Editor: Hạ Hà
Triệu Thanh Hải chính là phó sử Thông Chính Sử Tư, cha của Triệu Nhã Lan.
Mẫu thân xinh đẹp lúc này cũng nhíu đôi mày liễu cũng bênh vực người nhà mình, Triệu Nhã Lan kia là cái thứ gì mà dám khi dễ con trai con gái nhà nàng chứ.
"Hừ, Như Ý đừng sợ, ngày mai mẫu thân sẽ tìm Tôn phu nhân nói chuyện." Tôn phu nhân chính là phu nhân của Triệu Thành Hải.
Phu thê hai người cùng chung mối thù, chuẩn bị ngày mai tìm người gây phiền phức.
Cuối cùng Trình Du cũng vừa lòng, nghĩ thầm, đến ngày mai có thể lại có thêm ít tiền tiêu vặt rồi.
Trình Như Ý cũng cực kỳ vừa lòng, với sức chiến đấu của cha nương, ngày mai nhất định sẽ cho vào sổ một số bạc đáng kể.
Dung Mạch bình tĩnh uống trà, nhìn màn trình diễn thương lượng của nhà Trường Nhạc Hầu, hắn thấy quen rồi, từ ban đầu khiếp sợ đến cuối cùng là chết lặng.
Đừng nhìn hắn có vẻ lạnh lùng như này, thật ra, trong lòng hắn rất cảm kích cả nhà cô cô và cô phu. Có lẽ trong mắt mọi người, cả nhà cô cô đều kì quái nhưng ở trong lòng Dung Mạch, nhà cô cô đều là người cực kỳ tốt, hắn đã coi bản thân thành một phần của gia đình này.
Ngày thường, Dung Mạch luôn ở trong phủ ít khi ra ngoài, nhưng đối với lời đòn bên ngoài hắn đều biết được hết. Thường thường thấy cô phu và biểu muội không để ý khiến hắn cho rằng nó không ảnh hưởng đến toàn cục.
Hôm nay đi ra ngoài cùng bọn Như Ý, Dung Mạch mới thật sự hiểu được hoàn cảnh bây giờ của biểu đệ, biểu muội.
Dung Mạch rũ mắt, trong mắt cất dấu sự lạnh lẽo, chỉ chợt lóe lên rồi lập tức biến mất.
Nói xong, Dung Tố Tố đau đầu nhìn cả bàn toàn thịt, nhíu mày, lo lắng nhìn về phía nữ nhi nhà mình.
"Như Ý, hôm nay con sao vậy, sao lại mua nhiều thịt đến vậy, nghe nha đầu Mặc Hương nói, con còn bảo phòng bếp làm thêm mấy món mặn, nhiều thịt như vậy làm sao mà ăn hết?"
"Đúng vậy, đúng vậy, nữ nhi à, có phải con bị cái gì kích thích không?" Trường Nhạc Hầu vội vàng phụ họa.
Tuy rằng thu chi trong phủ eo hẹp nhưng từ trước tới nay Dung Tố Tố không bao giờ để nữ nhi thiếu thốn chi phí ăn mặc, ngày thường tính toán chi li nhưng với con lại vô cùng hào phóng, không thèm để ý đến bọn họ lãng phí.
"Cha, mẹ, con thật rất tốt, chính là gần đây ăn uống tốt, thích ăn thịt."
Cảm giác được người khác quan tâm quả thật rất tốt, mặc dù họ không phải là cha nương ruột của nàng nhưng trong lòng Trình Như Ý vẫn rất vui vẻ.
"Thì ra là vậy, ăn nhiều thịt cũng tốt, nữ nhi quá gầy, cha nhìn con mà đau lòng, béo cũng tốt, nhiều thịt như vậy mới có phúc khí." Trường Nhạc Hầu vui sướng nói.
"Được ạ, về sau con sẽ ăn nhiều thịt, cha phải cố gắng kiếm bạc nhé." Trình Như Ý vui vẻ gật đầu, không quên cổ vũ cha lừa nhiều người hơn.
Khóe miệng Dung Tố Tố khẽ giật giật, trượng phu nhà mình nhìn kiểu gì, nữ nhi nhà nàng dáng người thướt tha, xinh đẹp như vậy, sao có thể bảo nữ nhi béo hơn được?
Bất quấ nếu nữ nhi thích... Nàng cũng không nói nhiều.
Nghe trượng phu và nữ nhi nói chuyện vui vẻ, khuôn mặt mỹ diễm của Dung Tố Tố hiện lên nụ cười hạnh phúc, điều đáng tiếc duy nhất là cháu trai Dung Mạch nhà mình đã hai mươi mà còn chưa đính hôn.
Khiến nàng rất buồn!
Trời tối, Dung Tố Tố bảo nha hoàn bà tử thắp nến trong đại đường lên, chờ mọi người rửa tay xong mới kêu người đưa đồ ăn lên.
Thời tiết nóng bức, lại là cơm chiều nên đầu bếp làm thêm mấy món khai vị, vốn chỉ làm một ít món mặn nhưng sau khi được Trình Như Ý đặc biệt phân phó thì còn làm thêm vài món mặn nữa.
