Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 54: Chương 54: Tiếng gió




Vương võ thường xuyên đánh xe bò chạy hai đầu lên trấn và về thôn, đỗ vĩ minh bảo vương võ đi đón liên đại và nhân bình đến, thuận tiện đem rau dưa cần dùng kéo tới.

Biết đỗ vĩ minh ở trấn trên mở cửa hàng, trong thôn không ít người khi tập hợp cũng sẽ ghé thăm một chút. 10 văn tiền cơm trưa vẫn rất đắt, đỗ vĩ minh có đôi khi thêm cơm canh đều sẽ không lấy thêm tiền, đám thôn dân đương nhiên càng thêm nguyện ý đến đây. Thôn trưởng thấy đỗ vĩ minh có tiền đồ như vậy thì rất vui mừng.

Buổi chiều việc làm ăn trong cửa hàng hiu quạnh hơn, đỗ vĩ minh liền mang theo nhân khang và chu văn làm chuẩn bị cho bữa tối. Lần này đỗ vĩ minh chuẩn bị để mọi người thể hội một chút tư vị đồ nướng. Thịt dê, thịt heo, thịt gà cắt thành khối nhỏ đem ướp, cánh gà thì muối riêng. Còn đặc biệt mua một chân dê, chuẩn bị nướng chân dê ăn.

Nhân an cùng tích xuân và liên thu ba người được giao cho làm xiên trúc. Cải trắng, khoai tây, rau xanh, nấm đều rửa sạch, cắt thành khối, chờ xiên trúc làm xong xuyên vào là được.

Chỉ ăn có thế đương nhiên là không đủ no, đỗ vĩ minh chuẩn bị thêm hồn đồn và nem rán, bánh bao xửng. Đồ nướng không đủ thì có thể ăn chúng. Khi bọn vương võ tới, mặt trời đã sắp xuống núi, oa nhi nghe nói liên đại đến thì rất vui vẻ, hắn đã sắp một tháng không nhìn thấy thúc thúc.

“thúc thúc, thúc thúc, oa nhi rất nhớ thúc.”

“oa nhi, để thúc thúc nhìn xem, ừ, cao hơn rồi.”

“đó là đương nhiên, thúc thúc, ta mỗi bữa đều ăn một chén cơm lớn, đương nhiên là cao lên nhiều.”

Liên đại thấy oa nhi như vậy thì rất cao hứng, khi chạy nạn chưa từng nghĩ đến mình cùng oa nhi có thể trải qua cuộc sống như vậy. Oa nhi kéo liên đại tỉ mỉ kể chuyện ở tư thục, hắn ở tư thục có hai người bạn rất thân.

Đóng cửa hàng phía trước, người một nhà toàn bộ tập trung đến hậu viện. Vì ăn đồ nướng nên phải làm trong sân, thịt dê, thịt heo, thịt gà, chân gà, các loại rau dưa đều đặt chỉnh tề với nhau. Bọn họ dùng than củi đốt 3 đống lửa nhỏ, đỗ vĩ minh làm mẫu một chút rồi để mọi người tự động thủ.

Việc này oa nhi đương nhiên không thể tham gia, đỗ vĩ minh cũng không dám để hắn nghịch lửa. Sau khi hắn năn nỉ mãi mới cho cầm hai xiên thịt dê, dặn đi dặn lại hắn phải cẩn thận.

Ừ, tư vị đồ nướng đã ba năm không nếm qua, đỗ vĩ minh đã muốn ăn từ sớm nhưng luôn không có thời gian làm, lần này cuối cùng đã được đền bù mong muốn.

“thiếu gia, thứ này ăn ngon thật.”

“nhân bình, đừng tham ăn thịt, rau dưa cũng phải ăn.”

“vâng thưa thiếu gia.”

