“Tống Minh Viễn!” Chu Hiểu Tô bịt lấy lỗ tai, vỗ về trái tim bé nhỏ, ra vẻ bị hoảng sợ, nhìn Tô Diệp đầy ai oán nói: “Chị hét lên làm gì, tính hù chết em hả!”
Tô Diệp vẫn còn chưa hết kinh ngạc cùng nghi ngờ, chẳng quan tâm trấn an bác sĩ Chu, vội hỏi: “Vật gì? Ở đâu?”
Chu Hiểu Tô chu cái miệng nhỏ nhắn lên, hướng góc tường phía cuối giường, chỉ chỉ cái túi nhựa nói: “Ở đó.”
Tô Diệp vượt qua Chu Hiểu Tô, vội vàng đi qua mở ra xem xét, lại là một túi đậu phụ khô cùng đậu phụ! Thứ này, hình như là đến từ quê cô đi.
Tô Diệp nhớ ra rồi, mấy ngày hôm trước Tống Minh Viễn có gọi điện cho cô, nói phải về nhà một chuyến, hỏi cô có cần giúp mang đỡ món đồ gì về không. Lúc ấy Trần Thần cũng vừa thổ lộ tình cảm với cô, Tô Diệp đang chìm đắm trong hạnh phúc, thuận miệng biểu đạt hết lòng biết ơn sau đó liền đem việc này ném ra sau ót, hiện tại xem ra, hẳn là mẹ Tô nhờ hắn gửi món đồ này cho cô, về phần ý nghĩa đằng sau, Tô Diệp mơ hồ hiểu được, cũng không có ý định đào bới.
Nhìn lại, Chu Hiểu Tô đang nằm sấp ở bên giường, ánh mắt dò xét về phía bên này, Tô Diệp ra vẻ bình tĩnh, nói: “Là mẹ của chị nhờ anh ta mang tới chút đồ, toàn là đặc sản ở quê, em muốn nếm thử chút không?” Nói xong liền cầm một túi đậu phụ khô đưa tới.
Bác sĩ Chu không thèm câu nệ, nhận lấy xé ra liền ăn. Tô Diệp ngồi ở bên cạnh, thừa dịp Tiểu Tô đang mải ăn nên không để ý đến cô nữa, vươn tay qua lấy một miếng bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa hỏi: “Hắn làm sao tìm được em?”
“Điện thoại di động của chị tắt, anh ta gọi mãi không được, liền gọi tới số ở trong phòng, vừa vặn em có ở nhà, liền thay chị nhận.” Chu Hiểu Tô miệng nhai liên tục, thở dài nói: “Ăn ngon thật!”
Tô Diệp nghi hoặc: “Chuyện xảy ra khi nào? Hắn làm sao biết được số điện thoại phòng chúng ta?”
“Gọi tới vào giờ cơm tối, số điện thoại không phải chị nói cho anh ta biết sao?” Chu Hiểu Tô nói lời này ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, ngón tay linh hoạt ở trong túi nhựa bốc một miếng đậu hủ bỏ vào trong miệng, quai hàm hoạt động hết công suất.
Tô Diệp từ trong túi lấy điện thoại ra, ấn tay lên màn hình nhưng không sáng đèn! Cô đoán chắc là sau khi hết pin máy đã tự động tắt nguồn, cô lấy bộ sạc để trong ngăn kéo tủ cạnh giường ra, cắm nó vào rồi đứng dậy đi rửa mặt.
Vừa dùng nước rửa mặt, trong đầu vừa nỗ lực hồi tưởng lại nội dung cuộc nói chuyện trước đó, cô chắc chắn là không có nói cho Tống Minh Viễn số điện thoại phòng! Người đàn ông này, thật đúng là Thần Thông Quảng Đại.
Tô Diệp nhíu mi tâm, suy tính xem có nên gọi điện thoại nói một tiếng cảm ơn.
