước lên một bước, hỏi:

– “Ông tới đây làm gì?”

Trên mặt Cố Xuân Sinh lóe qua một tia không vui, nhưng không trả lời Cố Ninh, ông ta đưa mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Lan, cất tiếng:

– “Tôi có chuyện muốn nói với cô, chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta lên lầu nói đi.”

– “Xin lỗi, Cố tiên sinh, tôi nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói.” Cố Ninh cất giọng lạnh lùng, có chút không kiên nhẫn.

Cố Xuân Sinh nhíu nhíu mày, quát:

– “Mày dám nói chuyện với tao như vậy à? Cố Ninh, nói sao thì tao cũng là ba mày, đã nuôi mày nhiều năm như vậy, gia giáo của mày đâu? Tao và mẹ mày nói chuyện không liên quan đến mày, mày đừng có xen mồm vào, thứ không biết lớn nhỏ.”

Cố Ninh cười nhạo một tiếng, hệt như con nhím đang xù lông lên đáp trả:

– “Tôi có gia giáo hay không cũng không phiền ông quan tâm, hơn nữa, không cần thiết phải có gia giáo với tất cả mọi người, có một vài người không nhận nổi gia giáo đâu, ông không biết sao?”

– “Mày là đồ tiểu súc sinh! Uổng công tao đã nuôi không mày nhiều năm như vậy, sớm biết thế trước kia lúc sinh mày ra, tao nên bóp chết mày.” Cố Xuân Sinh triệt để bị chọc giận.

Nếu không phải tại Cố Ninh đặt máy quay phim và máy ghi âm trong xe của ông ta, làm sao ông ta phải chắp tay nhường đi phần lớn tài sản cho Thẩm Lan chứ, còn đi tới tình trạng ngày hôm nay nữa.

Ông ta đã kết hôn với Thẩm Lan mười mấy năm, hiểu rõ người vợ đồng cam cộng khổ không có bản lãnh này, nhưng ngược lại ông ta đã xem thường Cố Ninh, thế nhưng còn có thể lấy chuyện của Dương Bằng đến buộc ông ta đi vào khuôn khổ, quả nhiên chó cắn người thì không biết sủa.

Trong lòng Cố Ninh nổi lên cuồn cuộn khí huyết, đủ loại chuyện ở kiếp trước, nhất nhất hiện lên trong đầu cô. Trong mắt cô ngưng tụ tảng băng lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn Cố Xuân Sinh, gằn từng chữ một:

– “Thật đáng tiếc là trước kia ông đã không bóp chết tôi, hiện tại thì không còn cơ hội đó rồi, giết người chẳng những phải đền mạng, tôi còn có thể kéo cả nhà ông xuống địa ngục!”

– “Mày…” Cố Xuân Sinh nổi giận cất cao giọng quát, còn muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Thẩm Lan đánh gãy.

Thẩm Lan tiến lên một bước chắn giữa hai cha con Cố Ninh, lạnh lùng nhìn Cố Xuân Sinh:

– “Con gái tôi không phiền anh phải dạy dỗ, anh không có tư cách nói con bé, nếu như con bé phải chịu ủy khuất gì, tôi sẽ liều mạng với các người, hiện tại đã trễ rồi, nếu anh có chuyện gì thì nói ngay ở đây đi, bằng không để yên cho mẹ con tôi lên lầu.”

Hiện tại bà mới phát hiện, trước kia quả thật mắt bà bị mù mới làm vợ chồng mười mấy năm với người đàn ông trước mắt này. Cố Xuân Sinh dừng một chút rồi nói:

– “Chúng ta lên lầu nói đi.”

Tiểu khu này cũng được xem như một nơi rộng rãi, hàng xóm láng giềng đã mười mấy năm, hầu hết ai cũng đều quen thân với nhau, chuyện xảy ra lần trước, Cố Xuân Sinh coi như đã nổi danh, lúc này thấy ba người bọn họ nổi lên tranh chấp, đã có người liên tiếp nhìn sang.

Thẩm Lan cười khẽ ra tiếng:

– “Cố Xuân Sinh, có phải anh quên rồi không, chúng ta đã ly hôn rồi, nơi này không còn là nhà của anh nữa, tôi đương nhiên không thể để cho một người không thân quen vào nhà tôi, cho dù anh có lời muốn nói, tôi cũng không có kiên nhẫn đứng đây lắng nghe, hiện tại tôi mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi.”

Cố Xuân Sinh thấy đụng nhằm cây đinh, ngừng nửa ngày, cuối cùng nói:

– “Thẩm Lan, tuổi Mộng Đình vẫn còn nhỏ, nếu cô ấy có làm gì không đúng, anh sẽ giải thích với em, hiện tại cô ấy cũng biết lỗi rồi, em xem có thể nói với cảnh sát một tiếng hay không? Chúng ta âm thầm giải quyết, cần gì phải náo loạn lớn như vậy? Sau khi ly hôn anh đã đưa phần lớn tài sản cho em và con, em không thể giữ lại chút mặt mũi cho anh sao?”

