Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 230: Chương 230




“Trc h t chưa từng nói đang an ủi cậu.” Hạ Băng Khuynh nhún vai, tự lo cho mình ăn chân gà nướng, có 1 chút dính trên miệng cô, cô linh hoạt dùng lưỡi nhỏ nhẹ liếm miệng.

Động tác nhỏ này, khiến nam nhân trong 100 m vuông đều còn thấy nóng lên.

Tỉ mỉ quan sát sẽ thấy, xung quanh họ dường như đều là nam nhân, có chỗ thậm chí 2-3 người ngồi chung 1 chỗ, mục đích là vì nhìn Hạ Băng Khuynh.

Từ khi cô đến trường này, chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã trở nên tuyệt sắc trong mắt nam sinh toàn trường, hoa khôi trường hay nữ thần trước h đều thành cát bụi, cô trở thành người tình mơ ước của nam sinh toàn trường, sắc đẹp của cô k đơn giản, nói là đơn thuần, nhưng cô lại có thân hình bốc lửa, nói cô yêu kiều, nhưng lại thanh mới thoát tục như là tiên nữ nhỏ, k dính bụi trần.

Nhưng dù cô có mê người như vậy, nam sinh trong trường cũng k dám theo đuổi, vì có tin đồn cô đã có bạn trai, nam nhân đó còn đẹp hơn cả cô, mỗi ngày đưa cô đến trường, rất nhiều người từng nhìn thấy.

“Quên đi---” Tiêu Nhân đập bàn 1 cái, trấn tĩnh lại: “CHút mất mát tính làm gì, k s, bản cô nương k sợ, đợi tớ ăn no, tớ lại tính kế khác.”

Cô cầm muỗng bắt đầu ăn cơm chiên của mình.

Hạ Băng Khuynh biết cô rất nhanh sẽ lại tràn đầy năng lượng, cô là ai chứ, từ nhỏ đến lớn đều vô tâm vô phế, chỉ chung tình với soái ca.

“Ài, bây h tớ mới phát hiện, sắc mặt cậu hôm nay rất hồng nhuận, mặt còn có chút son phấn, cả người lộ ra sự gợi cảm!” Tiêu Nhân đánh giá mặt nhỏ xinh đẹp của Hạ Băng Khuynh.

Hạ Băng Khuynh đang ăn ngon dừng lại.

Có hiển nhiên vậy k? Đây cũng nhin ra.

Tiêu Nhân kì quái khoa trương nhún vai cười xấu xa: “Hừ hừ tớ biết rồi!”

“Cậu cậu thì biết cái gì? Đừng nói bậy!” Hạ Băng Khuynh chột dạ mắt nhìn lung tung.

“Cậu còn nói k, sao cậu biết tớ sẽ nói bậy, hì hì đây là k đánh tự khai.” Về vấn đế nam nữ, Băng Khuynh như 1 tờ giấy trắng vậy.

“Ăn cơm chiên của cậu đi!” Hạ Băng Khuynh đỏ mặt trừng cô, sau đó k tự nhiên ho.

Cơm xong, họ rời nhà ăn.

Tiêu Nhân bắt lấy Hạ Băng Khuynh, hưng phấn truy hỏi: “Thật đã cùng anh ấy cái đó rồi? Nhanh nói tớ biết, cảm giác thế nào?”

“K có đâu!” Hạ Băng Khuynh né tránh vấn đề này.

“Nói nhanh!” Tiêu Nhân vỗ mạnh lên mông cô 1 cái.

“A---” Hạ Băng Khuynh hét lên, đau đến nhăn mặt.

Tiêu Nhân bình thường tỏ ra rất hiểu về phương diện này lại k hiểu, cô nhìn tay mình: “Tớ chỉ đánh nhẹ, có đau v k?”

Hạ Băng Khuynh thật sự khó nói.

Tiêu Nhân bĩu môi, nhìn cô k giống giả bộ, lại xin lỗi xoa mông cô.

Nam sinh đang đạp xe đạp thấy cảnh này, bất ngờ lệch tay lái, tông vào cây.

Tiết cuối chưa kết thúc, Mộ Nguyệt Sâm đã đứng ngoài cửa lớp đợi.

Chỉ tùy tiện đứng đó thôi cũng như tranh vẽ.

Nữ sinh trong lớp k có tâm tư nghe giảng, mắt toàn bộ bay ra ngoài.

“Chồng thân thương đẹp trai đến k có bạn bè của cậu đến kia, vui k, hưng phấn k, trong lòng gợn sóng k?” Tiêu Nhân đụng tay Hạ Băng Khuynh, cười vừa tiện vừa ái muội.

“Chồng tớ đến, cậu vui vậy làm gì? Có ý gì!” Hạ Băng Khuynh bĩu môi, trừng nhẹ cô 1 cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.