Cuộc sống trêu trọc chó mèo của Nhị Nữu

Chương 46: Chương 46: Rơi vào miệng Cọp




“Ngươi là Tranh Nhiên? !” Ta kinh hô.

Kẻ giả mạo Thánh Nữ kia liếc mắt nhìn qua nơi khác, không đáp.

Ta lấy ra một khối ngọc bội khác, đưa tới trước mặt nàng. “Tranh Vũ là gì của ngươi?” ta hỏi.

Kẻ giả mạo Thánh Nữ kia thấy ngọc bội của Tranh Vũ liền biến sắc. “Ngươi đã làm gì nàng!”

“Ngươi nói thử xem?” Ta tà tà cười một tiếng. “Ngươi cho rằng, theo thủ đoạn của ta nàng sẽ như thế nào?” Ta cố ý nói.

Sắc mặt kẻ giả mạo Thánh Nữ chuyển sang xám trắng.

“Nói cho ta biết, ngươi làm thế nào có thể giống ta như vậy, ta sẽ thả nàng.” Ta nói, giơ ngọc bội trong tay ra. “Nếu như ta đoán không sai, nàng chính là tỷ tỷ của ngươi, ngươi không nói cũng được, ta cũng có thể càng hành hạ nàng thêm ~!”

“Được…là thuốc…!” Kẻ giả mạo Thánh Nữ kia mở miệng.

Thuốc? ! Cô gái trước mắt này giống ta như đúc, thật là Tranh Nhiên!

“Là Yến Vương cho ta uống thuốc. Uống vào, cần tiếp xúc với người muốn giả dạng một thời gian ngắn, lại phải thu được một chút máu của người đó uống vào, sẽ từ từ biến thành hình dạng giống với người kia. Nhưng không được dừng lại, một khi dừng lại, sẽ từ từ biến trở lại nguyên dạng.” Tranh Nhiên đơn giản giải thích.

Ta nghe hiểu được, thuốc như thế có thể khiến cho một người hoàn toàn biến thành hình dạng của một người khác, kể cả giọng nói, mùi vị nhưng nhất định phải có điều kiện. Một, chính là phải cùng người này tiếp xúc một thời gian, như vậy xem ra Tranh Nhiên ngay từ đầu trà trộn vào bọn ta, mục đích không chỉ là để ám sát ta mà mục đích thật sự là ở chỗ này. Thứ hai, chính là phải thu được máu tươi của ta. Ta lập tức nhớ đến Tranh Nhiên cẩn thận như vậy ngay từ đầu chỉ là giả ngây giả dại để tiện hành động, chỉ có vậy, lúc nàng ta bắn kim châm hút máu ta mới không bị ai phát hiện nghi ngờ. Cho dù là việc ám sát nàng không thành công, cũng hoàn toàn có thể biến thành bộ dáng của ta, bất tri bất giác thay thế ta hoàn toàn…

Ta không khỏi sợ hãi toát mồ hôi lạnh đầm đìa. Nếu không phải bọn Yến Vương không biết đến sự tồn tại cả Tiểu Chu Tước, ta bây giờ…đã thua – thất bại thảm hại.

“Tranh…” Ta đang mải chìm trong suy nghĩ sợ hãi, Đại biến thái hình như đột nhiên nhớ ra điều gì. Sau đó vấn hỏi Tranh Nhiên: “Là Tranh gia đã bị diệt tộc?”

“Ngươi…đang nhiên quên rồi!” Tranh Nhiên lộ vẻ không thể tin, pha chút không cam lòng.

“Cư nhiên vẫn có người còn sống sót?” vẻ mặt Đại biến thái hài hước nhìn ta.

Ta khó hiểu, nhìn cái gì chứ? Cũng không phải ta giết, ta quay đầu. Một tia hồi ức đột nhiên xẹt qua, trong ấn tượng mơ hồ trước kia tại nhà Lưu tri phủ làm nha hoàn có nghe người ta kể qua. Trước kia bởi vì có một võ lâm thế gia vì một câu nói đắc tội mà bị diệt tộc-, nhưng là không xác định được có phải Đại biến thái làm hay không sao? Chỉ là nhìn thấy một hồng y nữ…⊙_⊙! Hồng y nữ? ! Không….Không… Chẳng lẽ là…

Ta chỉa vào bản thân, miệng ngáp ngáp muốn hỏi có phải ta đã giết cả nhà Tranh Nhiên hay không, nhưng không biết làm sao thốt ra lời được.

Đại biến thái nhìn ta mỉm cười gật đầu, cho ta câu trả lời khẳng định.

