“Thầy Quý, cứu mạng---” Hạ Băng Khuynh ôm ngực. kêu la.
“La nát họng cũng k ai đến cứu đâu, đến đây, người đẹp, tớ khiến cậu 3 ngày 3 đêm k xuống giường, hahaaha” Tiêu Nhân cười điên cuồng, nắm lấy trước ngực Hạ Băng Khuynh.
“”
Quý Tu đến gần, câu đầu tiên nghe đã khiến người ta “tim đập mạnh đỏ”, khuôn mặt đẹp vô thức đỏ lên.
“Các em đang làm gì?”
Giọng rõ ràng thanh thoát vang lên trên đỉnh đầu họ.
Hạ Băng Khuynh đã thấy giày da của Quý Tu.
Tiêu Nhân dừng ngay lập tức, cổ cứng nhắc quay qua, thấy Quý Tu ngọc thụ lâm phong đứng đó, trời nắng lập tức như bị sét đánh, quạ bay đầy trời.
Không - phải - là - thật - chứ!
Quý Tu thật sự k tiêu hóa nổi “cảnh” nóng bỏng trc mắt, tay thon dài nhéo mi tâm, rất k tự nhiên nói: “Ở đây thoáng đãng, nhiều người đều thấy đc, làm sao cho thích hợp, đừng đùa quá đáng!”
Tiêu Nhân sực tỉnh lại, gấp gáp bò dậy, trong lúc gấp gáp, kéo đầm Hạ Băng Khuynh lên.
“A---” Hạ Băng Khuynh hét lên, kéo đầm lại, k để nó bị kéo lên.
Nhưng vẫn lộ ra vòng eo nhỏ tinh tế.
Quý Tu liền quay đầu đi.
Khuôn mặt trầm ổn hiện lên sự ngại ngùng.
Tiêu Nhân chạy đến trc mặt Quý Tu, lập tức trở thành cô gái nhỏ nũng nịu, mở to mắt nhìn anh: “Tu Tu, người ta bình thường k fai v, người ta là thục nữ, cô gái trói gà k chặt, đây tuyệt đối k fai bản tính của em, nhwung nhưng cái gì đó.”
“Nhưng cái gì? Nói xem!” Quý Tu tĩnh mặc nhìn cô, nhàn nhạt nói.
Tiêu Nhân đầu trống rỗng, moi móc tìm lí do, đột nhiên, cô tìm ra, có chủ ý rồi.
Cô thần bí cuộn tay, đến gần anh: “Thật ra, có 1 bí mật! Nhà em là là đời sau của đạo đuổi quỷ, em là đời 45, Băng Khuynh nói hôm qua sau khi đến lầu thực nghiệm, cảm thấy bị gì đó bám theo, cho nên, em mời tổ sư nhập vào người, đuổi tà cho cô ấy.”
Tìm đc lí do hay, cô bắt đầu nói nhảm.
Trời ơi!
Hạ Băng Khuynh ôm đầu, có suy nghĩ muốn đào đất chôn cô, để cô k tiếp tục làm mất mặt.
Cô k thể tìm 1 lí do bình thường sao.
2 tay Quý Tu bỏ túi, miệng nhàn nhạt: “Nếu em là đời sau của đạo đuổi quỷ, tại sao còn phải đến tìm đại sư ở đường cũ mua bùa?”
“Hả, cái này cái đó” Tiêu Nhân điểm 2 ngón tay: “Sợ là học k tinh, lầu thực nghiệm oán khí quá nặng, sợ áp k nổi, đây chỉ là phòng vạn nhất, cầu sự an tâm, đúng k.”
“Cầu sự an tâm cũng là 1 ý nghĩ k tệ” Quý Tu có chút đồng ý gật đầu: “K bằng tôi nói em nghe 1 bí mật, thật ra tôi là ma cà rồng! Tại vì an toàn của em, tốt nhất đừng đến gần tôi!”
“”
Tiêu Nhân ngây người.
Hạ Băng Khuynh ngồi đó k nhịn đc cười ra tiếng.
Đây là cái bẫy mà!
Thật xem thường thầy Quý, còn tưởng thầy chỉ có bộ dạng như ông già, k ngờ còn biết trêu chọc.
“Ma, ma cà rồng à---” Mắt Tiêu Nhân lưu chuyển, kéo dài thanh âm: “Theo góc sinh học, ma cà rồng k tính là quỷ, chỉ tính là sinh vật cao cấp mà thôi. em thích ma cà rồng nhất đó, nghe nói ma cà rồng đuổi quỷ càng hay!”
“Nhưng tôi k thích em!” Quý Tu nhàn nhạt nói 1 câu.