Chương 47: Rơi vào miệng Cọp.
“Ngươi là Tranh Nhiên? !” Ta kinh hô.
Kẻ giả mạo Thánh Nữ kia liếc mắt nhìn qua nơi khác, không đáp.
Ta lấy ra một khối ngọc bội khác, đưa tới trước mặt nàng. “Tranh Vũ là gì của ngươi?” ta hỏi.
Kẻ giả mạo Thánh Nữ kia thấy ngọc bội của Tranh Vũ liền biến sắc. “Ngươi đã làm gì nàng!”
“Ngươi nói thử xem?” Ta tà tà cười một tiếng. “Ngươi cho rằng, theo thủ đoạn của ta nàng sẽ như thế nào?” Ta cố ý nói.
Sắc mặt kẻ giả mạo Thánh Nữ chuyển sang xám trắng.
“Nói cho ta biết, ngươi làm thế nào có thể giống ta như vậy, ta sẽ thả nàng.” Ta nói, giơ ngọc bội trong tay ra. “Nếu như ta đoán không sai, nàng chính là tỷ tỷ của ngươi, ngươi không nói cũng được, ta cũng có thể càng hành hạ nàng thêm ~!”
“Được…là thuốc…!” Kẻ giả mạo Thánh Nữ kia mở miệng.
Thuốc? ! Cô gái trước mắt này giống ta như đúc, thật là Tranh Nhiên!
“Là Yến Vương cho ta uống thuốc. Uống vào, cần tiếp xúc với người muốn giả dạng một thời gian ngắn, lại phải thu được một chút máu của người đó uống vào, sẽ từ từ biến thành hình dạng giống với người kia. Nhưng không được dừng lại, một khi dừng lại, sẽ từ từ biến trở lại nguyên dạng.” Tranh Nhiên đơn giản giải thích.
Ta nghe hiểu được, thuốc như thế có thể khiến ột người hoàn toàn biến thành hình dạng của một người khác, kể cả giọng nói, mùi vị nhưng nhất định phải có điều kiện. Một, chính là phải cùng người này tiếp xúc một thời gian, như vậy xem ra Tranh Nhiên ngay từ đầu trà trộn vào bọn ta, mục đích không chỉ là để ám sát ta mà mục đích thật sự là ở chỗ này. Thứ hai, chính là phải thu được máu tươi của ta. Ta lập tức nhớ đến Tranh Nhiên cẩn thận như vậy ngay từ đầu chỉ là giả ngây giả dại để tiện hành động, chỉ có vậy, lúc nàng ta bắn kim châm hút máu ta mới không bị ai phát hiện nghi ngờ. Cho dù là việc ám sát nàng không thành công, cũng hoàn toàn có thể biến thành bộ dáng của ta, bất tri bất giác thay thế ta hoàn toàn…
Ta không khỏi sợ hãi toát mồ hôi lạnh đầm đìa. Nếu không phải bọn Yến Vương không biết đến sự tồn tại cả Tiểu Chu Tước, ta bây giờ…đã thua – thất bại thảm hại.
“Tranh…” Ta đang mải chìm trong suy nghĩ sợ hãi, Đại biến thái hình như đột nhiên nhớ ra điều gì. Sau đó vấn hỏi Tranh Nhiên: “Là Tranh gia đã bị diệt tộc?”
“Ngươi…đang nhiên quên rồi!” Tranh Nhiên lộ vẻ không thể tin, pha chút không cam lòng. “Cư nhiên vẫn có người còn sống sót?” vẻ mặt Đại biến thái hài hước nhìn ta.
Ta khó hiểu, nhìn cái gì chứ? Cũng không phải ta giết, ta quay đầu. Một tia hồi ức đột nhiên xẹt qua, trong ấn tượng mơ hồ trước kia tại nhà Lưu tri phủ làm nha hoàn có nghe người ta kể qua. Trước kia bởi vì có một võ lâm thế gia vì một câu nói đắc tội mà bị diệt tộc-, nhưng là không xác định được có phải Đại biến thái làm hay không sao? Chỉ là nhìn thấy một hồng y nữ…⊙_⊙! Hồng y nữ? ! Không….Không… Chẳng lẽ là…
Ta chỉa vào bản thân, miệng ngáp ngáp muốn hỏi có phải ta đã giết cả nhà Tranh Nhiên hay không, nhưng không biết làm sao thốt ra lời được.
Đại biến thái nhìn ta mỉm cười gật đầu, cho ta câu trả lời khẳng định.
Ta nhụt chí, lập tức không còn tâm tình gì để tiếp tục thẩm vấn, phất tay nói: “…Cứ giam nàng lại trước đi.”
Nhìn theo bóng lưng Tranh Nhiên bị dẫn đi, trong lòng ta hoàn toàn không còn loại…khoái cảm trả thù thành công lúc ban đầu. Mặc dù biết bản thân không phải là Thần Vũ, nhưng tự nhiên đối với những gì Tranh Nhiên đã gây nên muốn hận cũng hận không nổi. Thở dài một hơi, muốn chỉnh đốn lại tư tưởng suy nghĩ thấu đáo một chút, nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào mới được.
“Ngươi không giết nàng, nàng sẽ giết ngươi!” Đại biến thái đột nhiên nhấc cằm ta lên, nhìn vào đôi mắt ta nói.
Ta đột nhiên cảm thấy cả người phát lạnh, cái thế giới này, ta vẫn còn chưa thích ứng hay sao?
“Vâng, ta không muốn giết nàng!” Ta cảm thấy có chút ủy khuất, nhưng tại sao lại ủy khuất ta nói không được, giờ khắc này cũng chẳng còn muốn đối phó với Đại biến thái nữa, không hiểu sao lại đem những lời này rống lên.
Sau đó…Ta liền hối hận T_T…
Ta khiếp đảm nhìn ánh mắt Đại biến thái đột nhiên toát ra sát khí, cái…kia…chắc không phải do lời nói của ta vừa nãy chứ…>_