Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 11: Chương 11: Cứu hay không cứu




Tháng sau là tới lễ mừng tân niên, mọi nhà đều tất bật chuẩn bị đồ dùng. Thời gian này, Đỗ Vĩ Minh cảm thấy cảm giác cô đơn rõ rệt. Lúc mới đi đến thế giới này, cuộc sống tất bật, bận rộn kiếm tiền, mỗi ngày giống như con quay không ngừng di chuyển, nên không cảm thấy cô đơn như bây giờ. Mỗi ngày làm việc xong đều trong tình trạng kiệt sức nằm trên giường, đâu có thời gian nghĩ đông nghĩ tây nữa.

Nhìn người trong thôn ra ra vào vào, chuẩn bị đồ tết, làm Đỗ Vĩ Minh nhớ đến chị mình. Không biết cháu trai của mình hiện tại như thế nào. Tưởng nhớ mỗi lúc một mãnh liệt, Đỗ Vĩ Minh nhịn không được rơi lệ. Chị, hiện giờ em tốt lắm, mỗi ngày đều cố gắng làm việc, em nhất định sẽ sống tốt, có lẽ lúc nào đó có thể trở về, hy vọng mọi người đều mạnh khỏe.

Việc đồng áng dừng lại, Đỗ Vĩ Minh chỉ trồng một ít khoai tây và cải trắng ở sau vườn, nhưng tốc độ sinh trưởng không nhanh lắm. Vài ngày mới lên núi một lần, dù sao trời đã trở lạnh, hai ngày trước còn có tuyết rơi.

Khoảng thời gian trước đã đem quả ô liu phơi nắng, từ từ xem nên dùng làm gì. Không biết xà phòng và dầu ô liu có bán được không, hai ngày sau phải lên trấn xem tình huống rồi tính tiếp.

Đỗ Vĩ Minh lựa ra một ít cải trắng, chuẩn bị làm kim chi, hắn thấy Trương đại thẩm cũng làm hai bình, mùi vị không tệ nên quyết định thử xem, kim chi ăn chung với cơm là tuyệt hảo. Hai ngày nay đều dùng gạo trắng nấu cơm, Đỗ Vĩ Minh cảm thấy hơi xa xỉ.

Hắn khảo sát tình hình trong thôn, thấy mọi người bình thường đều không ăn cơm, nhiều nhà gia cảnh tốt như nhà thôn trưởng thì dùng gạo lứt, nên đỗ Vĩ Minh dùng hai mươi cân gạo trắng đổi lấy sáu mươi cân gạo lứt cất trong nhà. Khoai tây và củ cải thì còn dùng đủ đến mùa xuân.

Hiện tại là mùa đông nên không có nhiều rau củ, cơ bản chỉ dùng khoai tây, cải trắng và củ cải, còn có thêm ít dưa muối. Thỉnh thoảng lên núi còn hái được chút nấm, cải thiện bữa ăn một chút. Đỗ Vĩ Minh rất muốn ăn rau xanh, như rau chân vịt vân vân. Nhưng mùa đông khẳng định không gieo trồng được, làm sao có thể ăn được rau xanh đây?!

Đỗ Vĩ Minh gác mọi chuyện trong nhà lại, chuẩn bị ngày mai lên trấn mua đồ dùng cho năm mới. Trong nhà đã có sáu con gà, trứng chim cũng có một ít, còn có hai con thỏ béo, mộc nhĩ, nấm rơm cũng còn. Còn dưa muối thì nhà thôn trưởng làm, hắn chỉ đợi ké một chút. Đỗ Vĩ Minh không biết làm đậu hũ, nên đợi nhà nào làm thì bỏ tiền mua.

Bởi vậy ngày mai lên trấn dự định mua vài con cá, thịt dê, thịt bò, thịt heo vân vân, còn đặc biệt mua tranh tết, ở đây không biết có câu đối xuân hay không. Kiểm tra lại những thứ phải mua, Đỗ Vĩ Minh lấy ra năm trăm năm mươi văn tiền giấu dưới gầm giường, một lượng còn lại sẽ để dành, nhiêu đây tiền cũng đủ mua rồi, dù sao hắn cũng chỉ có một mình.

Hôm sau, mọi người đổ xô lên trấn rất nhiều, vài nhà ngồi trên xe bò, một số ít đi bên cạnh, mỗi người đều mang vẻ mặt vui mừng. Quả nhiên mọi người đều mong chờ năm mới.

Tất cả mọi người đều thảo luận xem sẽ mua cái gì, Đỗ vĩ Minh ngồi bên cạnh nghe, đôi khi cũng chen vào vài câu. Mọi người cười cười nói nói, cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn mọi khi. Đến trấn, mọi người tự ai nấy lo mà đi mua đồ, quy định buổi chiều tập hợp.

