Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Chương 23: Chương 23: Thánh Nữ xuất hiện.




Chương 23: Thánh Nữ xuất hiện.

Chuyện võ lâm bí tịch, tạm thời ta không có thời gian nghiên cứu. Đã gần đến ngày mười lăm, hơn nữa Lục mỹ nam cũng đã trở về.

“Lục sư huynh…Đây…Đây là…” ta giật mình, nhìn thủy tinh cầu trước mắt. Ta trước có nói với Lục mỹ nam là không cần coi trọng vấn đề kích thước, nên trong lòng cũng chuẩn bị tâm lý sẽ tìm được thủy tinh cầu không lớn bằng lúc đầu.

Nhưng mà…Thủy tinh cầu này cũng…Quá! Quá lớn! !

Nhìn thủy tinh cầu to gần bằng một người này, ta không khỏi cảm thán. Lục sư huynh, không ngờ ngươi lại tài giỏi đến thế. Hay là, thủy tinh ở thời đại này đặc biệt tiện nghi?  =. =!

Thủy tinh cầu lớn như vậy, muốn ta ôm lên tế đàn, căn bản là không có khả năng! Vì vậy, vào ngày cử hành nghi thức, thừa lúc mọi người còn chưa tới chuẩn bị, thủy tinh cầu cực đại này cứ như vậy quỷ dị – im ắng – cô độc xuất hiện ở trên tế đàn.

Sáng sớm, tiểu học trò Giáp có trách nhiệm dọn dẹp sân: “Sư…sư phụ…Thánh…Thánh…Thánh vật!”

Tiểu học trò Ất lười biếng chậm rãi đi tới: “Thừa* lại cái gì, thừa lại cái gì? Vật đó có đáng giá không, không đáng giá thì vất, coi như mất, đáng giá thì mang đi!”

(* Trong tiếng Trung chữ ‘Thánh’ và ‘Thặng’ (dư thừa) đều phát âm giống nhau là ‘shèng’)

Tiểu học trò Giáp: “Đáng giá! Nhưng…vác…vác không nổi!”

Tiểu học trò Ất bước nhanh, hai mắt phóng quang: “Còn có cái gì đáng giá a, để ta xem xem có phải…phải…Sư phụ a…! Thánh vật…thật to a…!”

Thánh vật thật lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp làm cho chúng đệ tử Linh Sơn một phen hỗn loạn, không kịp chạy về bẩm báo các trưởng lão, chỉ biết quỳ lạy. Nhưng ta nhất định không ra, ta cũng có nói qua với sư phụ, chuẩn bị cử hành nghi thức sẽ do ta toàn quyền xử lý, người chỉ cần đứng xem kịch mà thôi! Từ lần trước sư phụ nghe ta xuất khẩu ‘bạo cúc’ liền thay đổi thái độ, với ta rất tốt-, hắc hắc, xem ra lại có người bị hủ nữ đầu độc tâm lý nghiêm trọng đây.

Rốt cuộc đến lúc mặt trăng đã bắt đầu lên cao cao, ta mặc trang phục đã được chuẩn bị riêng để làm nghi thức, rời khỏi thánh địa. Vẫn như lần trước, có một đoàn người đến trước cửa thánh địa nghênh đón. Tiểu Chu Tước cùng bọn Thanh Long đã đứng chờ sẵn ở khu vực tế thiên. Lúc gần đi, Tiểu Chu Tước còn cố ý nói với ta, Nhị Nữu yên tâm, lần này nếu…hắc y nhân lại đến nữa, ta đem bọn họ hết thảy ăn sạch! Ta thoáng kinh hãi, ta tự nhiên có cảm giác Tiểu Chu Tước hưng phấn đến mức khó hiểu…

Trong đoàn người nghênh đón lần này, Trầm Dược cũng có mặt, nhưng không giống lần trước, lần này hắn là người dẫn đầu! Thấy ta đi ra, Trầm Dược cố ý tiến lên chào đón, lại thừa dịp mọi người không chú ý dúi vào tay ta một tờ giấy nhỏ. Ta dùng ánh mắt nghiên cứu quan sát Trầm Dược thật kỹ, lại tìm thấy một khuôn mặt sắt đá trầm tĩnh quen thuộc. Xem ra, lần này chính thật là hắn. Không khỏi thở phào. Thật hoàn hảo, hôm nay không phải ứng phó với Đại Biến Thái.

