Cuộc sống trêu trọc chó mèo của Nhị Nữu

Chương 50: Chương 50: Tiểu Si chịu oan




Ta ngẩn người, trong hoàng cung này, trừ ra Cẩu nhi ca đang hấp hối trên mặt đất kia…còn có ai lại gọi ta như vậy?

“Nhị Nữu tỷ tỷ!” Một bóng người phóng về phía ta, ta theo phản xạ né qua một bên không biết sao vẫn bị người kia nhào tới ôm được.

“Tiểu Si? Sao ngươi lại ở đây?” Nhìn rõ ràng người mới nhào tới, ta kinh ngạc hỏi.

“Tỷ tỷ, ngươi đang làm cái gì vậy?” Tiểu Si không trả lời ta còn chỉ tay qua hai thị vệ đã trói xong Cẩu nhi ca đang kéo đi, hỏi lại.

“Sao, không có gì, tỷ tỷ đang báo ân!” Ta liếc mắt nhìn Cẩu nhi ca, sau đó phân phó cho hai thị vệ: “Nhớ kỹ, vứt ra xa một chút a!”

“Báo ân?” Tiểu Si mù mịt.

“Ừm, Ta có một ân nhân tính tình rất cổ quái, chỉ thích bị người ta ngược đãi, càng hành hạ hắn càng thích!” Mặt ta không đổi sắc, tâm không hề động, thuận miệng bịa chuyện.

“Như vậy a, ta sau này cũng sẽ giúp tỷ tỷ báo ân!” Tiểu Si nghiêm túc đáp trả.

“Đúng đúng! Thấy một lần ngược một lần, càng ngược càng tốt! A, phải rồi Tiểu Si, nơi này là hoàng cung a, ngươi vào bằng cách nào?” Ta nghi vấn nhìn Tiểu Si.

“Ta ở đây a.” Tiểu Si thản nhiên trả lời.

“Ở? ! Nơi này!” Có thể ở lại nơi này – chỉ có người trong hoàng thất hoặc là nữ nhân của hoàng thượng. Coi như Hoàng thượng chuyên thu hoạch nam sủng, cũng sẽ không thu nhận người như Tiểu Si đâu, chẳng lẽ…Ta đột nhiên nhớ ra trong dân gian có lời đồn rằng đương kim Tam hoàng tử là một kẻ ngu dại, hơn nữa Đại biến thái cũng biết Tiểu Si ( ⊙ o ⊙ ) a!

“Tiểu Si, chẳng lẽ ngươi là…” Ta còn chưa nói xong, chợt đã có người gọi “Tam hoàng tử, Tam hoàng tử, ngươi sao lại chạy đến đây, làm nô tài tìm suốt nãy giờ!”

Ta quay đầu, chỉ thấy một người thở hổn hển thở hổn hển đuổi theo Tiểu Si đến đây. “Tam hoàng tử, thái hậu vừa mới sai người đến phân phó. Hôm nay Linh Sơn Thánh Nữ vào ở lại trong cung, không cho ngươi chạy loạn. Nếu không cẩn thận quấy nhiễu Thánh Nữ lại bị thái hậu trách phạt!” Người nọ chạy chậm lại, vừa thẳng một mạch chạy đến vừa mở miệng nhắc nhở.

“Lý quản gia!” Ách…Có lẽ nên phải gọi là…Lý công công.

Ta nhìn Lý quản gia trong trang phục thái giám, không khỏi ta thán, người này mặc vào người một bộ trang phục thái giám liền…Thật là thái giám!

“Nhị Nữu tiểu thư?” Lý công công lúc này mới phát hiện ta đang bị Tiểu Si nhào vào lòng. “Ngươi sao lại vào cung? Mới đi làm cung nữ sao? Vậy được, mau nhanh đi theo ta, còn chạy loạn coi chừng mất đầu-!”

“Nhị Nữu không làm cung nữ, Nhị Nữu làm cô dâu của ta!” Tiểu Si bắt đầu kêu loạn.

“Tam hoàng tử, Tam hoàng tử, còn la lớn nữa sao. Nơi này cách chỗ ở Thánh Nữ không xa, nếu quấy nhiễu Thánh Nữ, chính ngài lại muốn đưa đầu chịu khổ sao!” Lý công công lo lắng nhìn Tiểu Si nói.

“Không sao mà-, Lý công công. Hoàng thái hậu thường trách phạt Tiểu Si lắm sao?” Nghĩ đến bà hoàng thái hậu cường thế quái dị kia, lòng ta lại hơi hơi khó chịu.

