Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Chương 66: Chương 66




Edit: Cửu Trùng Cát

Bạch Thấm nghe giọng nữ máy móc ở đầu dây bên kia, dừng lại hồi lâu, Bạch Thần Dục rất ít khi không nhận điện thoại của ả, trừ khi là vào lúc có cuộc họp quan trọng, nhưng mà hiện tại, không phải là thời gian mở cuộc họp. Trong lòng ả dần dần tràn ngập mùi vị của một loại bất an, người thợ sơn móng tay nhìn ả như thúc giục, ả ném điện thoại cho vị trợ lý, nói:

– “Giúp tôi gọi cho số điện thoại này, sau khi đường dây thông thì đưa điện thoại cho tôi.”

Trợ lý gọi hơn 10 cuộc, bên kia vẫn là âm báo bận, Bạch Thấm càng ngày càng bất an, cũng không để ý mới chỉ làm được một nửa bên móng tay, chộp lấy di động một phen, nghĩ đi nghĩ lại, ả gọi điện thoại cho trợ lý của Bạch Thần Dục. Cũng bất chấp sơn móng tay còn chưa khô, làm hỏng mất một vài móng. Bạch Thấm mẫn cảm như vậy, cũng là có nguyên nhân, khoảng thời gian gần đây, Bạch Thần Dục đối với ả càng ngày càng không được vui, rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho ả, ngay cả khi ả chủ động liên lạc với Bạch Thần Dục, đối phương cũng không tích cực mấy, đột nhiên mối quan hệ lại trở nên lãnh đạm như vậy, Bạch Thấm cẩn thận nghĩ kỹ lại, nguyên nhân không phải xuất phát trên người ả, bởi vậy, rất có khả năng, bên cạnh Bạch Thần Dục có người phụ nữ khác. Ả làm sao có thể để cho chuyện như vậy phát sinh chứ?

Cúp điện thoại, sắc mặt Bạch Thấm dần dần trở nên âm trầm, ném điện thoại cho vị trợ lý đang ở một bên, người trợ lý trở tay không kịp, không có tiếp được chiếc di động, di động “bộp” một tiếng, rơi xuống đất. Trợ lý vội vàng khúm núm đem nhặt di động dưới đất lên, xem ra là bị dọa cho không nhẹ:

– “Xin lỗi chị.”

Bạch Thấm nhìn người cầm di động, vẫy người trợ lý đến gần mình, đưa tay ra, đem bàn tay mới vừa sơn từ từ tiến sát lại cổ tay của người trợ lý. Trên cánh tay đỏ tươi bởi màu sơn móng tay, một đường rồi lại một đường như vậy, thoạt nhìn giống như từng vết sẹo, người trong phòng không ai dám lên tiếng.

Cuối cùng, Bạch Thấm cầm về điện thoại di động của mình, ở trên cổ tay của người trợ lý còn hung hăng bấm xuống một cái:

– “Chút chuyện như vậy mà cũng làm không được.”

Trợ lý là một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi, lúc bị đau đương nhiên muốn rụt tay về, nhưng vừa nghĩ đến tính tình của Bạch Thấm, vẫn không dám làm như thế, biểu tình trên mặt cô rối rắm lại thành một đoàn, đem lệ ứa ra nơi khóe mắt đè ép trở về. Trong phòng người, đều sững tại chỗ đó, Bạch Thấm phất phất tay, đưa bàn tay về phía thợ làm móng nói:

– “Ngu muốn chết, có biết làm không vậy? Hôm nay tôi không làm nữa, Chùi sạch móng tay cho tôi đi.” Không thấy ai lên tiếng trả lời, ả còn cau mày nói: “Thất thần ở đó làm chi, có phải không muốn làm việc nữa hay không?”

Mọi người lập tức kịp phản ứng, bắt đầu bận rộn xung quanh nữ minh tinh Bạch Thấm. Tuy rằng hình tượng bên ngoài của Bạch Thấm vẫn rất tốt, nhưng tính tình ngấm ngầm khó hầu hạ thế nào, cũng chỉ có đội stylist bọn họ đi theo phía sau hậu trường mới biết. Trong lòng Bạch Thấm âm thầm suy tư, lúc nào thì Bạch Thần Dục quen biết với người đàn bà kia, thế nhưng ẩn sâu như vậy, ả một chút cũng không cảm giác được, bất quá, nghĩ lại cũng đúng, bên ngoài Bạch Thần Dục vây quanh nhiều đàn bà như vậy, muốn mượn tài lực trong tay Bạch Thần Dục để bò lên trên, muốn từ quạ đen biến thành phượng hoàng, trở thành Bạch phu nhân, hoặc là, ngoài trừ điều kiện vật chất của Bạch Thần Dục ra, tướng mạo của người đàn ông này cũng có thể hấp dẫn không ít phụ nữ. Bất quá cũng không có việc gì, tuy rằng lần này tình huống có chút đặc biệt, nhưng mà vẫn giống như trong dựa kiến của ả, những kẻ có ý nghĩ không an phận kia, tự nhiên sẽ phải thua trong tay ả. Muốn nhúng chàm thứ gì đó mà mình không nên tưởng niệm, cũng không phải của mình, sẽ không có kết cục tốt, quan trọng nhất, ả chính là người sẽ đến cảnh tỉnh những kẻ mang theo những suy nghĩ không đứng đắn kia. Trong mắt Bạch Thấm lóe qua sự ngoan độc, mở giỏ xách lấy ra kính đen đeo vào, kính đen che hơn phân nửa khuôn mặt của ả, chỉ lộ ra chiếc cằm hơi nhọn, như vậy cho dù là đi trên đường bình thường, cũng sẽ không bị người ta nhận ra.