Ăn đồ nướng dễ thượng hoả, đỗ vĩ minh nấu trà lạnh để mọi người vừa ăn vừa uống. Ở trước đống lửa những khuôn mặt tươi cười làm trong lòng đỗ vĩ minh thấy phi thường ấm áp, nếu cảnh nguyên ở thì tốt rồi. Chắc hắn mà biết sẽ lại hô hoán cho xem.

Cuối cùng mọi người còn vây quanh đống lửa ca hát, khiêu vũ, oa nhi hưng phấn cả tối, về sau gật gù như gà mổ thóc.

đỗ vĩ minh bảo chu văn chú ý dập hết lửa trong sân, rồi mang oa nhi về phòng ngủ. Phòng đã sớm chuẩn bị, đỗ vĩ minh cùng oa nhi một gian, chu văn và vương võ một gian, nhân khang cùng nhân an một gian, tích xuân cùng liên thu một gian, liên đại và nhân bình 1 gian.

Bởi vì hôm sau còn phải mở cửa buôn bán nên trời còn chưa sáng đã bận bịu. Đỗ vĩ minh bảo liên đại đưa oa nhi đi tư thục, vừa lúc để hắn đi xem nơi oa nhi đọc sách. Đỗ vĩ minh vẫn cảm thấy có chút mệt, chịu thôi, từ sau khi đi tới nơi này nghỉ ngơi rất điều độ, mặt trời mọc thì dậy trời tối thì ngủ, căn bản là không thức đêm, khó có được một lần ngủ muộn một chút liền thấy như không muộn dậy nữa.

Đỗ vĩ minh chính là chưởng quầy, mỗi ngày đều tính sổ. Cách hắn nhập sổ ngoại trừ chính hắn thì không ai có thể biết, toàn bộ là số Ả rập cùng chữ giản thể. Hắn viết bút lông vẫn không quen tay, đỗ vĩ minh lấy chút than làm thành bút chì giản dị để dùng.

Liên đại và nhân bình ở trấn trên hai ngày thì trở về, việc trong ruộng còn phải có người làm. Cuộc sống cứ như vậy mỗi ngày mặt trời lên mặt trăng mọc mà trôi qua, đã sắp đến mùa hè.

Đỗ vĩ minh lại cho ra món mì lạnh. Bởi vì trời nóng, mì lạnh vừa ra đời đã rất được hoan nghênh, đương nhiên đó con có liên quan đến cái giá mà hắn đưa ra. Một chén mì lạnh kèm rau dưa là 5 văn tiền, nếu muốn thêm đồ ăn khác thì lại thêm. Không hề ít hộ nhà giàu thường xuyên phái người tới mua vài phần về. Đỗ vĩ minh cũng sẽ pha chút trà lạnh, một văn tiền một chén, nếu mệt mỏi ngồi xuống uống một chén nghỉ chân cũng rất không tệ.

“các ngươi nghe nói không, hiện tại thế cục biên quan rất khẩn trương.”

“ừ, nghe nói nguyên vương đã ở biên quan tọa trấn, không phải tốt hơn nhiều rồi sao.”

“lần này ta nghe nói chu quốc, ngô quốc và tát ma ở tái ngoại đồng loạt rục rịch ở biên quan.”

“được rồi được rồi, cái đó cùng chúng ta có quan hệ gì. Cẩn thận bị nha dịch nghe thấy thì lại chọc phiền toái.”

“sao lại không có vấn đề gì, nghe nói quân đội sắp mộ binh…”

Vào buổi chiều, trong cửa hàng sẽ có một ít thương hành tiểu phiến hoặc cư dân phụ cận tới ngổi uống trà tâm sự, đỗ vĩ minh cũng thường xuyên có thể từ trong đàm luận của bọn họ biết một ít tin tức.

Không thể nào, biên quan hiện tại lại không yên ổn, cảnh nguyên đang ở đó, sẽ không có chuyện gì chứ. Cả buổi chiều đỗ vĩ minh đều hoảng hốt, vài lần còn tính tiền nhầm, chu văn cảm thấy rất kỳ quái.

