Chương 5: NHỊ NỮU TRỞ THÀNH BÁNH BAO
Edit: Docke
… Trong nhà Tri phủ…
”Báo cáo sư gia, chúng tiểu nhân nhìn thấy một nha đầu cứ rình mò ngoài cửa, còn… còn nghe ngóng thăm hỏi mọi người về chuyện tuyển nha hoàn.”
Hoài sư gia đang lúc buồn ngủ, vừa hay tin thì lập tức tỉnh táo: “Mau, mau bắt vào đây!!!! Chứ chờ đến lúc nha đầu đó hỏi rõ chuyện thì bỏ chạy mất! ! !”
———-Đơn thuần ta chỉ là một đường phân cách ———-
“Làm gì! Làm gì vậy? Các ngươi làm gì vậy, ta đâu có phạm tội! Ta không phạm tội!!!” Ta đang do dự xem rốt cuộc có nên… vào hay không thì thấy hơn mười tiểu lại (lại: công chức thời xưa) từ trong lao ra, không nói hai lời, khiêng tay – khiêng tay, nhấc chân – nhấc chân, vác ta đi vào.
“Cô nương đừng sợ. Ngươi đến đây là vì chuyện ứng tuyển làm nha hoàn đúng không?” Hoài sư gia đánh giá tiểu nha đầu đang kinh hồn chưa kịp định thần trước mặt, trong lòng không khỏi âm thầm cao hứng – Ngoại hình không tệ, cuối cùng đã có thể báo cáo kết quả công việc rồi.
“Ta…” Ta nhìn người mặc trang phục sư gia hai mắt trong veo trước mặt, tự nhiên có dự cảm không lành, “Ta chỉ tới hỏi một chút…”
Rầm!!! Sư gia đột nhiên đập mạnh đường mộc (miếng gỗ dùng để giữ trật tự trong nha môn) lên bàn.
”Hỏi một chút? Đây đường đường là Tri phủ nha môn, sao có thể tha thứ cho trò đùa nghịch của ngươi! Đánh cho ta….!” Nói xong liền rút ra… một cái thẻ, tiểu lại đứng hai bên cũng giơ lên cây gậy, bản gỗ rộng bằng cái đầu của ta.
“Ta, ta là đến ứng tuyển -.” Mẹ ơi…>0<… Đây đâu phải là Tri phủ? Rõ ràng là hang ổ thổ phỉ mà!
“Ha hả ~ hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Người đâu, mau dọn chỗ cho cô nương này ngồi!” Sư gia vừa nghe nói ta đến ứng tuyển, thái độ lập tức thay đổi.
“Cô nương tên gọi là gì?”
“Nhị Nữu.”
“… Tên hơi quê mùa.”
“Vậy, có phải bị rớt rồi không?”
“Không không không… Không sao không sao.Tốt lắm, cô nương, chúc mừng ngươi đã trúng tuyển. Mời lại đây ký tên đồng ý vào chỗ này.”
Hả ˙▽˙, Này, vậy là bị mướn rồi sao?
“Ta…Ta có thể… nghĩ lại một chút được không…” Trong lòng, nỗi bất an càng lúc càng lớn.
“Nghĩ lại! ! ! Nha đầu ngươi đang đùa bỡn bổn sư gia hay sao?! Người đâu! Đánh! Đánh thật mạnh cho ta! !” Vừa dứt lời liền có hai người xách ta lên, ấn ngay xuống đất.
“Chờ…Chờ một chút!”
“Thế nào? Đã nghĩ xong chưa?” Sư gia vung tay lên bảo các tiểu lại ngừng tay. Cúi mặt cười híp mắt hỏi ta.
“Nghĩ xong rồi, ta ta không làm.”
“Cái gì ! Đánh cho ta…!”
Tay lại vung lên, đủ loại gậy gỗ đã được chuẩn bị sẵn sang liền đánh xuống mông ta.
“Ta đồng ý, ta đồng ý! Ta đồng ý đó được chưa!!!” Ta vừa giãy dụa vừa khóc lóc tru lên.