– “Chúng ta đi thôi, ngược lại tôi muốn tận mắt nhìn thấy, thế nào là bụi hoa cỏ dại ven đường, nhất định tôi phải nhổ tận gốc nó.”

Cố Ninh tự nhiên là không muốn hai người cứ như vậy mà giằng co ở trước cổng trường học, cô nhíu nhíu mày, nói:

– “Lên xe anh rồi nói.”

– “Tốt.”

Cửa xe vừa đóng lại, Cố Ninh dẫn đầu nói chuyện:

– “Tiên sinh, tôi nghĩ anh không giống loại người liều chết quấn lấy làm phiền người khác, anh còn muốn hỏi cái gì? Chúng ta nói chuyện một lần cho rõ đi, phiền anh về sau, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, cũng đừng tới tìm tôi nữa.”

Trong xe khí lạnh lượn lờ, giống như cả một thế giới đều bị ngăn cách bên ngoài. Bạch Thần Dục sửng sốt. Nhìn người bên cạnh, giống như đã rất lâu từ trước, cũng có người đã từng nói với hắn như vậy.

– “Phiền anh về sau đừng tới tìm tôi… Từ nay về sau chúng ta ai đi đường nấy, nước sông không phạm nước giếng…”

Loại cảm giác này hết sức khó chịu. Rõ ràng phảng phất giống như luôn văng vẳng bên tai hắn, nhưng sao hắn một chút cũng không thể nhớ rõ là đã nghe ở đâu?

Lúc này, một chiếc xe đắt tiền khác trờ tới, Bạch Thấm hiên ngang bước xuống xe.

– “Em cứ bài xích tôi như vậy sao?” Bạch Thần Dục nghe chính mình thì thào hỏi.

Tiếng nói của Cố Ninh hết sức khắc chế sự tức giận:

– “Tiên sinh, tôi đã có bạn trai rồi, tôi không muốn khiến anh ấy hiểu lầm.”

Bạch Thần Dục nhìn Cố Ninh, nửa ngày mới nói:

– “Bạn trai của em? Là cái tên hỗn đản kia sao? Em chắc chứ? Loại người này cũng xứng làm bạn trai em?”

Hắn kéo cửa kính xe xuống, không khí nóng bức bên ngoài len vào từng chút một. Hiện tại đã tan học được một tiếng đồng hồ, đám đông ở trước cổng trường đã tản đi.

Sắc mặt của Cố Ninh càng thay đổi nhiều hơn, lúc cô nghe thấy Bạch Thần Dục nhắc tới Hà Cảnh, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh ánh mắt chuyên chú của một đôi mắt trong veo như nước. Cô đã sớm đoán được, Bạch Thần Dục nhất định đã điều tra cô, bằng không không thể nào giải thích được việc vì sao hắn lại biết được số điện thoại của cô, nhưng mà điều khiến cô cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn là, đối phương ngay cả chi tiết nhỏ nhặt như vậy cũng biết hết. Rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Bạch Thần Dục đem sự “CẨN THẬN” mà kiếp trước đặt ở trên người Bạch Thấm, kiếp này mạc danh kỳ diệu chuyển dời đến trên người mình.

Kiếp trước muôn vàn đau khổ muốn cầu mà vẫn không có, kiếp này lại có thể dễ dàng nhận được, nhưng mà, giờ này khắc này, đột nhiên cô phát hiện bản thân hoàn toàn không còn mong chờ gì nữa.

Một chút cũng đều không muốn có.

Trong nháy mắt Cố Ninh đột nhiên cảm thấy dễ dàng hơn, người này, kiếp này sẽ không còn quan hệ gì với mình nữa, tuy rằng không thể hoàn toàn thờ ơ, nhưng mà nếu đã quyết định một mình đi về phía trước, vậy thì người đàn ông trước mặt đây, đối với cô chính là người xa lạ nhất. Không nên đi vào vết xe đổ giống như kiếp trước nữa, cô quyết định buông tha chính mình.

Cố Ninh nhìn người trước mắt, lãnh đạm bật cười:

– “Bạch tiên sinh, anh ba lần bốn lượt tới tìm tôi, là bởi vì muốn cưới tôi sao?”

– “Cưới em?” Bạch Thần Dục có chút ngoài ý muốn, cô gái vừa gặp qua mấy lần lại hỏi hắn như vậy.