“thiếu gia, thiếu gia có phải buổi tối ngủ không ngon không, hay là đi vào trong nghỉ ngơi một chút đi.”

“không có gì, không có gì, chỉ nghĩ đến một chuyện.”

Đỗ vĩ minh hai ngày nay cực kì quan tâm tin tức ở biên quan, sau đó lại lục tục có không ít người đàm luận việc này. Nghe nói năm trước khi nguyên vương vừa mới đến biên quan tọa trấn, quả thật thái bình một đoạn thời gian, lần này quốc gia bên cạnh hình như lại có chút rục rịch.

Đỗ vĩ minh hai ngày trước đã viết thư cho cảnh nguyên hỏi tình huống, nhưng nghe mọi người nói vậy vẫn không khỏi lo lắng, nếu thật sự đánh giặc thì làm sao bây giờ. Cảnh nguyên ở biên quan còn không biết khi nào thì có thể trở về, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ. Nghĩ đến cảnh nguyên có thể bị thương, đỗ vĩ minh liền cảm thấy lo lắng.

Nếu thật sự đánh giặc, vậy nơi này chắc chắn cũng sẽ có ảnh hưởng, trong nhà nhiều người thế này, ít nhất phải có năng lực tự bảo vệ mình. Trong lòng đỗ vĩ minh suy đi tính lại một chút.

“chu văn, ngươi đến cửa hàng bên cạnh xem có bán tiêu thạch không.”

“tiêu thạch, thiếu gia, người cần thứ này để làm chi?”

“ngươi đừng quản, đi hỏi có hay không, buổi tối sẽ nói cho ngươi.”

“dạ, thiếu gia.”

“thuận tiện mua thêm bột hùng hoàng về.”

“dạ.”

Chu văn mua về những thứ đỗ vĩ minh cần, cửa hàng còn chưa đóng cửa đỗ vĩ minh đã về hậu viện trước, dặn chu văn đi đón oa nhi về. Hậu viện có 6 gian phòng, đám đỗ vĩ minh ở 5 gian, còn có một gian là phòng trống, đỗ vĩ minh thấy đã đến lúc dùng căn phòng này.

Nhưng khí cụ còn ở kho chứa trong thôn, ngày mai phải bảo vương võ mang đến cho hắn. Ở đây không có ống nghiệm hay dụng cụ hóa học, đỗ vĩ minh tự mình chế tác một ít dụng cụ đơn giản. Hắn muốn thử xem có thể làm hỏa dược hay không.

hôm sau vương võ mang đồ đến, đỗ vĩ minh mới bắt đầu cân nhắc. Hắn chỉ nhớ tỉ lệ nguyên thủy nhất là một lưu huỳnh hai tiêu thạch bà than củi. Có thể nhớ rõ như vậy là vìtrước kia lão sư chế vè cho thuận miệng nên đến giờ vẫn nhớ rất rõ ràng.

Có điều thực nghiệm đương nhiên vẫn có tính nguy hiểm nhất định. Đỗ vĩ minh thử nghiệm vài lần, cuối cùng làm ra được loại hỏa dược nguyên thủy nhất. Mấy ngày nay hắn đã dò hỏi, thế giới này hình như còn chưa có hỏa dược, không biết làm ra sẽ mang đến hậu quả gì. Nhưng mà quên đi, đây là để mình dùng phòng thân, chắc là không có vấn đề gì quá lớn.

Hỏa dược đỗ vĩ minh chế tác có hai loại, một loại là bao thuốc nổ loại nhỏ, sau khi đốt có nửa phút để trốn. Lực sát thương chỉ là một vòng hình tròn, thuốc nổ bên trong, nếu dùng tên trúc có lửa bắn xuyên qua có thể nổ mạnh.

