Chương 20: Lễ tế thiên.
Lại một lần nữa ra khỏi thánh địa, ngày đó là đêm trăng tròn.
Thánh Nữ xuất hiện, đây là đại sự lớn nhất đối với cả Linh Sơn, thậm chí cả giang hồ, cả quốc gia đều kinh động. Các trưởng lão đã chờ trước cấm địa từ rất sớm. Ta đang trên đường từ thánh địa đi đến cấm địa, cư nhiên còn do một nhóm đệ tử hộ tống. Nhìn qua màu sắc y phục cũng thấy địa vị của những đệ tử này … trong Linh Sơn cũng không thấp. Mà ngoài ý muốn của ta đó là Trầm Dược cũng ở trong đó. Nửa tháng ngắn ngủi này, hắn náo cũng không tệ a.
Ta tiếp tục cảnh giác, quan sát Trầm Dược, chỉ thấy hắn…khóe mắt khẽ nhướng, bắn qua ta một tia mị nhãn! ! ! !
T_T, là Đại Biến Thái…
Khi tới cấm địa, cấm địa đã hoàn toàn thay đổi. Vốn là hai tấm thạch thai toàn tro bụi, bây giờ đã được lau dọn sạch sẽ làm cho đại môn vô hồn kia cũng sáng ngời không ít. Ngoài cửa lớn, bốn phía cùng chính giữa đặt mấy tế đàn hình tròn thật lớn. Sư phụ cũng đã đứng trên tế đàn hình tròn đó, nhưng đám Tiểu Chu Tước vẫn chưa xuất hiện. Trong khi tất cả mọi người nín thở chờ đợi thì ánh nguyệt quang vẫn đang chiếu chênh chếch xuống tế đàn chính giữa.
Cách lúc bắt đầu nghi thức còn đến hai canh giờ, có lẽ lo lắng ta rất vô dụng, Lục mỹ nam rất tử tế đưa ta vào trong một tiểu đình tử được dựng tạm trước cấm địa để nghỉ ngơi. Sau đó…Trầm Dược…xung phong nhận việc, nói muốn cùng đi với ta để bảo vệ an nguy cho ta.
Ngàn vạn lần không được đồng ý a. Ngàn vạn lần không được đồng ý a. Nhìn thấy Lục mỹ nam quét mắt nhìn Đại Biến Thái, lòng ta âm thầm mặc niệm.
Nhưng là, Lục mỹ nam sau một hồi do dự lại…gật đầu đồng ý!
T_T, Lục sư huynh, ngươi đây đã mang tiểu sơn dương dâng cho Đại sói rồi…
Đại Biến Thái sau khi xác định chung quanh không có người, rất không khách khí ngồi xuống đúng chỗ vốn là chuẩn bị cho ta ngồi.
“Nhị Nữu có chuyện gì…chưa nói cho ta – a ~!” Đại Biến Thái ngoắc ngoắc tay, ý gọi ta lại gần.
Cũng vì làm nha hoàn dưới trướng Đại Biến Thái đã lâu, ta tự nhiên có phản xạ phải khuất phục dưới sự uy nghiêm độc đoán của hắn…T_T. “Ta, ta cũng không biết tại sao, ta tự nhiên đọc được chữ trên tấm bia kia. Sau đó, khó hiểu…bọn họ để ta làm Thánh Nữ.” Ta trả lời.
Đại Biến Thái tay nâng cằm, híp mắt, nhìn ta như cười như không, ra lệnh cho ta qua ngồi.
Ta nhìn thoáng qua cái ghế kia vốn là mọi người chuẩn bị cho ta, bất đắc dĩ ngồi vào…
…
“Tiểu sư muội?” Giọng nói ôn văn nhu hòa.
“Tiểu sư muội? Ngươi sao vậy, thời gian đến rồi, chúng ta đi thôi.” Tiếng Lục mỹ nam gọi khiến ta tỉnh lại.
Ta trong cơn hoảng hốt phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đang ngồi đường hoàng trên ghế còn Đại Biến Thái vẻ mặt vô tư đang đứng gác ngoài cửa chính.
Ta làm sao vậy? Nhanh như vậy mà đã hai canh giờ? Chuyện gì đã xảy ra? Ta mờ mịt, nhìn Lục mỹ nam trước mặt.
Lục mỹ nam cười cười, xoa nhẹ đầu ta. “Tiểu sư muội là chờ lâu mà mệt mỏi sao? Chúng ta đi thôi, mau mau đi.” Nói xong liền vươn tay đỡ ta lên.
