Cố Quân Thụy bên kia nhịn k đc: “Nguyệt Sâm, bạn gái đã nói đâu, chúng tớ fai xem bạn gái!”
“M.n đều cởi quần ra đi, anh chỉ để chúng ta nghe snvv, chúng ta k chịu đâu, chúng tôi muốn nghe chuyện chấn động!’ Khương Viên cũng rất biết tạo không khí la lớn.
“Bạn gái ở đâu, nhanh nhanh!” Quản Dung Khiêm hôm nay như Tôn Ngộ Không nhập cứ đi tìm bảo.
Cả nhà ng đều hiểu ý nhau cười.
Mộ Nguyệt Bạch ngồi ở sofa đơn bên ngoài, lười biếng chéo chân, uống rượu đỏ như máu, miệng mang nụ cười đẹp đầy mê hoặc.
Anh thuận theo m.n cùng cười, thậm chí cười rất vui.
Hạ Băng Khuynh cầm quà, mặt đỏ như cua luộc chín, cô nhẹ trừng Mộ Nguyệt Sâm 1 cái, kêu anh nói nhanh, để ng khác k trêu chọc tiếp, cô sắp k chịu nổi r.
“Cô ấy sẽ k đến!”
5 chữ rõ ràng phát ra từ miệng Mộ Nguyệt Sâm, bay trong không khí, đến tai của từng ng, cũng như 5 cục đá áp lên tim Hạ Băng Khuynh.
Đại sảnh huyên náo lập tức im lặng.
Nhưng ng bạn đang hưng phấn như bị tát nước lạnh.
Im lặng.
Cả phòng im lặng như tờ.
Bên trong đó xảy ra chuyện gì k ai biết, bọn họ chỉ biết lúc Nguyệt Sâm đi lên còn bt, còn cho mọi ng 1 nụ cười hiếm hoi.
Hạ Băng Khuynh ngây ở đó, não xoay chuyển 5 từ anh nói, cô ấy sẽ k đến, k đến, k đến.
NHưng cô k fai ở đây s!
Tại s a nói v?
K lẽ anh k thấy cô ở trc mặt a? Hôm nay cô đẹp v, a k thấy cô s? S nói cô k đến? A đang đùa s? Có fai có bất ngờ gì k?
Cô k hiểu, k hiểu chút nào!
Cầm chặt quà trong tay, cô k để mình hoảng, nở nụ cười ngọt với anh: “Mộ Nguyệt Sâm, e đang ở đây!”
“Qua sn e thật tốt đi!” Mộ Nguyệt Sâm cho cô ánh mắt lạnh lùng, quay ng rời đi.
- -------- ----------