Ta nhụt chí, lập tức không còn tâm tình gì để tiếp tục thẩm vấn, phất tay nói: “…Cứ giam nàng lại trước đi.”

Nhìn theo bóng lưng Tranh Nhiên bị dẫn đi, trong lòng ta hoàn toàn không còn loại…khoái cảm trả thù thành công lúc ban đầu. Mặc dù biết bản thân không phải là Thần Vũ, nhưng tự nhiên đối với những gì Tranh Nhiên đã gây nên muốn hận cũng hận không nổi. Thở dài một hơi, muốn chỉnh đốn lại tư tưởng suy nghĩ thấu đáo một chút, nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào mới được.

“Ngươi không giết nàng, nàng sẽ giết ngươi!” Đại biến thái đột nhiên nhấc cằm ta lên, nhìn vào đôi mắt ta nói.

Ta đột nhiên cảm thấy cả người phát lạnh, cái thế giới này, ta vẫn còn chưa thích ứng hay sao?

“Vâng, ta không muốn giết nàng!” Ta cảm thấy có chút ủy khuất, nhưng tại sao lại ủy khuất ta nói không được, giờ khắc này cũng chẳng còn muốn đối phó với Đại biến thái nữa, không hiểu sao lại đem những lời này rống lên.

Sau đó…Ta liền hối hận T_T…

Ta khiếp đảm nhìn ánh mắt Đại biến thái đột nhiên toát ra sát khí, cái…kia…chắc không phải do lời nói của ta vừa nãy chứ…>_

Đại biến thái nheo mắt nghiên cứu ta một hồi, sau đó cười khẽ: “Bỏ đi, Nhị Nữu xuống tay không được, ta sẽ giúp ngươi. Bất quá ~ ngươi muốn báo đáp ta thế nào a ~”

“Không…Không cần, tự ta sẽ giải quyết.” Lòng ta hư – trả lời.

“Các nàng không thể lưu lại.” Đại biến thái giọng điệu căng thẳng, xem như cảnh cáo.

Ta né tránh ánh mắt chăm chú của Đại biến thái.

“Ta cho ngươi thời gian ba ngày. Ba ngày sau không xong, chuyện này ta sẽ xử lý.” Đại biến thái nói xong liền xoay người bỏ đi.

Ta biết Đại biến thái nói không sai. Chỉ là trên thực tế, Tranh Nhiên cùng Tranh Vũ cũng không có sai. Sai là sai ở chỗ, ta tại sao lại nhập hồn vào một kẻ giết người a T_T.

“Tỷ tỷ, chuyện này không thể trách ngươi.” Tiểu Lôi nãy giờ vẫn đứng bên cạnh ta vô cùng rối rắm, liền lại gần an ủi.

“Đúng, muốn trách phải trách cái đồ trứng ung lão ba ba của ngươi kìa!” Nếu không phải hắn đánh ta bổ nhào đến đây, làm sao có thể phát sinh…mấy chuyện này chứ. Phiền toái ~

Tiểu Lôi oan ức nhìn ta.

“Ai, thôi bỏ đi. Chính mình còn phải nghĩ cách nữa.” Ta nhìn ánh mắt oan ức của Tiểu Lôi, trong lòng càng phiền muộn a…

Suy nghĩ thật lâu, đến đêm, ta cuối cùng tự mình quyết định. Vì vậy ta một mình đeo theo một bầu rượu đi đến địa lao.

“Tranh Nhiên.” Ta vào nhà lao, gọi.

“Tỷ tỷ của ta đâu?” Tranh Nhiên khẩn trương hỏi.

“Nàng không sao.” Ta trả lời.

“Ngươi đến làm gì?” Tranh Nhiên liếc mắt nhìn bầu rượu trong tay ta, hừ cười một tiếng: “Mời ta uống rượu?”

“Trên người của ngươi có thuốc độc không? Độc nhất – là loại có thể độc chết người?” Ta lười buôn chuyện, trực tiếp hỏi thẳng. Trên người Tranh Nhiên giấu nhiều loại thuốc kỳ quái như vậy, độc dược như ta nói chắn hẳn cũng sẽ có.

Tranh Nhiên nhìn ta nghi hoặc, suy nghĩ một hồi, thê thảm cười một thoáng rồi xuất ra một gói thuốc bột nhỏ đưa cho ta.

Ta cầm lấy thuốc bột dốc hết vào trong bầu rượu, hòa tan.