Tiện tay dùng khăn lau mặt rồi xoay người trở về giường cầm điện thoại di động, khởi động máy tìm số của Tống Minh Viễn, Tô Diệp không chút do dự bấm gọi. Rất nhanh, điện thoại liền thông, chỉ là, mới đây còn ầm ĩ với nhau nên Tô Diệp không vui, điện thoại cũng để cách xa lỗ tai hơn.
“Tô Diệp?” Tống Minh Viễn đợi mãi không thấy Tô Diệp nói gì, bèn lên tiếng trước.
“Ừ, hôm nay anh tới tìm tôi?” Tô Diệp biết rõ còn cố hỏi, “Điện thoại tôi hết pin, không biết là anh gọi tới.”
“Cô đợi một lát, tôi ra ngoài tìm chỗ nói chuyện.”
Ước chừng đợi một phút đồng hồ, Tô Diệp nghe được hắn nói: “Được rồi!”
“Tôi nhìn thấy túi đồ kia rồi, là mẹ tôi nhờ anh mang tới đúng không?”
“Đúng, ngày mai tôi phải đi Thượng Hải, sợ để lâu đồ sẽ hỏng, cho nên liền vội vàng đem tới, kết quả là không liên lạc được với cô, đành phải gọi điện thoại hỏi mẹ cô số điện thoại trong phòng, may mắn có người ở đó cho nên tôi giao cho cô ấy.”
“Cảm ơn!” Tô Diệp thành tâm thành ý nói.
“Không cần khách khí, lần sau cô mời tôi một bữa là được rồi!” Tống Minh Viễn cười, “Giờ cô thiếu nợ tôi hai bữa cơm, cũng chủ động trả nợ đi.”
Tô Diệp ngại quá: “Vậy khi nào anh trở về thì báo với tôi một tiếng, tôi mời anh ăn cơm.” Nói xong lại cảm thấy chưa đủ thành ý, liền nâng giọng điệu bổ sung: “Lần này nhất định mời, tôi hứa!”
“Được! Tôi sẽ cố gắng về sớm!”
“Không cần, anh...” Tô Diệp không nói gì, không biết nên biểu đạt tâm ý của mình thế nào, nếu nói là không cần phải gấp, chậm chút cũng không sao, phảng phất cô không có lòng mời khách, chỉ là lừa gạt ứng phó hắn; nếu thuận miệng đáp ứng, muốn hắn sớm ngày trở về, lại có vẻ ái muội một chút! Thực là nói thế nào cũng không đúng, Tô Diệp dứt khoát ngậm miệng.
“Không cần?” Tống Minh Viễn tâm trạng vui vẻ, tiếp tục trêu chọc cô: “Cô không muốn tôi trở về sớm? Xem ra là không muốn mời khách hả!”
Tô Diệp ôm trán, bất đắc dĩ giải thích: “Không phải, anh đừng hiểu lầm.”
“Vậy tôi nhất định sẽ về sớm để cùng cô ăn cơm!” Tống Minh Viễn cười, lái sang chuyện khác, hỏi: “Cô với cái người xem mắt kia tiến triển thế nào rồi?”
Tô Diệp lập tức nhớ tới nụ hôn vừa rồi, trong lòng rung động, nhu tình tỏa ra, mặt không khỏi đỏ lên, giọng nói nhẹ nhàng mang vài phần ấm áp, thấp giọng nói: “Rất tốt.”
Tống Minh Viễn mày nhíu chặt, nụ cười có chút cứng ngắc, hắn thay đổi chủ đề, rảnh rỗi nói thêm vài câu.
“Cứ như vậy đi!” Tô Diệp hỏi một câu đáp một câu, rõ ràng không có tâm trạng, hắn cũng chẳng còn hứng thú mà tiếp tục.
“Ừ, không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa, gặp lại sau!” Tô Diệp tâm hồn bây giờ vẫn còn đang treo ngược cành cây, chỉ thuận miệng đáp lại một câu rồi cúp máy.