Ngoài nha môn, các đại nương nghe tiếng la hét cũng chỉ biết lắc đầu thương cảm. Lại là cô nương nhà ai tội nghiệp bị vu oan giá họa rồi… Sau khi khó hiểu – đồng ý xong xuôi, ta bị dẫn tới một gian phòng nhỏ. Bên trong còn có mười mấy bé gái chạc tuổi ta, hoặc đang thở dài buồn bã, hoặc đang cúi đầu âm thầm nức nở…. Khoa trương nhất chính là tiểu cô nương ngồi cạnh ta. Từ sáng, lúc ta vừa vào đây cho đến giữa trưa lúc ăn cơm, nước mắt vẫn không ngừng tuôn chảy. Ta nhịn không được bèn hỏi: “Cô nương, có chuyện gì mà ngươi đau lòng đến vậy?”
Đang đắm chìm trong bi ai khôn cùng, tiểu cô nương rốt cục cũng ngẩng đầu. Nước mắt lưng tròng mang theo tiếng khóc nức nở hỏi ta: “Ngươi cũng bị bắt đến đây làm nha hoàn?”
“Cũng… có thể xem là như vậy.”
“Vậy mà ngươi không sợ sao? Ngươi có biết chúng ta bị sắp xếp đi hầu hạ ai không?”
“Hả…Là ai?” Ta không nhịn được chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
“Thừa tướng đương triều Tư Đồ Dực đó…. Ô ô ô ô…” Vừa dứt lời lại bắt đầu gào khóc.
“Thế thì làm sao?” Ta vẫn không hiểu?
“Thế thì làm sao? Cô nương, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói sao? Tư Đồ Thừa tướng đó trời sinh ác tướng. Chỉ cần nhìn thấy mặt hắn thôi là trẻ con đã sợ đến nỗi đái ra quần rồi. Vậy cũng chưa là gì, …kinh khủng nhất chính là tính tình âm hiểm bất ổn của hắn. Động một tí là đánh là chửi, lấy việc hành hạ giày vò hạ nhân ra làm thú vui. Ô ô ô…”
Mây cô nương khác bên cạnh thấy ta vẫn chưa hiểu gì, liền bắt đầu mỗi người một câu kể lại.
”Không chỉ có thế đâu! Ta còn nghe nói. Có lần, một nha hoàn chỉ vì dâng trà hơi nóng một chút, đã bị Thừa tướng đại nhân sai người dội nước sôi cho đến chết. Còn có một lần, chỉ vì hạ nhân quét dọn xong quên không đóng cửa sổ, để vài chiếc lá rụng bay vào trong phòng, liền sai người đem chôn sống hắn dưới gốc cây luôn…”
“Còn nữa, còn nữa nha. Ta nghe nói. Tư Đồ Thừa tướng này không chỉ lấy thủ đoạn hành hạ người ta làm vui, mà còn cực kì háo sắc nữa! Một lần hắn được Từ tri phủ chiêu đãi, chỉ cần xinh đẹp một chút thì mặc kệ là nam hay nữ, già hay trẻ, đều không thể thoát khỏi ma trảo của hắn được… Hơn nữa, nghe nói lúc hắn hành sự còn thích nghe tiếng la hét, mỗi một lần ra vào đều rên rỉ…
“Đúng vậy. Còn có một lần, không biết là nhà tri phủ nào tiếp đãi hắn mà khi hắn bước ra, toàn bộ hạ nhân đều bị giết chết sạch không còn một bóng…”
“Còn nữa còn nữa. Nhe nói thuộc hạ của hắn, người nào cũng lòng dạ độc ác! Đều là cỗ máy giết người! Nghe nói trước kia có một võ lâm thế gia, ỷ lại nhà mình đông người lại võ công cao cường, dám đắc tội với Thừa tướng đại nhân. Hôm đó lại không có chuyện gì xảy ra, Thừa tướng cũng chỉ cười cười bỏ qua. Võ lâm thế gia đó liền kêu gào lên, nói Thừa tướng đại nhân chẳng qua cũng chỉ có thế, ăn mềm sợ cứng. Kết quả, qua tháng sau, cả nhà diệt môn, không biết là ai làm. Chỉ thấy buổi tối có một hồng y nữ quỷ bay qua nhà võ lâm thế gia đó! Nhưng trong lòng mọi người đều đoán là do Thừa tướng giở trò!”