“Hư…Nhị Nữu, ngươi nhỏ giọng một chút. Ngươi mới vừa vào cung còn không hiểu quy củ. Những lời này không thể nói lung tung được! Nói lung tung chính là muốn ‘Khaz’” Lý công công làm bộ tư thế cắt cổ, “Còn nữa, Nhị Nữu, ta biết ngươi tốt với Tam hoàng tử, cũng biết Tam hoàng tử rất thích Nhị Nữu. Nhưng ở trong cung cũng không thể tùy tiện gọi Tam hoàng tử là Tiểu Si được nữa. Hôm nay là ta nghe được cũng không lo, nếu thay là người khác, như vậy chỉ có họa sát thân!” Lý công công khẩn trương nói với ta.

“Nhị Nữu, ngươi… đi theo ta trước, đợi đưa được Tam hoàng tử trở về xong sẽ mang ngươi tới chỗ ở của các cung nữ mới tới.”

“Không cần, Lý công công, để Tiểu…Không, Tam hoàng tử ở chỗ này chơi với ta đi.” Ta mỉm cười với Lý công công tỏ vẻ cảm tạ rồi quay đầu nói với Tiểu Si: “Tiểu Si, đến chỗ tỷ tỷ chơi một chút có được hay không?”

Lý công công càng thêm lo lắng, vừa muốn há mồm nói chuyện. Ta đã triệu hồi hai tên thị vệ – là hai người vừa mới xử lý xong Cẩu nhi ca chuẩn bị tiếp tục bay lên nóc nhà canh chừng – lại đây.

“Còn có gì phân phó, Thánh Nữ đại nhân!” Hai người kia quỳ gối bên chân ta đồng loạt nói.

“Chuyện Tiểu…Tam hoàng tử đến chỗ ta, các ngươi có phải sẽ nói cho thái hậu biết không?” Ta tới gần bọn họ, một tay ở trước mặt bọn họ chậm rãi vung quyền, xương tay bị bẻ khớp phát ra âm thanh ‘răng rắc’ thanh thúy.

“Tam hoàng tử? Thuộc hạ chưa từng gặp qua Tam hoàng tử.” Một trong hai thị vệ mau mắn trả lời.

“Thuộc hạ cũng chưa từng gặp qua Tam hoàng tử!” Thị vệ kia cũng lập tức hiểu ý.

Ta hài lòng gật đầu: “Còn làm gì nữa, mau đi thôi ~” Sau đó quay đầu, mỉm cười nhìn Lý công công.

“Ngươi…Ngươi chính là….” Lý công công trợn mắt há mồm sau đó vội vàng quỳ xuống: “Nô tài bái kiến Thánh Nữ…”

“Lý công công, cái này không cần. Đến tối ngươi quay lại đón Tiểu Si là được!” ta ngăn cản Lý công công hành lễ, nói thế nào thì đây đều là ân nhân cứu mạng, một lạy này ta thật không dám nhận.

“Vâng, vâng!” Lý công công đứng dậy, vui sướng nhìn ta và Tiểu Si.

“Tỷ tỷ, ngươi chính là người mà thái hậu nói đến…Linh Sơn Thánh Nữ?” Tiểu Si hưng phấn hỏi.

“Ừm.” Ta gật đầu.

“Thật tốt quá, thật tốt quá. Tỷ tỷ từ hôm nay trở đi cũng ở đây, ta mỗi ngày đều tìm đến tỷ tỷ vui chơi ~!” Tiêu Si sôi nổi hào hứng.

Ta mỉm cười, xoa xoa đầu Tiểu Si. “Tiểu Si, đi theo tỷ tỷ.” Dứt lời liền đưa tay kéo hắn đi. Ai ngờ vừa mới đụng đến cánh tay Tiểu Si, Tiểu Si đột nhiên liền co rụt lại.

“Tiểu Si, ngươi làm sao vậy?” Ta không giải thích được, lại thấy Tiểu Si giấu cánh tay kia ra đằng sau.

“Ngươi!” Ta thế nào cũng vẫn có cảm giác không đúng, mãnh liệt kéo tay Tiểu Si, vén ống tay áo lên.

“Đây là chuyện gì? !” Ta nhìn trên cánh tay Tiểu Si hằn lên vết roi, giận dữ hỏi!