Mấy món mặn này đều được Dung Tố Tố sai người để trước mặt nữ nhi.
Trình Như Ý vui vẻ ăn mấy món thịt thơm phức, Dung Mạch ngồi cạnh liếc nhìn nàng, nhìn thấy thịt trong bát Trình Như Ý nhanh chóng bị nàng ăn hết từng chút một thì hơi dừng đũa, rồi yên lặng gắp một miếng thịt để vào trong bát nàng.
Trình Như Ý nghiêng đầu, nở một nụ cười sáng lạn với Dung Mạch.
"Cảm ơn biểu ca."
Dung Mạch bị nụ cười tươi của nàng làm cho hơi lóa mắt, tai chợt đỏ lên, lạnh nhạt nói không có gì, rồi sau đó một bên ưu nhã ăn, một bên chú ý tới Trình Như Ý, cứ thấy thịt trong bát nàng gần hết thì lại tự nhiên gắp thịt giúp nàng.
Có người gắp đồ ăn giúp, Trình Như Ý cũng chẳng nghĩ gì nhiều, mà trái lại cảm thấy biểu ca Dung Mạch vốn tưởng như lạnh lùng nhưng thực chất không ngờ lại tri kỷ tới như vậy, chắc hẳn hắn là kiểu nam nhân mặt lạnh tim nóng mà chị cả từng nói tới.
Nghĩ một hồi, cuối cùn Trình Như Ý cũng gắp đồ ăn cho Dung Mạch.
Dung Mạch nhìn miếng dưa muối trong bát, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn, khẽ nhếch miệng cười.
Bầu không khí giữa hai người vô cùng thân mật, ngoại trừ thiếu niên Trình Du đang vui sướng ăn cơm ra thì phu thê Trường Nhạc Hầu ngồi đối diện lại liếc nhìn nhau, mặt đầy dấu hỏi. Không biết từ khi nào khuê nữ nhà mình và Dung Mạch lại có quan hệ tốt như vậy?
Chẳng qua... thấy chất nhi Dung Mạch đối xử tốt với nữ nhi như vậy, Dung Tố Tố cảm thấy rất vui mừng.
Nếu không phải nữ nhi đã đính hôn với Nghiêm gia từ trước thì thì chất nhi nhà mình cũng là một ứng cử viên khá tốt để chọn.
Nghĩ đến mấy tháng gần đây Nghiêm gia nhiều lần diện thánh để hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà, Dung Tố Tố bỗng dưng lo lắng, lúc dùng bữa hơi mất tập trung.
Trình Như Ý mẫn cảm nhận ra cảm xúc của khác thường của mẫu thân, ngẩng đầu quan tâm hỏi: "Nương, người làm sao vậy, có phải cảm thấy không thoải mái không?"
Vừa nghe thấy vậy, Trường Nhạc Hầu lập tức lo lắng nhìn sang nương tử nhà mình.
"Tố Tố, nàng không sao chứ?"
Dung Tố Tố miễn cưỡng cười, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của mọi người, vội vàng đáp:
"Nương không có việc gì, chỉ nghĩ tới một ít việc của Nghiêm gia mà thôi."
Trình Như Ý vừa nghe tới Nghiêm gia thì ánh mắt coi thường. Không chú ý tới Dung Mạch bên cạnh trong mắt hiện lên cảm xúc ảm đạm không rõ.
"Nương, mấy ngày nữa Nghiêm gia sẽ tới cửa, đến lúc đó chúng ta theo họ mà hủy mối hôn sự này đi, miễn đến lúc nữ nhi gả qua nhà họ lại bị khinh thường."
"Ai dám khinh thường nữ nhi của ta, ông đây lột da hắn." Đại thúc đẹp trai Trường Nhạc Hầu vừa nghe đã tức giận tới mức tóc dựng đứng.
"Đúng vậy, đúng vậy, lột da hắn!" Tiểu thiếu niên Trình Du nghe vậy cũng gật đầu phụ họa.
Trình Như Ý hết chỗ nói, cha và đệ đệ để ý lệch trọng điểm rồi.
"Cha, nương, mối hôn sự này nên hủy đi thôi, đỡ phải bị Nghêm gia khiêu khích gây áp lực, rất phiền, còn chẳng bằng để bọn họ bồi thường thêm bạc còn lời hơn."
Dung Tố Tố nhìn vẻ mặt nữ nhi chẳng còn chút lưu luyến thì vui mừng cực kì.
Nếu không phải nữ nhi coi trọng mối hôn nhân này thì nàng đã đá cái nhà Nghiêm gia này từ lâu rồi.
"Nói rất đúng, A Viễn, cứ làm như vậy đi, lúc Nghiêm gia tới cửa thì cứ thuận theo ý bọn họ từ chối mối hôn sự này, tiện thể đòi thêm một khoản bồi thường, nữ nhi của Dung Tố Tố ta nào đến lượt bọn họ ghét bỏ, hừ!"
Trình Như Ý được phụ mẫu ủng hộ thì mừng rỡ như điên, rốt cục cũng có thể thoát khỏi mối hôn sự này rồi.
_____________________
P/s: Chương nè làm quà Trung thu cho mn nhaaa!