Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 15: Chương 15: Lễ Phúc Trạch




Mùng tám tháng Giêng là một ngày lễ đặc biệt được gọi là lễ Phúc Trạch, vì ngày này, cả thôn từ đầu năm đã bận rộn chuẩn bị. Ở giữa thôn có một cái sân khấu, vào những ngày hội họp, đó là nơi náo nhiệt nhất. Tại trung tâm sân khấu, các chàng trai trong thôn sẽ dựng một đàn tế, cách đó không xa được một cây đại thụ trọc trời che mát. Các phụ nhân trong thôn đang tụm lại, chặt trúc thành từng phiến hình chữ nhật, ở giữa có khoét một lỗ, rồi buộc vào một sợi dây màu đỏ.

Đỗ Vĩ Minh chưa từng trải qua ngày lễ như vậy, trước đây ở hiện đại cũng không có lễ Phúc Trạch gì đó. Hắn và Cảnh Nguyên, hai người gia nhập vào hàng ngũ thợ xây. Dàn tế chỉ dùng gỗ để dựng. Mọi người trong thôn góp tiền mua một con heo sữa, dùng để cúng. Mùng tám, sáng sớm hai người đã rời giường, rửa mặt xong cũng không ăn sáng mà đến sân khấu tập hợp.

Thôn trưởng phát biểu vài câu liền tuyên bố lễ hiến tế bắt đầu. Đầu tiên, đem con heo kia giết ngay tại chỗ rồi đặt lên bàn cúng, sau đó mọi người cùng nhau bái lạy, cầu nguyện một năm mưa thuận gió hòa, quốc gia phồn vinh hưng thịnh, nhà nhà an cư lạc nghiệp. Sau khi kết thúc nghi thức, mỗi người đều phải uống một ly rượu nhỏ, các cô gái trong thôn sẽ phát cho mỗi người phột phiến trúc, mọi người sau khi ước nguyện sẽ đến cây đại thụ ném phiến trúc, nếu phiến trúc của ai dính được trên cành cây, đại biểu cho nguyện vọng của họ có thể thực hiện được.

Đỗ Vĩ Minh cũng rất phấn khích, ước nguyện thầm trong lòng xong liền gia nhập hàng ngũ ném phiến trúc. Thời điểm này, vui vẻ nhất là đám con nít, người thì lùn, sức lại nhỏ, ném phiến không cao, nhưng vẫn nhảy loi choi cả lên. Các phiến trúc bắt tại trên cành cây, mảnh dây đỏ phủ xuống dưới, xa xa nhìn lại cực kỳ đẹp.

Sau khi nghi thức hoàn thành mọi người tự động ra về. Đỗ Vĩ Minh vừa về nhà thì bắt tay chuẩn bị bữa tối. Nhiệm vụ của hắn là phải làm bánh bột ngô. Hôm nay, thôn trưởng đã mang bột ngô sang, phải làm bánh bột ngô cho cả thôn, số lượng quả thật không ít. Cho một phần bột ngô vào chậu, thêm nước làm thành bột nhão, cho muối và gia vị, Đỗ Vĩ Minh suy nghĩ một chút lại cho thêm mấy cái trứng chim.

“Sao lại cho thêm trứng chim?”

“À, bỏ thêm trứng chim sẽ ngon hơn, lát nữa cho ngươi một cái.”

Nhiệm vụ của Cảnh Nguyên là nhóm lửa, có hắn hỗ trợ, Đỗ Vĩ Minh chỉ cần chuyên tâm làm bánh bột ngô, nên tốc độ nhanh hơn nhiều. Đỗ Vĩ Minh cắn môi hy sinh một bình dầu ô liu, đổ một lớp dầu vào chảo, cho từng cái bánh bột ngô vào, tới khi vàng thì trở mặt. Một mẻ bánh bột ngô vừa nóng vừa thơm lần lượt ra lò. Lưu Cảnh Nguyên đứng một bên thèm nhỏ giãi.

Trước đây, hắn đã ăn hai lần, nhưng chưa từng thấy hương thơm như vậy, lấy tay nhón một cái bánh nóng hầm hập, cắn một miếng, mùi vị bột ngô liền lan tỏa. Lưu Cảnh Nguyên cắn hai ba cái đã giải quyết xong cái bánh. Muốn ăn thêm cái nữa nhưng Đỗ Vĩ Minh không cho, cái này phải để dành tới bữa tối. Suốt một ngày, Đỗ Vĩ Minh làm mấy trăm cái bánh bột ngô, chậu gỗ trong nhà thiếu chút thì không đủ dùng. Hai người khiêng chậu đến sân khấu, phát hiện một cảnh tượng kì quái.

Đàn tế bị dỡ bỏ, gỗ bị chặt thành củi, chất thành đống gần đó, phía dưới sân khấu đang đốt lửa. Đỗ Vĩ Minh khiêng bánh bột ngô tới chỗ Trương đại thẩm. Đại thẩm lúc này còn đang bận bịu chuẩn bị. Mỗi nhà trong thôn đều được phân nhiệm vụ, có nhà là làm món ăn như thịt viên, thịt gà vân vân, có nhà là chuẩn bị rau quả, cải trắng và củ cải. Sân khấu bây giờ trở thành một cái bếp lớn. Buổi tối, mọi người trong thôn tụ tập ở đây cùng ăn cơm.

Đốt lửa trại, trên mặt mỗi người tràn đầy hưng phấn, mọi người vây quanh đống lửa dùng bữa, nhóm các bác gái vội vàng đem canh nóng trong nồi phân cho mọi người. Người trong thôn không nhiều lắm, cùng nhau uống chút rượu, ăn đồ ăn, trò chuyện vui vẻ.