“Đây là…Đây là…”Lý công công vội vàng quỳ xuống, cứ mấp máy ‘đây là’ cả ngày cũng nặn không thêm được chữ nào.

“Tiểu Si không phải là Tam hoàng tử sao? Trên người tại sao lại bị thương như vậy? !”

“Đây là…Ai!” Lý công công thở dài một hơi, sau đó thương xót nói: “Thánh Nữ có điều không biết. Những…vết thương này đều do thái hậu tự mình đánh. Mỗi lần Tam hoàng tử phụng mệnh hồi cung ở tạm thời gian, thái hậu sẽ tìm mọi cách làm khó dễ để hành hạ chủ tử. Vết roi này là trước đây vài ngày, thái hậu trong ngự hoa viên gặp phải Tam hoàng tử, trách hắn nghịch ngợm gây ồn ào, liền lấy roi da có dính nước dơ tự tay quật đánh Tam hoàng tử, còn không cho phép mọi người bôi thuốc chữa trị. Này…thái hậu này, cứ gặp Tam hoàng tử một lần là tìm cách lấy cớ trách phạt hắn một lần, vết thương này xem ra còn đỡ, trước kia…Trước kia thường thường đến lúc ra khỏi cung, hoàng tử đều bị đánh đến không gượng nổi, thật vất vả ở ngoài cung an dưỡng, đến khi vừa vào cung lại bị trách phạt…Ai…Ngươi nói xem, thái hậu này nếu không muốn thấy Tam hoàng tử như vậy, vì sao còn hết lần này đến lần khác triệu hắn hồi cung…” Nói đến đoạn sau, Lý quản gia đã nước mắt đầm đìa.

“Hoàng thái hậu!” Giọng ta phát run lên. “Vậy hoàng thượng đâu, hắn mặc kệ sao?”

“Hoàng thượng cũng không biết việc này. Thái hậu không cho phép chúng ta nói đến nửa câu một chữ, nếu không sẽ bị chém đầu-. Lại nói, cho dù hoàng thượng đã biết thì có thể thế nào đây, thái hậu chính là mẫu thân thân sinh của hắn…” Lý quản gia bất đắc dĩ lại yêu thương nhìn Tiểu Si nói.

“Tỷ tỷ, Tiểu Si không đau, Tiểu Si quen rồi.” Tiểu Si kéo ống tay áo xuống, nắm lấy cánh tay ta đang run lên, nhẹ nhàng nói.

Mắt ta đã hơi ươn ướt: “Tiểu Si, tỷ tỷ nhất định nghĩ cách giúp ngươi. Phải khiến cho thái hậu kia…cái bà phù thủy kia sau này không bao giờ…còn dám đánh ngươi nữa!”

“…Cứ đi theo tỷ tỷ đã, tỷ tỷ tẩy rửa vết thương, sức chút thuốc cho ngươi!” Ta nhẹ nhàng kéo Tiểu Si, dè dặt không để đụng tới cánh tay hắn rồi vội vàng trở lại chỗ ở.

“Các ngươi, đem cho ta một bồn nước ấm đến đây.” Đến đại sảnh, ta liền ra lệnh cho bọn hạ nhân đang đứng một bên chờ được phân phó.

Dẫn Tiểu Si vào phòng xong, ta nhẹ nhàng cởi bỏ áo hắn. Thật vậy, ngoại trừ trên cánh tay, cả người cũng đều có vết roi, mặc dù cũng không có nhiều chi chít nhưng mỗi một roi đều muốn tàn phá da thịt. Trên vết roi hồng hồng có một ít chỗ thậm chí còn chảy ra một ít nước mủ, có thể thấy được mỗi một roi này lực đánh xuống mạnh đến mức nào! Ta dùng vải mềm tẩm một ít nước ấm, thật êm nhẹ lau lên miệng vết thương, có mấy chỗ bị lõm xuống, rửa sạch sẽ. Lúc lau chùi, còn có thể mơ hồ nhìn thấy một ít vết sẹo khác, hẳn phải là do những vết thương quá nặng trước đây không thể khỏi hẳn lưu lại-.

Ta vừa lau vết thương, vừa nói với Tiểu Si mà cũng như tự nói với mình: “Tiểu Si, sư phụ của tỷ tỷ y thuật rất lợi hại. Tỷ tỷ sẽ cầu hắn thuốc trừ sẹo tốt nhất, đừng nói những vết thương mới này của ngươi, ngay cả những vết sẹo cũ cũng có thể toàn bộ trừ sạch sẽ.”