Thẩm Lan không ngờ người đàn ông trước mắt bà lại có thể vô liêm sỉ đến mức ấy, vào giờ khắc này, bà cảm thấy thật sự ứng với bốn chữ “Chuyện cũ như khói”. Bà cố gắng nhớ lại những chuyện trước kia, nhưng không hiểu sao những hồi ức tốt đẹp ngày trước vào lúc này toàn bộ đều trở nên mơ hồ không rõ, sắc mặt làm bộ làm tịch của người đàn ông trước mắt chỉ làm cho bà cảm thấy vô cùng ghê tởm, vì vậy bà quyết không đề cập tới những hồi ức tốt đẹp trước kia, nếu nhắc tới, bà sợ sẽ cam nguyện dễ dàng để yên.

Thẩm Lan cất giọng lạnh lùng:

– “Anh muốn giải quyết riêng sao? Ừ, có thể, đem tiền bồi thường đập tiệm trả cho tôi. Sau đó hai người các người lập tức cút đi cho khuất mắt, đừng xuất hiện khiến tôi chán ghét thêm nữa.”

Cố Xuân Sinh nghe thấy Thẩm Lan đã buông lỏng, liên tục gật đầu:

– “Cô ấy đập tiệm của em, tổn thất bao nhiêu anh nhất định sẽ bồi thường, hiện tại anh sẽ lập tức trả cho em, một vạn đủ chưa?”

Cố Ninh nở nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang móc ví lấy tiền:

– “Ông chủ Cố, ông tưởng đang bố thí cho ăn mày à, một vạn ư?”

Sắc mặt Cố Xuân Sinh lạnh lùng, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại rồi hỏi:

– “Vậy phải bao nhiêu mới đủ?”

– “Mười vạn.” Cố Ninh vân đạm phong khinh báo ra một con số.

Trong lòng Cố Xuân Sinh trầm xuống, ông ta quay sang nhìn sắc mặt của Thẩm Lan, thấy Thẩm Lan không có nửa điểm ý tứ muốn phản bác, tức là bà cũng chấp nhận. Ông ta lên tiếng châm biếm:

– “Mười vạn, chỉ phá cửa hàng của cô thôi mà đáng mười vạn, cô không cần quá phận.”

Lúc hai người ly hôn, Thẩm Lan đã dùng kế, bày bẫy rập để cho ông ta chui đầu vào, lấy đi phần lớn tài sản mà ông ta đã phấn đấu nhiều năm như vậy mới có. Nhưng ông ta e ngại miệng đời dị nghị, cho nên đến nay vẫn ẩn nhẫn không có phát tác. Nhưng gần đây mấy dự án của công ty liên tục xảy ra vấn đề, từ lúc Dương Túc bị điều tra, ở chỗ ông ta cũng theo hướng gió mà lưu chuyển, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi khác xưa, nay vốn tài chính của công ty rất khó xoay sở, mười vạn này nếu là lúc trước, Cố Xuân Sinh cũng không cảm thấy có nghĩa lí gì, nhưng lúc này kêu ông ta đưa ra mười vạn tiền mặt, quả thật có chút miễn cưỡng.

Cũng khó trách lúc này Cố Xuân Sinh lòng đầy căm phẫn như vậy, vì bây giờ ông ta đã nhìn ra, bản thân ông ta đã đi đến bước đường này, hoàn toàn dựa vào quyết định của hai người trước mắt, tâm tư của hai mẹ con này có thể nói là ác độc.

Nhưng ông ta vẫn e ngại việc Dương Mộng Đình vẫn còn bị tạm giam ở cục cảnh sát, còn là đối tượng bị tình nghi uy hiếp chiếm đoạt tài sản người khác, ông ta chỉ có thể ẩn nhẫn không phát ra lửa giận, buông thấp tư thái cúi đầu đến đây cầu xin Thẩm Lan, hi vọng có thể việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.

Ngay lúc Dương Túc phải tiếp nhận thanh tra, Dương Mộng Đình lại náo loạn ra việc này, thực sự rất khó giải quyết, càng đem sự tình trở nên phức tạp hơn. Sau khi cân nhắc trước sau như vậy, Cố Xuân Sinh cảm thấy Dương Mộng Đình thực sự không biết xem thời thế, nếu không phải do cô ta chỉ thị cho người đến đập cửa tiệm của Thẩm Lan, cao ngạo như vậy, chỗ nào lại xảy ra việc này, náo loạn đến tận bây giờ vẫn không có hồi kết. Hai người bọn họ đã chung đụng mười mấy năm, Dương Mộng Đình thường xuyên dạy dỗ ông ta, tính tình mưa nắng thất thường, bất quá Dương Túc quả thật đã giúp đỡ cho Cố Xuân Sinh rất nhiều về phương diện sự nghiệp, bằng không Cố Xuân Sinh cũng sẽ không cố gắng nhường nhịn nhẫn nại như vậy.