“Thế nào, chẳng lẽ Tư Đồ không kiếm ra được độc dược hay sao?” Tranh Nhiên vươn tay muốn tiếp nhận bầu rượu độc.

“Không phải, đây chỉ vì muốn để ngươi yên tâm, biết bên trong rốt cuộc là có loại độc gì.” Ta trả lời.

“Ngươi nói vậy là có ý gì? Thật cao hứng khi mình bị chết bởi chính độc dược của mình sao? À, ta biết rồi, là do lần trước tư vị của hủ tâm tán khiến cho ngươi khắc cốt ghi tâm, ha ha ha ha ha ha ha ha.” Tranh Nhiên ban đầu tức giận, sau đó lại cười lớn.

Hủ tâm tán? Tranh Nhiên vẫn chưa biết bản thân đã hạ nhầm thuốc sao?

“Rượu này, ta uống! Nhưng mà, ngươi phải đáp ứng cho ta một điều kiện!” Ta cắt đứt tràng cười của nàng.

“Ngươi uống? !” Tranh Nhiên không thể tin nổi – nhìn ta.

“Đúng, ta uống. Sau khi uống xong, ta chết hay sống mặc cho số phận định đoạt, đồng thời ta sẽ thả ngươi.” Ta tiếp tục nói.

“Ngươi lại muốn chơi chiêu gì đây?” Tranh Nhiên không thể tin hỏi lại.

Ta thở dài nói: “Ngược lại, nói nhiều cũng không ích chi. Ta biết ngươi hận ta nên hôm nay ta mới cho ngươi cơ hội này. Độc trong rượu này là bản thân ngươi hạ, là loại độc gì, một mình ngươi biết rõ nhất. Ta hôm nay ở trước mặt ngươi sẽ uống hết, đồng thời hứa sẽ thả ngươi và tỷ tỷ ngươi. Nhưng là, đến tận sau này, ân oán giữa chúng ta coi như từ hôm nay xóa sạch, mặc kệ ta là chết hay sống, ngươi đều phải chấp nhận số mệnh. Ngươi phải thề với trời đất, ngươi cùng tỷ tỷ ngươi sau này phải quên hết…cừu hận này, sống cho thật tốt. Nếu ngươi không đồng ý, rượu này ta để lại đây, bản thân ngươi tự uống hay chờ Tư Đồ đến thì do ngươi tự lựa chon lấy. Còn nữa, nếu ngươi thất hứa trở mặt quay lại hại ta lần nữa, thì lúc đó ta sẽ không nương tay giống như hôm nay nữa!” Ta sờ nhẹ vào viên thuốc cứu mạng đặt trong đai lưng, sư phụ, lần này tất cả đều phải trông cậy vào ngươi.

Lúc ở thời hiện đại, lão ba ba trước sau đều dạy dỗ ta, chúng ta là người trong hắc bang, những thứ khác có thể không có nhưng nhất định phải có nghĩa khí, đã mắc nợ người khác thì nhất định phải trả. Mặc dù giết cả nhà các nàng không phải là ta nhưng không thể phủ nhận, ta đang sử dụng là thân thể của Thần Vũ. Lần này quyết phải thanh toán hết tại đây, sau này ta sẽ không còn do dự nữa.

“Người thật sẽ thả ta và tỷ tỷ của ta?” Tranh Nhiên nghi hoặc

“Ừm.”

“Còn uống hết rượu độc này?” Tranh Nhiên hơi mê mang.

“Đúng.”

“Còn nữa, ngọc bội này trả lại cho ngươi, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết lệnh bài Thánh Nữ thật hiện đang ở đâu không?” Ta lấy ngọc bội ra .

“Trong tay của Yến Vương.” Tranh Nhiên thở dài. “Ngươi…Thật sự không giống trước kia.”

Ta giao trả ngọc bội cho Tranh Nhiên.

Tranh Nhiên đang đưa tay muốn tiếp nhận, chỗ thủ vệ địa lao đột nhiên truyền đến hai tiếng kêu rên, tiếp theo một hắc y nhân che mặt chạy vào, nhìn quanh xem xét ta và Tranh Nhiên. Sau đó do dự một chút, thấy trong tay ta đang cầm ngọc bội, đột nhiên ra tay điểm huyệt đạo của Tranh Nhiên.

“Đi theo ta, ta tới cứu ngươi-!” Hắc y nhân bịt mặt hạ giọng nói.