Lời tiếp lời, mọi người càng nói càng hăng, thỉnh thoảng kể đến mấy đoạn động tình còn hợp lực khóc rống lên. Ta nghe mà toàn thân phát lạnh, trong lòng không khỏi tru lên: Trời ơi! Ông muốn ta chết, sao phải dùng đến phương thức tàn nhẫn như thế này! Trước cho viên kẹo ngọt, chờ ngươi ăn xong rồi mới bảo kẹo đã bị ta hạ độc rồi…
Buổi tối, ông chủ của bọn ta – Lưu tri phủ cuối cùng cũng xuất hiện. Đến để phát biểu vài câu an ủi.
“Ngày mai, đương triều Thừa tướng Tư Đồ đại nhân sẽ đến ở lại nhà ta. Ta biết mọi người đều đã nghe một ít lời đồn. Thật ra, mọi người không cần phải sợ, chỉ cần tỉ mỉ một chút, lanh trí một chút thì việc bảo vệ được tính mạng cũng không thành vấn đề. Nhớ kỹ, nhiệm vụ hàng đầu của mọi người chính là hầu hạ Thừa tướng đại nhân cho thật tốt, cũng nhớ phải yểm hộ cho người nhà của ta, khụ khụ. Nhất định phải khiến cho Thừa tướng đại nhân vui vẻ mà đến, vừa lòng mà đi.” Phía dưới ồ lên những tiếng nức nở. Nghe những lời dặn dò này, cuối cùng ta cũng đoán ra được. Thì ra Lưu Tri phủ mời bọn ta đi làm bánh bao, hơn nữa không phải là bánh bao để nhử chó, mà là bánh bao nhử sói.
“Khụ khụ khụ…. Đương nhiên, ta biết ở đây có rất nhiều người không hề tự nguyện. Lưu Hoài Nhân ta đây mặc dù cũng không tốt đẹp gì, nhưng cũng là người rất có nghĩa khí! Chỉ cần mọi người giúp Lưu gia vượt qua kiếp nạn này. Sau cùng, nếu còn sống, chẳng những được trả tiền công mà cho dù trước đây các ngươi có nợ tiền bạc ân tình gì của Lưu mỗ, tất cả đều được xóa miễn hết. Bất hạnh mà chết, Lưu mỗ ta cũng sẽ thực hiện lời hứa, trả tiền công gấp đôi!”
Tiếng khóc chấn động cả một vùng.
Lưu Tri phủ thấy nói không được đành dặn dò hạ nhân phát cho nha hoàn cùng nam bộc phải hầu hạ Thừa tướng đại nhân, mỗi người một tờ giấy để viết di ngôn. Nếu sau này bất hạnh, sẽ đưa về gia đình. Sau đó, nói thêm vài câu rồi vội vã rời đi.
Ta chăm chú nhìn vào mảnh giấy trắng trong tay, không biết viết cái gì, cũng không biết sẽ để lại cho ai. Nhớ đến Cẩu Nhi ca, trong lòng đau xót. Trên thế giới này, người mà ta quen biết cũng chỉ có mình hắn…
Tiểu cô nương bên cạnh thấy ta không viết gì, liền tốt bụng hỏi, có phải ta không biết chữ không. Ta gật đầu, nàng liền xung phong viết hộ ta.
Ta suy nghĩ một chút, rồi để nàng giúp ta viết:
“Cẩu Nhi ca, ta bị phái đi hầu hạ Thừa tướng đương triều, coi như mạng này đã mất. Hắn là một tên đại biến thái. Sau này ngươi phải cẩn thận một chút.” Rồi nhờ người nếu không may ta chết đi thì hãy đưa đến Lâm gia ở Ngưu Gia trang.
Hôm sau, có mấy vị đại thẩm tới phát cho chúng ta mỗi người một bộ y phục rất đẹp, lại tỉ mỉ giúp chúng ta trang điểm, dạy một ít lễ nghi cơ bản và các việc cần chú ý. Lưu Tri phủ đại nhân cũng được xem là người trượng nghĩa, bữa cơm nào cũng sắp xếp theo tiểu chuẩn còn cao hơn của mấy hộ dân bình thường nữa. Điều này khiến ta vui mừng một chút, ít nhất cũng không phải làm quỷ đói.