Để điện thoại xuống, kéo gối làm đệm dựa lưng vào tường, vừa nhấc mắt, đã thấy Chu Hiểu Tô cười như không cười nhìn mình, khóe môi hơi nhếch lên, biểu cảm này giống như bác thợ săn ôm cây đợi thỏ, đột nhiên phát hiện không những đâm chết tiểu bạch thỏ, mà trúng cả con nai béo bở.
Chu Hiểu Tô lúc này thật giống Bạch Cốt Tinh đang chuẩn bị hại người, đáy lòng Tô Diệp phát lạnh, cố ý dời ánh mắt không dám nhìn thẳng.
Chu Hiểu Tô dịch người ngồi sát bên cạnh Tô Diệp.
“Sư tỷ, là người gửi đồ cho chị hả? Em thấy người ta rất là đẹp trai nha! Quan hệ của ai người là như thế nào?”
Tô Diệp hãi hùng, mắt Tiểu Tô có phải có vấn đề gì không? Mà dù có đẹp thì cũng không đẹp trai bằng Trần Thần nhà cô.
“Đồng hương.”
“Thật sao? Không còn quan hệ khác?” Bác sĩ Chu dần dần hướng dẫn.
“Không có!” Tô Diệp chém đinh chặt sắt.
Chu Hiểu Tô cười giảo hoạt, “Nghe không giống nha!”
Tô Diệp đau bụng, tức giận: “Em chớ đoán mò, chính là đồng hương, giúp chị mang tới vài thứ, trước chị có đi nhờ xe của hắn về quê, vì muốn cảm ơn cho nên mời hắn ăn một bữa cơm.”
“Oh.” Xem ra đồng hương Trần Thần của mình không có bị uy hiếp, Chu Hiểu Tô yên lòng, hai mắt nhìn thấy Tô Diệp đang tính rời đi, cười tủm tỉm nói: “Sư tỷ, chị cùng Trần Thần tiến triển đến bước kia rồi hả?”
Vòng vo một hồi lại quay đi trở về điểm xuất phát, Tô Diệp xấu hổ, cười mắng: “Cút!”
Ban đêm nằm ở trên giường Tô Diệp lật qua lật lại, trong đầu đều là một màn trước khi chia tay, đưa tay sờ sờ trán, phảng phất có thể cảm nhận được một loại cảm giác lành lạnh rồi lại ngọt ngào, trong lòng thầm tự mắng mình một câu, rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Một ngày lại một ngày trôi qua, Trần Thần vẫn như thường lệ mỗi ngày cùng cô đến căng tin ăn cơm, ăn xong thì cùng nhau tản bộ trong sân trường, buổi tối trước khi chia tay, Trần Thần sẽ hôn tạm biệt ở trên trái hoặc ở gò má, không có động tác nào dư thừa. Tô Diệp tuỳ ý đi theo tiết tấu của hắn, một tình yêu thuần khiết, giống như nước canh xuông vậy. Trong lòng Tô Diệp khó tránh khỏi mất mát, tình yêu không phải là rất oanh liệt sao? Tại sao với cô nó lại sóng êm biển lặng như vậy!
Trong nội tâm cô khó tránh khỏi có chút nghi hoặc: Hắn không thích cô?
Nhưng hắn lại là chủ động hứa hẹn, trước ánh mặt trời chói chang, rực rỡ: Anh sẽ đối tốt với em!
Lại cẩn thân suy nghĩ lại, hắn đối với cô quả thật không có gì không tốt, duy nhất “Không tốt” đại khái chính là hắn không có gấp gáp trong việc cùng cô ôm hôn sau đó lên giường, chắc không phải sinh lý có chỗ thiếu hụt đâu nhỉ? Tô Diệp bị cái ý nghĩ này dọa cho hết hồn, thì ra không ngờ cô lại có loại suy nghĩ thiển cận này!