Ở chỗ dàn tế, một nhóm người đang nướng thịt heo, mùi hương không ngừng bay tới, đem trùng trong bụng mọi người câu ra. Rốt cuộc cũng nướng xong thịt, vài người khiêng con heo kia qua, chia đều cho mọi người. đầu tiên là thôn trưởng, rồi đến đám trẻ con, cuối cùng là đám thanh niên trai tráng. Đỗ Vĩ Minh cầm phần thịt heo của mình, ăn đến cao hứng. Kỳ thật đồ ăn cũng không phải ngon lắm, chủ yếu là không khí. Đỗ Vĩ Minh chưa từng tham gia lễ hội như vậy, nhiều người cùng nhau dùng bữa. Cảnh Nguyên cũng chưa từng tham gia qua, kinh thành tuy rằng cũng có lễ hiến tế, nhưng buổi tối nhiều nhất mọi người trong nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.

Ăn uống giải trí qua đi, mọi người vây quanh đống lửa nhảy múa, ca hát. Lúc này, đối với trai gái trong thôn gần như ngày lễ thân cận, nếu chàng trai đối với cô gái có hứng thú, sẽ đến bên cạnh cô gái ca hát. Cô gái cũng không cần lập tức trả lời, nếu có ý tứ thì cùng người nhà thảo luận, sau đó may một cái hà bao, lễ hội đèn lồng mười lăm tháng Giêng sẽ đưa tặng cho chàng trai đó.

Đỗ Vĩ Minh đối với chuyện này không có hứng thú, hắn chưa từng hẹn hò, đối với chuyện hẹn hò cũng không có hứng thú, lúc trước chuyện tâm học hành, về nhà thì chăm sóc chị gái. Còn hiện tại, hắn chỉ là đứa trẻ mười hai tuổi. Hắn gia nhập đoàn người khiêu vũ, mọi người vây quanh đống lửa, nhảy múa, ca hát.

Ngày hội này, từ ngày đến đây có thể xem là ngày vui vẻ nhất, những nơm nớp lo sợ, khắc khổ cố gắng vì sinh nhai mà phấn đầu đều biến mất. Đỗ Vĩ Minh uống hai ly rượu liền say. Không ngừng huyên thuyên, còn túm người xung quanh nhảy múa, cuối cùng Lưu Cảnh Nguyên nhịn không được, Đỗ Vĩ Minh mơ mơ màng màng túm một cô gái mà nhảy múa. Lưu Cảnh Nguyên vội chạy tới ngăn lại, khiêng Đỗ Vĩ Minh lên vai, tìm thôn trưởng chào một tiếng rồi về nhà.

Sau khi về nhà, Đỗ Vĩ Minh ầm ĩ nửa ngày cũng mệt mỏi. Lưu Cảnh Nguyên vừa thả xuống giường liền ôm chăn ngủ. Hết cách, Lưu Cảnh Nguyên đành hầu hạ hắn lau người, chưa từng làm chuyện này nên có chút không quen. Miễn cưỡng làm xong, vừa cởi quần áo chuẩn bị ngủ, chợt nghe Đỗ Vĩ Minh nằm bên kia khe khẽ kêu, “Chị, chị, em rất nhớ chị.”

Lưu Cảnh Nguyên chưa từng thấy bộ dạng hắn như thế, Đỗ Vĩ Minh vừa kêu vừa khóc, Cảnh Nguyên đành lấy khăn lau mặt cho hắn. Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, dỗ hắn vào giấc ngủ. Vất vả tới hừng đông, Đỗ Vĩ Minh mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Lưu Cảnh Nguyên cũng mệt muốn chết, vội vàng đi rửa mặt rồi leo lên giường ngủ.

Hôm sau tỉnh dậy, Đỗ Vĩ Minh cảm thấy đầu đau như búa bổ, thân mình hắn cuộn vào trong lòng Cảnh Nguyên, vội vàng thoát ra. Ai, hình như là do hai ly rượu gạo kia gây họa. Rượu hôm qua là rượu gạo của một hộ trong thôn nhưỡng, khi uống có mùi vị ngọt ngào, không có vị rượu, tác dụng chậm. Đỗ Vĩ Minh suy nghĩ nửa ngày, ở đây không có trà giải rượu.

Lần trước lên trấn bán ô liu, Đỗ Vĩ Minh có ghé một tiểu quán mua mật, giờ còn thừa lại một ít lấy đem pha trà, uống xong, cảm thấy đỡ hơn nhiều. Đỗ Vĩ Minh say rượu chẳng nhớ được gì, dĩ nhiên chuyện hắn đêm qua hành hạ Cảnh Nguyên đến đáng thương cũng quên sạch. Đến lúc Cảnh Nguyên thức dậy, Đỗ Vĩ Minh ném một câu khiến hắn suýt tức chết.

“Cảnh Nguyên a, mau uống chút trà mật, giúp tỉnh rượu đó. Hôm nay ngươi trễ như vậy mới rời giường, chắc uống không ít rượu, tửu lượng của ngươi đúng là tệ nha.”

Rốt cuộc ai tửu lượng không tốt, uống hai chén liền say, náo cả đêm. Lưu Cảnh Nguyên lười giải thích với hắn, nhìn cử chỉ là biết hắn chẳng nhớ chuyện đêm qua rồi. Chờ Đỗ Vĩ Minh từ trong miệng người khác biết được bộ dáng sau khi say rượu của mình, cũng là vài ngày sau, bây giờ tạm thời không nhắc tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.