Ta nhìn Đại Biến Thái đang đứng canh cửa, chột dạ thu tay lại. Theo Lục mỹ nam đi về cấm địa, Đại Biến Thái không được lại gần tế đàn nên đi về hướng các trưởng lão.
Trở lại cấm địa, bọn Tiểu Chu Tước đã đến, đang đứng trên tế đàn, ta đứng ở trước thạch đài. Sư phụ đang ngửa đầu qua lại quan sát nguyệt quang, qua hơn nửa giờ sau, đột nhiên giơ tay lên, ý bảo ta, có thể bắt đầu rồi. Ta giả khuôn giả dạng nhỏ một giọt máu vào trong cái lõm hình tròn.
Các trưởng lão cùng chúng đệ tử đều đồng loạt quỳ xuống, Lục mỹ nam cũng không ngoại lệ. Tiểu Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ bốn thánh thú mê hoặc, thân thể đột nhiên phát hào quang. Tiểu Chu Tước tru lên một tiếng dài, bốn thánh thú đồng loạt hiện nguyên hình, bay tà tà trên tế đàn, từ trên người phát ra bốn chùm tia sáng phân biệt hồng, xanh, lam, trắng. Ta rung động, rưng rưng nhìn bốn thánh thú đang phát hào quang rực rỡ, đặc biệt là Bạch Hổ với bộ lông trắng muốt như tơ tỏa ánh sáng nhu hòa hợp với chùm tia sáng bạc phát ra khiến trên dưới đều phiêu động…Ta bây giờ đã hiểu ý Tiểu Chu Tước muốn nói…giống đực tuấn mỹ nhất …
Bốn chùm tia sáng nhất tề bắn lên bầu trời, hội hợp với nguyệt quang xong lại phản xạ trở lại chiếu lên trên tế đàn. Lại được sư phụ dung hợp, hướng những chùm sáng chiếu xạ đến đại môn.
Này…Thấy mới biết thế nào là rung động nhân tâm, thế nào là thánh thần xuất hiện a.
Nhưng ta, hết lần này tới lần khác trong trường hợp thế này lại phải quay qua đại môn nói: “Come on~, baby~” = = !
Không biết những người khác khi biết được những lời này là có ý nghĩa gì rồi có té xỉu hay không a. Đại môn nghe tiếng chậm rãi mở, chùm tia chiếu thẳng vào bên trong, tỏa sáng trên bức tường trắng. Kỳ tích cứ như vậy xuất hiện. Bức tường trắng kia gặp phải chùm tia sáng lại giống như bị hòa tan ra, từ từ trở nên mờ nhạt rồi biến mất.
Ta nhanh chóng lách vào cấm địa, sư phụ có nói, ta chỉ có thời gian không tới nửa nén hương để lấy ra hai thánh vật, nếu không, nguyệt quang chiếu lệch vị trí, bức tường trắng sẽ lại xuất hiện, ta chỉ có thể bị giam ở bên trong.
Bên trong động được chùm tia sáng chiếu vào mười phần sáng ngời. Ta rất dễ dàng liền nhìn rõ quang cảnh bên trong. Hoàn toàn đơn giản chỉ là một mật thất, chính giữa mật thất có một thạch đài, trên thạch đài bày một quả cầu thủy tinh cực đại. Sau đó, bên cạnh thủy tinh cầu có một khối tối om óm, bóng loáng-, phản xạ các loại kim khí rực rỡ …giống như một phiến đá lớn. Ta nghĩ, đây có lẽ là lệnh bài Thánh Nữ…cầm lệnh bài lên, lại nhìn một chút qua quả cầu thủy tinh to gần nửa người ta, một tay ôm không xuể. Vì vậy ta…trước ép lệnh bài vào sát ngực, sau đó cố hết sức vòng cả hai tay ôm lấy thủy tinh cầu, xoay người đi ra cửa. Trong lúc ta sắp đi ra tới cửa, cửa cấm địa đột nhiên thoát tới một đám Hắc y nhân.
Lục mỹ nam phản ứng đầu tiên, nhanh chóng phi thân đón đường. Tuy nhiên hắc y nhân hình như đã sớm có chuẩn bị, lại có một nhóm người xuất hiện trước mặt cản trở Lục mỹ nam. Theo sau là tiếng binh khí chạm nhau lách cách lách cách…làm kinh động mấy trưởng lão vẫn còn đang qùy lạy, vì vậy một trận hỗn chiến nổ ra ngay trước cửa cấm địa.
