Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 62: Chương 62




tần chưởng quầy, mấy món này mùi vị thật thơm, quả nhiên là thiên hương lâu, cửa hàng nhỏ của ta có lẽ đời này cũng không làm ra được mùi vị này.”

Là người thì đều thích nghe lời hay, tần chưởng quầy nghe được đỗ vĩ minh khen ngợi đồ ăn nhà mình, cũng rất đắc ý. Sau khi cơm no rượu say, uống trà, đỗ vĩ minh chờ tần chưởng quầy mở miệng. Có câu bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, bữa cơm này của tần chưởng quầy cũng không phải ngươi ăn không.

“lý huynh đệ, hôm nay mời ngươi lại đây, ta còn có một chuyện muốn hỏi.”

“tần chưởng quầy xin đừng ngại nói ra, nếu có gì có thể giúp, đương nhiên sẽ không chối từ.”

“lần trước đến cửa hàng ngươi ăn món nem rán, món ăn kia rất phí dầu. Hơn nữa mùi vị cũng không phải mùi vị của mỡ heo, cũng không giồng dầu cải vàng, không biết ngươi dùng loại dầu gì vậy?”

Đỗ vĩ minh sửng sốt, thật không ngờ hắn là vì việc này mà mời mình đến. Dầu nành và dầu ô liu người ta còn chưa biết đến, đỗ vĩ minh cũng không tuyên truyền, biết trả lời sao đây.

“lý huynh đệ, giá nem rán của người nếu dùng mỡ heo thì chắc chắn rất mệt, ta đã mời đầu bếp của chúng ta ăn thử, cũng không nói ra được là loại dầu gì. Cho nên muốn thỉnh giáo một chút, nếu giá thích hợp thì thiên hương lâu chúng ta cũng muốn mua một ít.”

Phải làm sao đây, đỗ vĩ minh và chu văn hỗ nhìn thoáng qua nhau, đều trầm mặc. Dầu nành coi như là cơ mật buôn bán nhà mình. Vốn đỗ vĩ minh muốn bán lấy tiền, có điều quá trình làm ra phiền phức cùng vấn đề phí tổn trì hoãn lại, tạm thời còn chưa định công khai, những phải giải thích với tần chưởng quầy thế nào đây?”

Đỗ vĩ minh trầm mặc trong chốc lát vẫn quyết định lấy biểu ca cảnh nguyên đẩy ra chắn chuyện.

“tần chưởng quầy, không dối gạt ngài, dầu trong cửa hàng của ta dùng quả thật không phải mỡ heo, mà là biểu ca ta mang tới. Ta dùng thấy không tệ liền dùng cho cửa hàng.”

“lý huynh đệ, vậy ngươi nhìn xem có thể hỏi biểu ca ngươi mua thêm một ít không, giá cả có thể thương lượng.”

“tần chưởng quầy, không bằng như vậy, ta trở về viết thư hỏi hắn rồi sẽ báo cho ngài. Chuyện này ta phải hỏi hắn rồi mới đáp lại được.”

“vậy lý huynh đệ chuyện này xin kính nhờ ngươi, sau khi chuyện thành nhất định sẽ cảm ơn ngươi.”

“tần chưởng quầy, chuyện này ta cũng phải hỏi mới biết được, còn không biết có thể giúp hay không.”

“ha ha, khẳng định không thành vấn đề.”

Đối với biểu ca trong truyền thuyết của lý nhị tần chưởng quầy cũng nghe nói qua, hình như còn từng tới đây, nghe nói lý nhị mở cửa hàng cũng là nhờ biểu ca của hắn giúp, bằng không hắn tuổi còn trẻ lại không có tiền sao đột nhiên lại có thể mở cửa hàng ở trong trần. Tần chưởng quầy không hề hoài nghi lí do thoái thác này của đỗ vĩ minh, thời gian trước lý nhị không ở cửa hàng, nghe nói chính là đến chỗ biểu ca hắn.

Đỗ vĩ minh lại cùng tần chưởng quầy nói vài câu, rồi lấy cớ còn phải về chăm nom đệ đệ liền cáo từ. Trên đường trở về, đỗ vĩ minh trầm mặc, chuyện này giải quyết sao đây.

“thiếu gia, cậu sẽ không thật sự muốn bán dầu cho thiên hương lâu chứ?”

“ta cũng chưa nghĩ ra, lần trước không phải cũng định bán dầu sao? Có điều thứ này làm rất phiền, phí tốn cũng cao nên thôi. Nay tần chưởng quầy biết chúng ta có loại dầu mới không đắt, chắc không bao lâu những người khác cũng sẽ biết, đến lúc đó đều tới hỏi thì phiền.”

“vậy thiếu gia có muốn viết thư cho vương gia không, để ngài ấy ra mặt giúp cậu giải quyết.”

“cảnh nguyên bận rộn như vậy, sao có thể vì chút việc nhỏ ấy khiến cho hắn hỗ trợ. Đi về trước đã, để ta nghĩ xem nên giải quyết thế nào.”