Khu vực tế thiên, không giống như ở cấm địa, buổi tối hôm nay toàn bộ đệ tử Linh Sơn đều có mặt, toàn trường thật hoành tráng. Ta từng bước từng bước tiêu sái đi lên tế đàn, y phục nhẹ nhàng bay bay trong gió, thật là có vài phần giống thần nữ. Trên tế đàn, ta biểu diễn tượng trưng một hồi, tùy tiện đọc vài lời kịch rồi đem ‘hậu lễ’ đã chuẩn bị sẵn đặt vào trong hốc lõm của thủy tinh cầu.

Sau đó, ta bắt chước mấy bà lên đồng, vuốt ve thủy tinh cầu mấy lượt. Mọi người chỉ thấy thủy tinh cầu đột nhiên tỏa ánh hào quang rực rỡ chói mắt, một chùm tia sáng bảy sắc từ trong quả cầu phát ra, chiếu lên nền trời.

Hắc hắc, đây là hiệu quả vốn có trong điện thoại di đông tồn tại một cực quang, nay được thủy tinh cầu cực đại phóng lớn, hiệu quả so với tưởng tượng của ta hơn gấp nhiều lần. Các trưởng lão cùng đệ tử kinh hãi, nhao nhao dập đầu quỳ lạy, tế bái thần tích xuất hiện. Nhưng mà đây mới chỉ là màn chào hỏi ban đầu mà thôi…

Cực quang biến mất, kế tiếp là một mảnh ánh sáng trắng đại thịnh, trên bầu trời xuất hiện cảnh tượng mây trắng mang mang, ta cố ý nhờ Tiểu Chu Tước cõng ta trên lưng bay vượt trên tầng mây, mấy người cổ đại này chưa từng ngồi qua phi cơ, gặp phải cảnh tượng này liền nhao nhao thán phục: Thiên giới a! ! ! Là thiên giới! ! ! ! ! !

Kế tiếp, ta cưỡi trên lưng Tiểu Chu Tước (đương nhiên là nguyên hình), từ xa xa bay tới, cảnh này hiện trên màn ảnh cũng dễ dàng a, cũng do Tiểu Bạch Hổ chiếu cố giúp đỡ.

Tiểu Chu Tước càng bay càng gần, càng bay càng gần, áp lực bức xuống càng nặng, hiện trên màn trời càng khổng lồ, đến lúc cuối cùng tiến đến cận cảnh, có mấy đệ tử thậm chí theo phản xạ ngã ngồi tránh né. Màn ảnh từ từ chiếu cận cảnh làm đầu ta bị phóng to hiện rõ trên toàn Thiên Mạc, trong lòng đột nhiên giật mình thấp thỏm. Không hay rồi, ta vốn lo lắng đến khả năng không tìm được thủy tinh cầu đủ lớn cho nên để đạt đến hiệu quả rung động nhân tâm, ta còn cố ý nới rộng khung hình, không ngờ Lục mỹ nam lại có thể đem về cho ta một cái lớn như vậy. Cả một cái đầu xuất hiện trên nền trời trống không, cảm giác cũng thật là quỷ dị, nghĩ đến phía sau ta còn chuẩn bị một màn đặc biệt, đầu không khỏi đổ đầy mồ hôi lạnh.