Vội vàng bình tĩnh tĩnh lại, Tô Diệp không ngừng lặp đi lặp lại: Trần Thần là thanh niên tốt, phẩm chất cao quý, giữ mình trong sạch, tư tưởng thuần khiết..., trong thế kỷ hai mươi mốt này, không phải không tồn tại người như Liễu Hạ Huệ, cô không nên hoài nghi, mà nên tôn trọng tình yêu.
Sau khi chỉnh đốn lại tư tưởng của mình, Tô Diệp lại tiếp tục hưởng thụ cảm giác về mối tình đầu này, cả người từ trong ra ngoài tản ra ánh hào quang, giống như mùa xuân ấm áp, cơn gió nhẹ nhàng vờn quanh, như cây hoa đào nở rộ sắc hồng, rực rỡ đến chói mắt. Cô yêu anh bằng cả trái tim, quan tâm cuộc sống của anh, chú ý đến sở thích của anh, thuận theo ý nguyện của anh. Khi hai người ở cạnh nhau, trong mắt trong lòng cô chỉ có anh, khi anh không ở bên cạnh, cô luôn nhớ tới anh.
Yêu say đắm làm cô ngất ngây, bị trìm đắm trong đó.
Kỳ nghỉ tháng Năm sắp đến, Tô Diệp lòng tràn đầy vui mừng, sớm đã bắt lên kế hoạch du lịch, nhưng trình độ của cô có hạn, không thể tổ chức các hoạt động đi chơi xa, chỉ có thể ở nán lại ở ngoại ô Bắc Kinh.
Tô Diệp rất hào hứng mong đợi, Trần Thần lại không mấy quan tâm, chỉ cười nói: “Cái đó cũng được, em xem rồi lên kế hoạch đi, nhưng gần đây anh hơi bận, chỉ có thể đi trong ngày, hơn nữa, cũng đừng đi quá xa, lãng phí thời gian ở trên đường.”
Tô Diệp hơi tiếc nuối, nhưng vẫn hào hứng lên mạng tra xét các điểm du lịch, kết hợp với những yêu cầu vừa rồi của Trần Thần và sở thích của hắn, tìm tới tìm lui, cuối cùng chọn một vài nơi như Di Hoà viên, vườn bách thảo, Hương Sơn cùng Bát Đại Xử, sau đó đưa cho Trần Thần lựa chọn.
“Vườn bách thảo đi!” Trần Thần chớp chớp mắt, im lặng một hồi nói: “Lúc này vừa vặn đi ngắm hoa.”
Tô Diệp trầm ngâm, lúc này, trong vườn thực vật quả thật có rất nhiều loại hoa, hơn nữa, cô cũng đến đây nhiều lần rồi, trong phòng thí nghiệm mỗi lần tổ chức hoạt động chào đón tân sinh viên, Lộ lừa đảo sẽ tổ chức chuyến đi trong ngày tới vườn thực vật, bởi vì giá vé rất rẻ.
Nhưng Trần Thần đã nói như vậy, cô cũng không muốn phản bác, do dự một chút, liền hớn hở nói: “Được, vậy đi vườn bách thảo.”
Đi đâu thật ra không quan trọng, quan trọng nhất là người đi cùng mình là ai, Tô Diệp trong lòng tưởng tượng tới cảnh trên cao là trời xanh mây trắng, dưới là thảm cỏ xanh mượt, cô cùng hắn thâm tình đối mặt, sau đó, hắn nâng mặt của cô lên, nhẹ nhàng hôn lên trán sau đó di chuyển xuống phía dưới...
Mới nghĩ thôi mà mặt đã đỏ, tim đập loạn xạ, đối với lần đi chơi này càng mong đợi.
Cực khổ lắm mới đợi được đến kì nghỉ, Tô Diệp sáng sớm tinh mơ đã thức dậy, tính tự mình trang điểm nhưng một lần, lại một lần... cô đều không hài lòng, cứ vẽ rồi lại tẩy đi, cũng không biết giằng co bao nhiêu lần, thẳng đến khi chỉ còn phân nửa lọ sữa rửa mặt, lúc này mới thôi.