Khi đỗ vĩ minh về nhà oa nhi còn đang chưa ngủ chờ hắn, đỗ vĩ minh lại nói chuyện cùng hắn một lát, kể chuyện cho hắn nghe mới dỗ được hắn đi ngủ. Về chuyện thiên hương lâu, đỗ vĩ minh quyết định chối từ trước rồi nói sau, dù sao hiện tại cũng không có tinh lực cùng thời gian làm dầu nành. Đỗ vĩ minh bảo chu văn qua vài ngày đến nói cho tần chưởng quầy một tiếng, dầu của biểu ca hắn bởi vì sản lượng ít nên tạm thời không thể cung cấp, chờ thêm đoạn thời gian có sẽ lập tức báo cho biết. Tần chưởng quầy cũng không nói thêm gì.

Có điều qua một đoạn thời gian, cửa hàng ăn của đỗ vĩ minh lại truyền ra tin tức không tốt, nem rán nhà hắn không biết dùng loại dầu gì, ăn vào có hại cho thân thể. Ban đầu mọi người còn chưa tin, nhưng dần dần người nói càng ngày càng nhiều, đỗ vĩ minh từ trong miệng thực khách cũ biết được tin tức này. Mấy ngày nay tiền thu vào của cửa hàng thẳng tắp giảm xuống, đỗ vĩ minh vốn còn không biết là nguyên nhân gì, hiện tại nghĩ lại chắc là do mình cự tuyệt yêu cầu của tần chưởng quầy mới có thể truyền ra tiếng gió như vậy.

“thiếu gia, vậy phải làm sao bây giờ, hiện tại rất nhiều người không dám tới đây, nói dầu của chúng ta có vấn đề, ăn vào không tốt.”

“chu văn, vương võ, các ngươi đừng vội, để ta suy nghĩ biện pháp.”

“thiếu gia, nếu thật sự không được thì nói cho vương gia, chắc chắc sẽ không có vấn đề gì.”

“chu văn, không thể chuyện gì cũng làm phiền đến cảnh nguyên, hắn đã đủ bận, việc nhỏ như vậy chúng ta có thể tự giải quyết.”

Vương võ thấy thiếu gia như vậy thì gấp đến giơ chân. Lửa đã cháy đến nơi còn là việc nhỏ, trong cửa hàng hiện tại tiểu nhị nhà mình còn nhiều hơn khách nhân. Cứ như vậy nữa, cửa hàng sớm muộn cũng ong đời. Nếu thực sự có người hãm hại, nói không chừng còn có thể làm cho những người này ăn đồ sinh bệnh sau đó đổ lên cửa hàng, đến lúc đó còn bị kiện. Vương võ đem ý nghĩ của mình nói ra làm cho đỗ vĩ minh nhíu mày, đúng là không nghĩ tới chỉ bởi vì cự tuyệt cung cấp dầu mà có thể sinh ra vấn đề như vậy. Nếu thật sự giống như lời vương võ thì thật đúng là phiền toái lớn.

“nếu không chúng ta trực tiếp mở cửa hàng bán dầu đậu nành.”

“chúng ta bây giờ còn chưa quen buôn ban, cũng không có nhiều người. Thế này, chu văn ngươi chạy đi mời phòng chưởng quầy đến.”

“thiếu gia là muốn đem dầu đặt ở chỗ phòng chưởng quầy bán ư?”

“chúng ta cùng phòng chưởng quầy cũng hợp tác đã lâu, nhân phẩm của hắn không có vấn đề, đặt ở chỗ hắn bán ta cũng yên tâm. Ngày mai lại đi mua vài người làm về, chúng ta mở xưởng chế dầu.”

Trong nhà còn hai bình dầu nành lớn, đỗ vĩ minh cầm một bình ra đợi đưa cho phòng chưởng quầy xem, nếu có thể thì sẽ bắt đầu làm.

“vương võ, ngươi đi mua chút đậu tương về, mua khoảng hai bao tải.”

Dù sao người trong cửa hàng cũng không nhiều, đỗ vĩ minh liền trực tiếp bảo đám vương võ ở phía sau viện bắt đầu chuẩn bị làm dầu. Nếu đàm phán tốt với phòng chưởng quầy thì qua vài ngày có thể bán dầu.

“phòng chưởng quầy, ngại quá, hôm nay mời ngài đến là có chuyện muốn phiền ngài.”

“lý huynh đệ, chúng ta quen biết đã lâu như vậy, có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng, có phải bởi vì tin đồn mấy ngày nay không?”

Đỗ vĩ minh gật gật đầu, may mà mình gửi dầu ô liu trong cửa hàng của phòng chưởng quầy, người biết cũng không nhiều, bằng không lại thêm phiền phức cho phòng chưởng quầy.

“phòng chưởng quầy, không dối gạt ngài, dầu dùng trong cửa hàng chúng ta quả thật là nhà mình tự làm. Có điều làm rất phiền phức, phí tổn lại cao nên không muốn bán. Nhưng giờ dư luận xôn xao, ta nghĩ hôm nay trước hết mời ngài xem qua dầu nành, nếu ngài cảm thấy không thành vấn đề thì có thể bán thử ở trong cửa hàng ngài không?”