Cái…này…là nhận lầm người…Ta có nên nói cho hắn biết hay không? Nhưng không đợi ta kịp phản ứng đã bị hắn vác lên vai khiêng đi…= =

Ta không nói với hắn có lẽ tốt hơn, ta làm người thế thân nằm ở trên vai hắn suy nghĩ. Trong tay, còn đang nắm bình rượu độc và ngọc bội…

Nằm trên vai hắc y nhân bay đi một lúc sau, cuối cùng cũng dừng lại trước một ngôi miếu hoang đổ nát.

“Nhiên nhi!” Một người con gái từ phía sau bức tượng phật cũ nát đi ra, vội vàng thét lên.

Là Tranh Vũ!

“Ta mang người đến cho ngươi.” Hắc y nhân đem ta vứt xuống đất, rượu độc bị đánh nghiêng xuống ‘lèo xèo lèo xèo’ bọt bong bóng trắng xóa trên đất.

Ta mất tự nhiên – nhìn bọt bong bóng trắng xóa, lại nhìn qua Tranh Vũ, cuối cùng nhìn về phía hắc y nhân bịt mặt.

“Tả…Tỷ tỷ…!” Ta lập tức quyết định, phải giả làm Tranh Nhiên!

“Nhiên Nhi…Đây là?” Tranh Vũ chỉ vào rượu độc đổ tung bọt trắng xóa trên đất hỏi.

“Đây là…Đây là Thần Vũ đưa cho ta-, lúc vị tráng sĩ này đến cứu là lúc Thần Vũ bức ta uống rượu độc.” T_T thôi xong, oán kết thù gây càng lớn.

“Thần Vũ? Nàng bức ngươi uống rượu độc?” Tranh Vũ nắm chặt hai tay.

“Cái …này…Cũng không hoàn toàn đúng…”Ta đang lo lắng xem phải nói như thế nào lại bị tráng sĩ che mặt cắt ngang.

“Ngươi muốn nói, ‘Nhị Nữu’ ban đêm lén chạy đến bức ngươi uống rượu độc?” Tráng sĩ che mặt hỏi.

“…” Không phải như thế a, khóc ròng…

“Xem ra, nàng thật đúng là đang diễn-.” Tráng sĩ che mặt thì thào nói nhỏ. Đưa tay tháo xuống vải che mặt.

“Thanh Y? !” Ta kêu lên thất thanh.

“Vũ nhi…” Thanh Y không để ý đến sự kinh ngạc của ta, thở dài. Quay qua nói với Tranh Vũ.

“Muội muội của ngươi ta đã giúp ngươi cứu ra, ngươi phải tuân thủ lời hứa của mình đó.”

“Ngươi cũng nghe rồi đó, Thần Vũ rõ ràng là đang đóng kịch-!” Tranh Vũ rống lên giận dữ. “Ban đầu, chỉ vì ta thích Tư Đồ nàng liền giết sạch cả nhà ta! Là cả nhà! ! ! Nhưng lại cố ý không giết ta. Vì nhất định muốn ta phải nếm trải nỗi thống khổ khi mất đi người thân! Nàng hiện tại thế nào? Giả dạng đơn thuần, giả thiện lương, ngay cả ngươi cũng bắt đầu nói chuyện với nàng. Kết quả thì sao? Tất cả mọi người đều bị nàng ta lừa rồi, ngay cả Tư Đồ cũng bị nàng ta lừa rồi!” Tranh Vũ càng nói càng kích động.

“Vũ nhi!” Thanh Y nắm lại Tranh Vũ lúc này như muốn phát điên.

“Ngươi còn chưa hiểu hay sao? Ngươi đấu không lại nàng-! Mấy năm nay ngươi cố ý vào phủ Thừa tướng, ta cũng mắt nhắm mắt mở. Trước mắt thấy ngươi bị nàng khi dễ hết lần này đến lần khác, trong lòng ta cảm thấy thế nào ngươi có hiểu hay không? Chính là, ta sẽ không phản bội Tư Đồ đại nhân, chuyện của các ngươi, ta vốn không nên nhúng tay vào. Tại sao ta hết lần này đến lần khác giúp ngươi, ngươi còn không hiểu hay sao?” Thanh Y một tay ôm lấy Tranh Vũ áp vào trong ngực.

Nhìn trò khôi hài diễn ra trước mắt, đầu ta đầy mồ hôi lạnh, bắt đầu chuẩn bị len lén trốn đi.

Vừa mới chuẩn bị dùng ‘Mạc kế’ lại bị người ta điểm trúng huyệt đạo.

“Người này, không phải Tranh Nhiên!” lão hồ ly Yến Vương vừa nói vừa đi vào ngôi miếu đổ nát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.