Cố Ninh trêu tức nói tiếp:

– “Nhìn thái độ của anh như vậy, chắc chắn là không chuẩn bị cưới tôi, nếu anh không phải ôm tâm tình như vậy, mời anh về sau biết tự trọng một chút, dù sao tôi cũng không muốn làm bạn bè với anh, mà tôi cũng không có dư thừa thời gian để đùa giỡn cùng anh.”

Lấy lùi làm tiến, vài câu đem tất cả đường lui của Bạch Thần Dục đều lấp kín.

Bạch Thấm nhìn thấy chiếc xe ở góc đường, ả vừa định đi vòng qua, lập tức giật mình dừng bước. Ả hoài nghi bản thân ả có phải đã nghe lầm rồi hay không, người đàn bà trên xe, thế nhưng dám hỏi Bạch Thần Dục có muốn cưới cô ta hay không? Trong thời gian thật ngắn, hai người bọn họ đã phát triển đến trình độ này sao? Càng làm cho trong lòng ả thấy chìm xuống là Bạch Thần Dục thế nhưng không có đáp lại, chẳng lẽ cậu ấy cũng chấp nhận sao?

Bạch Thấm một giây cũng không chờ nổi nữa, ả hoàn toàn không biết, người đàn bà này đã chen vào từ lúc nào giữa… bọn họ. Ả bước nhanh tới bên cạnh cửa xe, gõ gõ cửa kính xe, nói:

– “Thần Dục, tôi đi ngang qua đây, nhìn thấy chiếc xe dừng bên đường có chút quen mắt cho nên tới gần xem thử, không ngờ thật đúng là cậu a.” Dừng một chút, Bạch Thấm đem tầm mắt như ngừng lại trên người ngồi ghế phụ lái, cười hỏi tiếp: “Thần Dục, vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho cậu, muốn hẹn cậu ra ngoài ăn cơm, nhưng mà cậu lại không nhận điện thoại, vị tiểu thư này là trợ lý mới của cậu sao?”

Con đường này không phải là đường chính, nếu nói tình cờ đi ngang qua đây là không có khả năng, nhưng hiện tại Bạch Thấm lại vô tình không suy xét kỹ đến lý do mà ả vừa đưa ra có bao nhiêu vớ vẩn, ả đang vô cùng tức giận, chỉ cảm thấy giống như thứ vốn luôn thuộc về ả, trong lúc bất chợt bị người khác trộm đi. Ả tuyệt đối không thể chịu đựng được khi để xảy ra việc như vậy.

Cố Ninh mở cửa xe ra, từ trên xe đi xuống, ánh mắt của cô và Bạch Thấm giao nhau giữa không trung, cô không quay đầu lại mà chỉ cất tiếng:

– “Nếu Bạch tiểu thư đã đến, vậy tôi mạn phép đi trước.”

Dừng một chút, Cố Ninh nói tiếp:

– “Tiên sinh, bạn gái của anh rất xinh đẹp, hơn nữa còn là đại minh tinh, điện thoại không gọi được thì tự mình đến tìm anh, có thể thấy được đối với tiên sinh đây tình nồng mật ý, tôi chúc cho hai người được hạnh phúc, răng long đầu bạc. Có lẽ Bạch tiểu thư còn đang suy xét cho sự nghiệp của mình, không muốn công bố với công chúng về mối quan hệ giữa hai người, nhưng mà tôi tin, chị ấy nhất định rất yêu anh, hi vọng mọi người có thể hiểu cho chị ấy.”

Tươi cười trên mặt Bạch Thấm bỗng chốc cứng đờ, những thứ tâm tư che giấu trong lòng không tiếng động bị người ta vạch trần, hiện cả người ả lẫn trong lòng đều thấy bối rối. Ngay cả Bạch Thần Dục cũng có chút không kịp phản ứng.

Cố Ninh nhìn như lơ đãng, đem tầng giấy mỏng ngăn cách trong mối quan hệ giữa hai người chọc thủng một chút, những lời chúc phúc đó cho dù nghe vào tai như thế nào, cũng đều làm cho người ta thấy xấu hổ. Cố Ninh nói xong những lời này, cũng không đợi hai người kịp phản ứng, lập tức rời đi. Đến khi tới chỗ rẽ, Cố Ninh mới quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ hai người bọn họ, lúc này, di động của cô liên tục vang lên hai tiếng.

Là hai tin nhắn chưa đọc, người gửi là Hà Cảnh …

“Hiện tại mình ở Bắc Kinh, mình có thể tới thăm cậu được không?”

“Mình chỉ muốn đến gặp cậu một chút, tuyệt đối sẽ nói chuyện uyển chuyển, có thể không?”

Cố Ninh nhìn hai tin nhắn ngắn ngủi hiện trên màn hình điện thoại, phảng phất có thể tưởng tượng ra lúc người gửi viết cho cô hai tin nhắn này, vẻ mặt hồi hộp bất an, ừ, có thể là đã sửa tới sửa lui rất nhiều lần, cuối cùng mới có thể gửi đi tin nhắn như vậy.

Khóe môi Cố Ninh cong lên, nhẹ nhàng thở ra, bấm một tin nhắn hồi đáp:

“Có thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.