Không biết có phải ta làm đau Tiểu Si hay không mà thân thể Tiểu Si thoáng run nhẹ lên. Thật lâu, giọng nói có chút trầm thấp đáp: “Ừm.”

“Tốt lắm, trên này rửa sạch xong rồi, Tiểu Si, cởi quần!” Ta ra lệnh đến.

Tiểu Si lập tức mặt đỏ hồng, ấp úng nói: “Không, không cần đâu tỷ tỷ. Phía dưới không có bị đánh.”

“Đừng dài dòng! Bảo ngươi cởi thì ngươi cứ cởi đi!” Tiểu Si này, cư nhiên còn thẹn thùng.

“Thật không có…” Tiểu Si vẫn chưa nói xong, đã bị ta không nhịn được một tay giật lấy cái lưng quần kéo xuống.

“Ai nói không có! Này không phải phải…” Ta chỉ vào vết roi hằn trên đùi trắng nõn, có điều vết roi này dài suốt từ chân hướng đến toàn bộ bắp đùi, kéo từ bên trong đùi kéo đến bên trong đáy khố.

“Này…Ta tự lau!” Tiểu Si mạnh tay đoạt lấy vải mềm.

Ta giờ mới chú ý tới, ách…Tiểu Si đã bị ta bóc lột gần như…sạch sẽ. Kinh ~ nhưng mà. “Tiểu Si, kỳ thật vóc người của ngươi rất đẹp-.” Ta chân thật khen ngợi. Đáng tiếc, chỉ là một nhóc con ngốc nghếch.

Tiểu Si thoáng sửng sốt, thấy ta vẫn đang thưởng thức vóc người của hắn, đột nhiên cười rất ngây thơ. Sau đó, đem vải mềm trả lại cho ta: “Vậy tỷ tỷ giúp ta lau đi, Tiểu Si tự lau sợ sẽ rất đau.”

Lần này, ta tiếp nhận vải mềm bỗng có chút trợn tròn mắt, này…Nếu là ở…Lúc nãy ta một lòng một dạ chỉ muốn giúp Tiểu Si lau rửa vết thương sạch sẽ, giúp Tiểu Si lau lau nãy giờ cũng không có cảm giác gì, có thể… Chỉ là bây giờ…không khí này….Hình như có chút không đúng a…

Ta lắc đầu, tự vả một cái, lấy vải mềm nhúng vào nước ấm lại lau lau, cúi thấp người giúp Tiểu Si lau rửa vết thương trên đùi. Đương lúc lau đến bắp đùi bên trong, có thể là bởi vì da thịt nơi này đặc biệt mềm,Tiểu Si thoáng đau hít hà.

“Đau lắm sao? Ta sẽ nhẹ tay một chút.” Ta nhẹ nhàng thổi thổi lên vết thương. Nghĩ muốn giảm bớt đau đớn cho Tiểu Si một chút nào đó.

“Nhị Nữu!…Tả…Tỷ tỷ. Không …. không cần. Còn lại tự ta làm được rồi!” Tiểu Si đoạt lấy vải mềm trong tay ta, sau đó quay người đi.

“Ừm, vậy người chờ một chút, ta đi tìm cho ngươi Kim Sang dược!” (*Kim Sang dược: dược liệu chuyên trị vết thương do đao kiếm gây ra.)

“Không cần đâu tỷ tỷ.” Tiểu Si ngăn cản.

“Nếu thái hậu phát hiện thương thế của ta được chữa trị tốt, chỉ sợ lại càng thêm trách phạt ta.” Tiểu Si nhu nhược giải thích.

Cơn tức trong ta trong nháy mắt lại bắt đầu chạy lên não, cái…lão bà yêu quái này thật quá ác độc. “Đừng sợ, Tiểu Si, tỷ tỷ tự nhiên sẽ có cách.”

Ta nhảy ra khỏi phòng, lại tìm đến hai người được thái hậu phái tới giám thị ta.

“Các ngươi! Đi tìm cho ta một ít Kim Sang dược thượng hảo lại đây. Sau đó, lại tìm một ít màu thuốc có thể vẽ lên người mà không bị phai, màu hồng, đen, còn có màu xanh nữa. Cuối cùng là…” Ta tà tà cười một tiếng. “Tìm đến cho ta … một ít xuân dược nữa, phải là…loại mãnh liệt nhất…!”

Thái hậu, lão phù thủy, ngươi cứ chờ bị thân bại danh liệt đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.