Đỗ vĩ minh vì thế mà phải trả giá đắt, khi làm thí nghiệm tay bị nổ thương, may là mặt đã được bảo hộ. Vết thương trên tay đã nhờ đại phu xem qua, dưỡng thương một đoạn thời gian chắc sẽ không có gì đáng ngại.

Khi chế tác hỏa dược có mấy lần bị nổ khiến cho mọi người hoảng sợ, không biết hắn đang làm gì, cuối cùng cũng có thành quả. Đỗ vĩ minh bảo vương võ mang thứ này đến nơi có không người trên núi phía sau thôn thí nghiệm thử, hiệu quả thực sự rất không tệ.

“thiếu gia, trong khoảng thời gian này cánh tay trăm ngàn lần không thể đụng vào nước, bằng không về sau sẽ phiền toái.”

“đã biết, vương võ, ta sao lại phát hiện ngươi càng ngày càng lải nhải.”

Vương võ cười khổ một chút, hắn đây là vì ai. Nếu để vương gia biết tay thiếu gia thiếu chút nữa phế đi, chắc đầu mình sẽ không giữ nổi.

Hai thứ thiếu gia mới tạo ra dùng quá tốt, nếu vương gia mà có được thì còn sợ đánh không thắng sao. Chỉ là phải làm sao nói cho thiếu gia đây? Hắn cho tới giờ còn chưa biết thân phận của vương gia. Vương võ vì thế mà buồn rầu vạn phần.

Tay đỗ vĩ minh phải dương thương gần một tháng mới trở lại bình thường, trong lúc tắm rửa cái gì cũng phải gọi người khác hỗ trợ làm đỗ vĩ minh thấy rất ngượng ngùng. Ôi, chịu thôi, đám chu văn trông hắn rất chặt, tay bị thương nên việc gì cũng không cho làm, ngay cả tính toán sổ sách cũng không được. May là oa nhi gần đây đã học xong con số Ả rập, đỗ vĩ minh bảo hắn mỗi tối viết một chút thu chi trong ngày.

Nghĩ đến bộ dáng khóc lóc của mọi người khi mình bị thương, đỗ vĩ minh liền cảm thấy một chút an ủi, bọn họ thật sự đã đối với hắn như người nhà.

Cảnh nguyên đã lâu như vậy mà không có hồi âm, liệu có xảy ra chuyện gì không. Bình thường đều là mỗi tháng một phong thư, lần này so với lần trước gửi thư đã hơn nửa tháng mà sao còn chưa có thư. Nghe đám thực khách nói, thế cục biên quan càng ngày càng rung chuyển, cứ theo tính huống này, đánh giặc là chuyện sớm muộn. Ôi, cảnh nguyên phải làm sao bây giờ.

Vương võ thu được thư nhưng là thư cho hắn, buổi tối vụng trộm cho chu văn nhìn.chu văn trước kia cũng đọc qua một ít sách, thư đơn giản vẫn đọc hiểu được, chỉ là bình thường không nói mà thôi.

“chu văn, trên thư viết gì vậy?”

“vương gia bị thương, còn là rất nghiêm trọng. Đây là nhờ người viết hộ, sợ bị phát hiện cho nên để ngươi nhận. Vương gia không ra lệnh gì, chỉ dặn chúng ta chăm nom thiếu gia cho tốt.”

“không thể nào, vương gia bị thương?”

“ngươi nhỏ giọng một chút, cẩn thận bị người khác nghe thấy.”

“vậy phải làm sao bây giờ, vương gia bị thương, có nên nói cho thiếu gia không.”

“ngươi đừng sốt ruột, chúng ta ngày mai xem kỹ hẵng nói.”

“chu văn, nếu vương gia có thứ thiếu gia mới làm ra có phải sẽ được hỗ trợ rất lớn không?”

“cái này chỉ có thiếu gia biết làm, lần này tổng cộng làm được vài cái, nói là dùng để phòng thân. Ngươi định nói với thiếu gia thế nào ?”

“việc này, chúng ta hãy bàn bạc lại một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.