Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 334: Chương 334




Nhìn cô như v, lòng Tiêu Nhân yên tâm hơn nhiều: “Đc, v tớ đem ra cho cậu, cậu thay đồ đi, đâu là Tu Tu của tớ mua cho cậu đó, sắp ghen tị chết r.”

Hạ Băng Khuynh cười r, lấy túi trên giường lại vào nhà vệ sinh.

1 lúc, cô rời phòng, đến phòng ăn.

Thầy Quý đã ăn xong.

Tiêu Nhân đang ăn, trên bàn đầy các món thơm phức.

“Băng Khuynh cậu mặc đồ thể thao này đẹp quá.” Tiêu Nhân thở thấp, nhìn Quý Tu: “Em cũng muốn nữa, anh tặng e 1 bộ đc k!”

“Ăn cơm của em đi.” Quý Tu nói cô 1 câu, lại đến nhìn Hạ Băng Khuynh: “Ngồi xuống ăn sáng, hôm nay tôi k có việc, mang 2 đứa đến viện bảo tàng chơi.”

Hạ Băng Khuynh cười nhạt đồng ý: “Dạ đc, có thể cùng thầy Quý đi viện bảo tàng, nhất định rất có ý nghĩa.”

Cô ngồi xuống, lấy tô cháo lên, cộng thêm nửa cây chèo quẩy, từ từ ăn.

Nhìn vào, hình như cô thật sự k s r!

“Viện-bảo-tàng------” Tiêu Nhân bi ai nâng đầu: “Đến nơi vô vị như v quả thật là lãng phí cuộc đời!”

“Vậy e có thể k đi.” Quý Tu k nhanh k chậm nói.

Tiêu Nhân liền quay qua: “Ai nói e k đi, em muốn đi!”

Quý Tu uống nước, nhàn nhạt hỏi: “V e k sợ lãng phí cuộc sống?”

“E sợ chứ, nhưng e sợ anh k dẫn e đi chơi hơn!” Tiêu Nhân mặt đầy đau khổ.

Quý Tu cười nhẹ: “V ngoan ngoãn ăn sáng, đừng nói nhảm.”

Hạ Băng Khuynh ở bên ăn chèo quẩy, lại cười cười.

Mộ gia.

Trong căn phòng, bố trí đầy lưới màu hồng, Mộ Nguyệt Sâm ngồi dưới đất, dựa lên mép giường, hai tay chống đầu, toàn thân như bức tượng điêu khắc.

Từ tối qua đến h a lun ngồi ở đây.

Sự mệt mỏi và cô độc sau tức giận, khiến anh k có nơi nào để đi.

A cứ duy trì tư thế nào, cùng 1 nơi, k biết đợi cái gì, cũng k biết chờ cái gì.

Cửa bị khóa trái, k ai vào đc, nhưng, càng bi ai hơn là, k ai vào cả.

Biết là sẽ k về, như là vốn biết trời sẽ tối, nhưng cứ cho rằng chỉ cần nhìn chằm chằm mặt trời đến lặn đó, thì sẽ có thể nắm lấy ánh sáng cuối cùng, nhưng anh, sớm đã tắt hết tất cả đèn.

Đưa tay lên nhìn đồng hồ, anh đứng dậy khỏi mặt đất, như k có chuyện gì rời phòng, về phòng mình, tắm, thay đồ, xuống lầu ăn sáng.

Thấy Mộ Nguyệt Sâm từ trên lầu xuống, quản gia rất chấn động, thì ra tam thiếu luôn ở trong biệt thự.

Thấy anh ngồi trc bàn ăn, quản gia lập tức tỉnh lại, kêu ng đưa đồ lên.

“Tam thiếu, có 1 chuyện tôi nghĩ cậu cần biết.” Quản gia nói.

Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm nghiêm lạnh ăn sáng, như k nghe thấy.

Quản gia tiếp tục nói: “Tối qua, tiểu thư Băng Khuynh ngồi trên lan can sân thượng” Ông đang nói, thấy Mộ Nguyệt Sâm vẫn như cũ k phản ứng, dứt khoát nói: “Cô ấy muốn tự sát!”

Tay Mộ Nguyệt Sâm dừng lại, rất lâu, mới nghiêng đầu nhìn quản gia, trong mắt ngoài băng ra k có gì: “Chết chưa?”

“Đến cuối cùng là lo quá nhiều thôi, nhưng thiếu gia, cậu thật sự nhẫn tâm bỏ tiểu thư Băng Khuynh sao? Cậu thật sự k hối hận s? Dù cho tiểu thư Băng Khuynh có sai thế nào, nhưng cậu bây h buông tay, cô ấy sẽ k bao h quay lại nữa---”

“Tangg--” Dao nĩa nặng nề để xuống đĩa, đĩa trắng xuất hiện vết nuwsrt, Mộ Nguyệt Sâm ngẩng đầu, mắt đầy tia máu khủng bố, anh áp chế khí lại: “K đc nhắc nữa”

“Tam thiếu gia---”

“Im miệng!”

Như là dã thú tức giận la lên, tất cả trở nên chết chóc, sự lạnh lẽo còn hơn dưới địa ngục lan tràn khắp nơi.

- -------- ----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.