Thẩm Lan cất giọng nhàn nhạt:

– “Nếu anh muốn nói đến chuyện này, thì không cần thiết tìm tôi thương lượng làm gì, chúng ta cứ y theo trình tự của pháp luật mà làm, tôi báo án, tòa án phán quyết phải bồi thường bao nhiêu thì tôi sẽ lấy bấy nhiêu, nên thế nào thì làm như thế đó.”

Thẩm Lan nói xong thì lôi kéo Cố Ninh đi lên lầu, không muốn tiếp tục đôi co nữa, ngay cả bóng dáng cũng không muốn lưu lại cho Cố Xuân Sinh. Cố Xuân Sinh không biết đứng ở đó bao lâu mới xoay người lái xe rời đi. Thẩm Lan đã kết hôn nhiều năm với ông ta, nhưng bất quá trong thời gian một tháng ngắn ngủi, đối phương giống như đã thay đổi thành một người khác, ngay lúc ông ta đoán rằng ông ta sẽ gặp phải trở ngại, không ngờ Thẩm Lan mở miệng liền trực tiếp kêu ông ta đưa ra mười vạn thì sẽ êm xuôi mọi việc. Bình tĩnh suy nghĩ đến bạc đầu cũng không thể hiểu nỗi.

Mãi cho đến khi vào nhà, Cố Ninh mới bình ổn dao động trong lòng, vừa nãy cô… làm sao vậy?

Tinh thần của Cố Ninh có chút hoảng hốt, cô nhớ tới sự không cam lòng và phẫn hận ở kiếp trước lúc cô ngã xuống vách núi. May mắn ông trời không bạc đãi cô, cho cô thêm một cơ hội làm lại từ đầu, để cho trở lại thời điểm khi chưa có chuyện gì xảy ra. Những người đó chung quy sẽ gặp báo ứng, mà cô, không thể bởi vì thù hận che mắt lòng mình, mà khiến bản thân luôn sống trong thù hận. Cô còn có cuộc sống của riêng mình. Vì những người này… Không đáng…

Thẩm Lan bưng ly nước tới, nhẹ nhàng chạm vào vai Cố Ninh:

– “Ninh Ninh, con đừng nóng giận, uống miếng nước trước đã, mẹ biết chừng mực mà.”

Cố Ninh tiếp nhận ly nước, nói:

– “Con không sao.” Cố Ninh đặt ly nước không lên mặt bàn, cười cười để Thẩm Lan an tâm rồi nói:

– “Không còn sớm nữa, mẹ. Người cũng đừng suy nghĩ nhiều, mẹ con mình sớm nghỉ ngơi đi.”

Cô có gì phải lo lắng chứ? Cô đang nắm giữ tiên cơ trong tay, chuyện ở kiếp trước nhất định sẽ không tái diễn.

Ngày hôm sau sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Ninh ra khỏi nhà. Hôm qua nàng đã nhận lời với người ta, hẹn gặp mặt ở tiệm cà phê gần đây. Những người tới tiệm cà phê đúng hẹn, vốn tưởng rằng sẽ gặp một bà chủ đứng tuổi, không ngờ lại là một cô bé con chỉ mới mười mấy tuổi, cho nên họ đều cảm thấy không đáng tin, hỏi xem Cố Ninh có phải thay thế người lớn trong nhà đến hay không, bởi vì chiếu theo cách nói năng cư xử của Cố Ninh thì không giống như đang nói đùa. Nếu như vậy có thể khiến cho người khác an tâm, Cố Ninh cũng lười giải thích, xem như chính mình đang thay thế người trong nhà đến đây cũng được.

Trải qua sàng lọc, cuối cùng Cố Ninh giữ lại hai thiếu nữ khoảng 20 tuổi, hai người này trên cơ bản phù hợp với yêu cầu tiên quyết “Xinh đẹp” và “Trẻ tuổi” mà Cố Ninh đưa ra. Hai người này lúc bắt đầu cũng có chút không tin, sợ Cố Ninh không thể ra quyết định, thẳng đến khi Cố Ninh lấy ra hiệp ước lao động, nói muốn cùng các cô ký hợp đồng làm việc, các cô mới dám tin tưởng.

Cố Ninh nói ra yêu cầu đơn giản và những việc cần phải lưu ý, ước định lương thử việc là 1000 đồng/tháng, sau một tháng thử việc, mỗi tháng tiền lương là 1500 đồng, nếu làm tốt sẽ đưa chia huê hồng. Hai thiếu nữ tỏ vẻ vô cùng hài lòng. Song phương cùng quyết định sau ba ngày nữa sẽ bắt đầu làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.