Phòng chưởng quầy biết đỗ vĩ minh có tay nghề, bằng không lúc trước cũng không lấy ra dầu ô liu và xà phòng. Có điều dầu nành mình cũng là lần đầu tiên nghe nói, cũng không biết được, không biết có thể có vấn đề không.

“chu văn, ngươi đi chuyển một bình dầu nành lại đây.”

Phòng chưởng quầy nhìn thử, dầu này và dầu cải vàng có hơi giống nhau, nhưng không thơm như vậy, màu sắc vàng óng ánh, nhìn không thấy có vấn đề gì.

“lý huynh đệ, không biết có thể nói cho ta biết dầu này dùng gì để làm không?”

“phòng chưởng quầy, đây là dùng đậu tương làm ra.”

“ đậu tương còn có thể làm ra dầu ư?”

“đúng vậy, dầu nành ăn tuyệt đối không có nguy hại đến cơ thể, nhà chúng ta đều ăn lâu như vậy ngài xem đâu có bệnh tật gì. Việc này là có người hãm hại.”

Đỗ vĩ minh đại khái kể ra tình hình, phòng chưởng quầy liền hiểu vì sao sẽ có tiếng gió như vậy truyền ra.

“lý huynh đệ, dầu này ta có thể bán, có điều giá cả thì….”

Hai người thương nghị một phen, cuối cùng quyết định lấy mỗi cân 30 văn bán ra, phòng chưởng quầy mỗi cân có thể thu 5 văn, tuyên bố với bên ngoài là biểu ca đỗ vĩ minh trực tiếp cung hàng. Đỗ vĩ minh cũng bắt đầu từ hôm sau tuyên truyền dầu nành ở cửa hàng.

Đỗ vĩ minh thấy chuyện cuối cùng cũng giải quyết, trong lòng buông xuống tảng đá lớn, để nhân khang bưng đồ ăn đã chuẩn bị lên, mọi người ăn uống nói cười, khách chủ đều vui vẻ.

Phòng chưởng quầy quả nhiên không nuốt lời, ngày hôm sau bán dầu nành ngay trong cửa hàng, đỗ vĩ minh thì viết ở bên ngoài cửa hàng nhà mình “quán chúng tôi dùng dầu nành.”, ban đầu người trấn trên còn chưa biết dầu nành là cái gì, chỉ thấy giá dầu nành rẻ hơn mỡ heo.

Có điều người mua cũng không nhiều, chỉ có vài người muốn thử mua một chút về. Qua một thời gian cũng không thấy người ăn dầu nành có bệnh tật gì, người mua tự nhiên cũng nhiều lên. Cửa hàng ăn của đỗ vĩ minh dùng là dầu nành chứ không phải loại dầu không rõ lai lịch, mọi người cũng dẫn yên tâm đến cửa hàng ăn đồ. Một hồi nguy cơ cứ cuối cùng cũng giải quyết xong, nhưng đầu đầu đỗ vĩ minh lại càng ngày càng đau.

Lượng tiêu thụ của dầu nành ở cửa hàng của phòng chưởng quầy nhanh chóng tăng cao mà hậu viện nhà mình thì cung không đủ cầu, nhưng vấn đề mở rộng sản lượng tạm thời còn chưa cách nào giải quyết. Vốn là muốn lại đi mua vài người làm nhưng trong nhà hiện tại cũng không có chỗ ở, trong thôn vốn định sau khi thu hoạch vụ thu sẽ lại xây thêm phòng. Bây giờ mới là mùa hè, cách thu hoạch vụ thu còn hai ba tháng, chuyện phiền não cứ hết một chuyện lại một chuyện.

Đỗ vĩ minh không có cách nào liền bàn với phòng chưởng quầy cung cấp hai bình dầu, chứ nhiều hơn thì không có, chờ hắn bên này ổn định rồi sẽ tăng lượng cung cấp hàng. Không ngờ chiêu này lại rất hữu hiệu, phòng chưởng quầy ra hạn mỗi ngày chỉ bán hai cân cho mỗi người, mỗi ngày còn chưa mở cửa đã có người ở cửa xếp hàng. Không bao lâu toàn bộ bình phúc trấn bao gồm các thôn chung quanh đều biết đến, người đến mua cũng càng nhiều, cứ như là làm quảng cáo cho dầu nành.

Đỗ vĩ minh thật sự không ngờ sẽ mang đến kết quả này, đúng là vô tâm cắm liễu thành rừng, cũng không phải chuyện xấu. Kỳ thật hai cân dầu có thể dùng tới mười ngày nửa tháng, mỗi ngày lượng cần dùng cũng không nhiều, vừa mới bắt đầu chắc là đa số mọi người vô giúp vui. Chờ một đoạn thời gian sản lượng bên này cao hơn thì sẽ không có chuyện xếp hàng mua dầu này.

Phòng chưởng quầy cười cười toe toét, cửa hàng không chỉ có bán dầu nành, nhưng vì dầu nành cũng kéo theo lương tiêu thụ hàng hóa của hắn, hiện tại một ngày tiền lời gần gấp hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.