Thôn trưởng muốn mua một ít chén đũa, Đỗ Vĩ Minh cũng nhờ hắn mua giúp vài cái, việc quan trọng bây giờ là đi xem tình hình buôn bán. Phòng chưởng quầy nói dầu ô liu và xà phòng bán được sáu bộ, bởi vì giá cao, người dân bình thường không mua nổi, chủ yếu là một số tiểu thư ở trấn mua về dùng thử.

Tổng kết tiền, năm mươi năm văn tiền một bộ, bán sáu bộ vị chi là ba trăm ba mươi văn, trừ đi hoa hồng của Phòng chưởng quầy là ba mươi ba văn, còn lại hai trăm chín mươi bảy văn tiền.

Buôn bán không tốt như Đỗ Vĩ Minh dự đoán, nhưng coi như không tệ, Đỗ Vĩ Minh mua một ít chén đũa và gia vị, hết 60 văn, gửi đồ ở chỗ Phòng chưởng quầy, Đỗ Vĩ Minh cầm hai trăm ba mươi bảy văn tiền còn lại đi mua đồ tết.

Trên đường cũng đông đúc hơn bình thường, mọi người đều cầm bao lớn bao nhỏ hàng hóa, Đỗ Vĩ Minh đi tới chỗ bán thịt trước, mua năm cân thịt heo, hết năm mươi văn, hai cân xương, tay nghề người bán thịt rất tốt, xương lóc đến không còn miếng thịt nào dính trên đó, hết mười văn.

Mua thêm ít thịt bò và thịt dê, tổng cộng sáu mươi văn. Cá đắt hơn dự tính, mọi người trong thôn nói có thể ra sông bắt cá, nên không mua nữa. Cầm nhiều đồ vật nặng, Đỗ Vĩ Minh quay lại cửa hàng của Phòng chưởng quầy gửi tạm, tiếp tục dạo phố mua sắm. Nằm ở phía đông trấn là một vài cửa hàng xa xỉ, bình thường chỉ kẻ có tiền mới đến đó, phía tây là khu dân cư.

Đỗ vĩ Minh vòng vo ở cửa hàng văn phòng tứ bảo một hồi, nghĩ tạm thời chưa cần dùng đến, hỏi giá một chút, cảm thấy tốt nhất sau này có tiền rồi quay lại, với lại hắn cũng không quen sử dụng bút lông. Đối diện là một cửa hàng bán điểm tâm, người bên trong khá là nhiều, Đỗ Vĩ Minh ghé vào mua một ít, để dành đến lễ mừng năm mới lôi ra ăn, lại tốn thêm năm mươi văn tiền.

Ven đường cũng có nhiều người bán hàng rong, Đỗ Vĩ Minh thấy có hứng thú liền dừng lại ăn, nào là bánh bao, bánh trôi các loại, ăn đến no căng bụng. Cuối cùng mua hai bức tranh tết, ở đây hình như không có câu đối xuân nhưng tranh tết vẫn có. Cũng sắp đến giờ tập hợp, Đỗ Vĩ Minh ghé chỗ Phòng chưởng quầy lấy đồ, đi đến chỗ mọi người.

Đến nơi, trong tay mọi người cầm không ít đồ, Đỗ vĩ Minh quan sát, hắn là người mua ít nhất. Nhà nào có nhiều người, đều mua không ít các loại thịt. Những nhà có trẻ nhỏ còn mua đồ chơi và vải để may quần áo mới. Đỗ Vĩ Minh cũng chuẩn bị một bộ đồ mới, là nhờ Trương đại thẩm làm hộ, để dành đến tết sẽ mặc.

Mọi người trong thôn bình thường rất tiết kiệm, nhưng gần tới tết lại đặc biệt hào phóng. Điều này làm Đỗ Vĩ Minh nhớ lại quang cảnh ngày tết ở hiện đại, mỗi lần tết đến, hắn cùng chị sẽ đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, món nào bình thường thèm nhưng không dám bỏ tiền mua đều lấy hết.

Hoàn cảnh gia đình hắn không tốt, chị gái cũng vừa kiếm được việc làm, thế nhưng hai người vẫn đi siêu thị mua rất nhiều đồ, chị còn đặc biệt mua một bộ quần áo mới cho hắn. Đỗ Vĩ Minh lập tức hoảng hồn, chị chắc có lẽ cũng đang chuẩn bị đón năm mới?!

Không biết thời gian ở hai thế giới có giống nhau không nữa?!

Xe bò dừng lại, Đỗ Vĩ Minh chậm rãi bước xuống. Khiêng tất cả đồ vào nhà, Đỗ Vĩ Minh đem đồ ăn xuống bếp, chờ ngày mai xử lý. Đi cho gà và thỏ ăn, tiếp đó lại vào nhà xí, tự nhiên lại phát hiện một người đang nằm ngất xỉu cạnh nhà xí. Đỗ vĩ Minh vội vàng chạy lại, đánh giá người này một chút, trên người hắn có vài vết thương, ẩn ẩn còn có vết máu chảy ra, lấy tay vén lên mái tóc người nọ, phát hiện không phải là người trong thôn, làm sao bây giờ nha?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.