Tiểu Chu Tước luống cuống bất an phe phẩy cánh, lo lắng kêu to. Nhưng lại biết mình không thể chuyển động vì nếu không có chùm tia sáng, ta sẽ vĩnh viễn không ra được. Các trưởng lão và chúng đệ tử bảo vệ sư phụ và bốn thánh thú không cho hắc y nhân phá hư tế đàn.
Ta cũng bị tắc tại cửa động. Bọn hắc y nhân gây chiến có lẽ muốn đánh cướp thánh vật trong tay ta, ta giơ thủy tinh cầu kêu lên: “Các ngươi đừng tới đây a, các ngươi dám lại ta liền dám đập.”
Hắc y nhân cũng dừng bước nhưng ta lòng đã như lửa đốt. Bởi vì ta biết thời gian còn lại không nhiều, nếu không đi ra sẽ chết lại trong động.
Trong lúc lo lắng lại thấy mấy người hắc y nhân đang vây hãm trước cửa đồng loạt ngã xuống, chỉ thấy vài đường kiếm quang lóe lên, đám người chắn trước cánh cửa sinh tử đã bị giết làm thoát ra một lối trống.
Là Đại Biến Thái! ! ! !
Đại Biến Thái theo lối trống đi vào, ta chỉ cảm thấy thân thể nhoáng lên, tay còn đang giơ thủy tinh cầu thì cả người đã bị nhấc bổng khỏi mặt đất, bay vọt ra đại môn.
Đại Biến Thái xuất hiện, thế cục liền có chuyển biến lớn. Ta vừa xuất động, sư phụ lập tức dừng phép thuật, Tiểu Chu Tước kêu vang một tiếng, giống như…nổi điên, dùng đôi cánh thật lớn của nàng quét xuống đám hắc y nhân còn lại, xem ra là bị bức không nhẹ. Một vài đệ tử Linh Sơn cũng bất hạnh bị liên lụy.
Có Tiểu Chu Tước gia nhập, thế cục lập tức sáng sủa, sư phụ cùng ba thánh thú khác cũng không xuất thủ, để Tiểu Chu Tước tùy ý đánh mấy hắc y nhân còn lại cho hả giận. Ôi…rống rống…thương thay cho đảng hắc y nhân.
Tính chất hí kịch này hết thảy biến hóa đều chỉ xảy ra trong nháy mắt. Trong lúc đó ta vẫn đang ngây ngốc bị Đại Biến Thái ôm vào trong ngực, hai tay vẫn còn giơ thật cao quả thủy tinh cầu…
Lục mỹ nam thấy thế cục đã ổn định bèn phi thân đi tới.
“Trầm huynh, không ngờ võ công của ngươi đã đạt tới cảnh giới này, thật sự làm cho Lục mỗ kính nể.” Lục mỹ nam lôi ta từ trong lòng Đại Biến Thái ra, sau đó ôm quyền nói với Đại Biến Thái.
“Cũng vậy.” Đại Biến Thái trả lời.
Ta nhìn bốn phía xung quanh, a…Hào khí bây giờ sao lại hiền hòa như thế, sư phụ vuốt râu mép hiền lành cùng bọn Thanh Long quan sát Tiểu Chu Tước chơi đùa với đám hắc y nhân. Đại Biến Thái cùng Lục mỹ nam ở một bên hòa ái nói chuyện phiếm. Một vài trưởng lão cùng các đệ tử khác cũng hoàn toàn sung sướng mãn nguyện cùng Tiểu Chu Tước chơi trò mèo vời chuột…
Nhưng hào khí hài hòa như vậy lại bị một đại đệ tử Linh Sơn phá vỡ.
Hắn ta làm như vầy:
Bước đầu tiên, lẩn vào trong đám người đang chơi đùa từ từ tiến đến gần ta.
Bước thứ hai, cầm ngân châm giấu trong ống tay áo.
Bước thứ ba, hít một hơi thật sâu rồi kêu to ‘Xem châm’, đồng thời phóng ngân châm bắn về phía ngực ta.
Vì vậy…Loảng xoảng một tiếng, thủy tinh cầu rơi xuống đất. Ta vừa ngã xuống vừa tự hỏi: Nếu hắn đã muốn giết ta, vì sao còn lớn tiếng muốn ta xem? ? ? ?