Màn ảnh kéo ra xa, “Ta” mở miệng nói: “Chúng đệ tử Linh Sơn nghe lệnh! Ta dâng lên trời xưng danh Thần Nữ, từ hôm nay trở đi, kế nhiệm vị trí Linh Sơn Thánh Nữ, tiếp nhận toàn bộ thần sử. Chúng đệ tử Linh Sơn nếu có ý không phục, hoặc nghi ngờ thiên ý…” Cái… tế đàn này ta cùng Tiểu Chu Tước đã từng thí nghiệm qua, vị trí tế đàn cũng đã được sắp đặt chuẩn bị. Nhờ bốn phía đều có núi bao phủ tạo nên hiệu ứng vọng âm, dù trên tế đàn không cần dùng âm thanh quá lớn vẫn có thể đạt được hiệu quả dư âm lượn lờ không dứt. Hơn nữa, hình ảnh được phóng đại giữa Thiên Mạc tạo ra cảm giác như ‘Trời giáng thiên âm’. Đã sớm hù cho các đệ tử Linh Sơn liên quan sợ đến sững sờ mất vía, lại vội vàng dập đầu quỳ lạy.

Kế tiếp, màn ảnh chuyển cảnh, một giọng cười gian trầm thấp đột nhiên toát ra. “Nếu nghi ngờ thiên ý…Hắc…Hắc…Hắc…hắc…hắc…” Nương theo tiếng cười gian quỷ dị liền xuất hiện một cái đầu âm u to thật to. Đầu ta đầy vạch đen. Ban đầu là ta muốn thể hiện hiệu quả âm hiểm, đánh động nhân tâm-. Chính là cái loại hiệu quả…nửa đêm tắt đèn tối thui, tay cầm đèn pin đặt ở dưới cằm chiếu ánh sáng lên trên mặt giả ma. Không ngờ nguyên cả cái mặt gian nịnh đó lại bị … thủy tinh cầu cực đại này phóng lớn đến …tràn ngập cả bầu trời. Orz…Được rồi, ta thừa nhận, ngay cả bản thân còn hãi nữa là! Toàn trường, kể cả Lục mỹ nam, đầu đầy mồ hôi lạnh…

“Bất luận là lão nhân!” Màn ảnh xuất hiện một đôi lão ông lão bà. “Hay là tiểu hài!” Màn hình chuyển hướng sang một đứa trẻ con còn chưa biết bò đang nằm khóc.

“Bất luận là người, hay động vật!” Màn ảnh lại chuyển hướng sang một con chó nhỏ đôi mắt trợn to hoảng sợ nhìn màn ảnh.

“Đều đâm đâm -! Bạo cúc! ! ! ! ! ! !” Cùng với lời sấm truyền là một tiếng kêu thảm thiết. Cuối cùng thì tràn ngập cả bầu trời chính là cái…cái tên tiểu đệ tử tại buổi lễ bái sư vì không phục mà bị hạ lệnh bạo cúc – bị quả mướp đắng đâm thọc hoa cúc khiến khuôn mặt cực kỳ thống khổ lẫn kinh hãi cứ lúc lắc ~ lúc lắc~!

Bầu trời tạm thời khôi phục lại bình thường…

Những người có mặt tại hiện trường, kể cả ta, đều bị chấn động…Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, mất đến năm, mười phút…

Sau đó, trừ những người trong thánh địa, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống, tiếng hô vang dội như sấm động: “Vâng!”

Này môn…Này bang…Thụ…

Từ khiếp sợ khôi phục lại như cũ, ta hướng về phía các trưởng lão gọi vào: “Kiền trưởng lão.”

“Vâng” cái…cái tên trưởng lão bạo cúc môn kia nơm nớp lo sợ, bước ra khỏi hàng. Trên ót mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Ngươi biết bây giờ nên làm cái gì rồi chứ.”

“Vâng” Giọng Kiền trưởng lão có chút run run.

“Ha ha~, xem ra đường môn của các ngươi cùng bạo cúc thật đúng là có duyên nhỉ. Như vậy đi, từ hôm nay trở đi, đường môn các ngươi đổi tên thành Bạo ~ Cúc ~ đường!”

“Vâng” Kiền trưởng lão khóc không ra nước mắt…

Nghi thức kết thúc, ta ngạo mạn thả bộ xuống khu vực tế thiên, thoáng cảm giác được, một ánh mắt lăng liệt, từ phía hàng trưởng lão phóng tới, ta không chút do dự nhìn trả. Hừ, giấu đầu lòi đuôi, sắp lộ ra rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.