Từ trước đến nay, khuôn mặt của Tô Diệp đều được Chu Hiểu Tô chăm sóc, chỉ có ngày nghỉ cuối tuần thì cô tự mình giải quyết. Bởi vì, bác sĩ Chu muốn đi gặp người yêu, không rảnh phục vụ cô. Thế mà vào một ngày đẹp trời như hôm nay, thật không may, Tô Diệp đã tự biến mình thành kẻ khuyết tật. Cô nhìn mình trong giương thấy một bên mắt rõ bự, mắt kia thì nhỏ xíu, kêu rên một tiếng, ném chì vẽ mắt, gục xuống bàn giả chết.
Thế nào lại khó như vậy hả! Tô Diệp oán hận không thôi, mắt thấy sắp đến giờ hẹn, đành phải lết người đứng dậy, vào phòng tắm rửa mặt. Sau khi bôi kem lót tiếp tục thoa phấn làm tăng độ sáng của da, bôi son nước, xịt nước hoa, cuối cùng hoàn thành việc nâng cấp bản thân.
Chạy nhanh xuống dưới lầu, đã thấy Trần Thần đứng đó, Tô Diệp xin lỗi cười cười: “Anh chờ lâu không? Đã ăn sáng chưa?”
“Anh vừa mới tới, đã ăn rồi, còn em thì sao?” Trần Thần kéo tay cô.
“Em ăn rồi.” Tô Diệp nói dối, cô thật sự không còn mặt mũi nào nói là sớm tinh mơ đã rời giường, nhùng nhằng trang điểm đến tận bây giờ, lại còn chưa ăn sáng.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Trần Thần nắm tay Tô Diệp đi đến trạm xe bus gần đó.
Tô Diệp trong lòng ngọt ngào, bước chân cũng nhẹ nhàng, ngẩng đầu ưỡn ngực theo Trần Thần đến trạm xe bus, nhìn dòng người xô đẩy nhau lên xe, cửa xe khó khăn mở ra, bất chấp hình tượng của mình, mỗi người đều dùng hết toàn lực liều mạng chen chúc nhau, ngay lúc đó xe khởi động, tiếng gầm rú của động cơ, tiếng kèn, tiếng thét chói tai, tiếng la mắng, tiếng kêu của người bán vé, tất cả đều trộn chung một chỗ, khiến lỗ tai ong cả lên.
Một chiếc xe xuất trạm, đoàn người cũng nhanh chóng tản đi, trên mặt mỗi người đều là vẻ uể oải, lo lắng không kiên nhẫn. Rất nhanh một chiếc xe nữa chạy nhanh tới, chỉ nghe thấy có người hô lớn một tiếng: “Xe bus đến rồi!”, Tô Diệp còn chưa kịp di chuyển, liền thấy một đám người chạy ra ngoài, chốc lát đã vây kín cửa xe.
Tô Diệp đứng ở trạm đón xe, nhìn đám người trước mặt cứ hết chạy ra lại chạy vào, đột nhiên cười ra tiếng.
“Em cười cái gì?” Trần Thần kinh ngạc.
Tô Diệp toét miệng, nhìn đám người cười ha hả nói: “Anh xem tình hình này, không giống cảnh một bầy hươu tránh được sói xám lớn sao?”
Trần Thần khóe miệng giật giật, quay đầu lại nhìn xem cách đó không xa có rất nhiều người đang chen lấn nhau để lên xe, bỗng cau có.
“Nếu không thì thuê xe đi!”
Tô Diệp đưa tay chỉ về một hướng: “Thuê xe càng khó, anh nhìn xem, cả một hàng người dài như vậy đều là đến thuê xe.”
Trần Thần nhíu mày, đôi môi mím chặt, vẻ mặt mệt mỏi vì lo lắng, trong một khoảnh khắc, đột nhiên quay đầu hướng Tô Diệp nói: “Nếu không chúng ta đi xe đạp?”