Tim cửa lớn tiếng khiến Hạ Băng Khuynh đang bận rộn với chuyện của Mộ Nguyệt Bạch hết hồn.
Mộ Nguyệt Bạch cũng quay người nhìn.
“Các người đang làm” Mộ Nguyệt Sâm nhìn cảnh trước mặt khác cảnh anh tưởng tượng, dừng 1 chút, càng âm u nhíu mày: “Làm chuyện quỷ quái gì?”
Hạ Băng Khuynh phản ứng lại, không biết sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm khó coi đến đâu, cầu cứu anh: “Anh đến thật đúng lúc, nhanh qua giúp, em làm bậy rồi, khiến cằm của anh Nguyệt Bạch bị rầy rồi.”
Tay cô gấp gáp ngăn máu vết thương.
Cô không biết bản thân làm mạnh tay như vậy.
Ánh mắt Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng.
Giúp? Bây giờ anh muốn vặn đầu của Mộ Nguyệt Bạch xuống.
Mộ Nguyệt Bạch nhìn khuôn mặt u ám của em trai, tay “vô ý” ôm eo Hạ Băng Khuynh, cười yếu ớt với anh: “Anh kêu nha đầu này cạo râu giúp, tiếc là kĩ thuật không đủ, quả nhiên lạ tay, còn cần được điều giáo.”
4 chữ cuối khiến ánh mắt giết người của Mộ Nguyệt Sâm trực tiếp nhìn qua.
Anh bước qua, kéo Hạ Băng Khuynh ra sau mình, từ kệ lấy 1 cái khăn trắng, động tác thô lỗ áp lên vết thương của Mộ Nguyệt Bạch, đau đến Mộ Nguyệt Bạch nhíu mày: “Em nhẹ chút!”
Môi mỏng của Mộ Nguyệt Sâm đến gần tai Mộ Nguyệt Bạch, thấp giọng nói: “Cô ấy là của em!”
“Nhưng hình như bây giờ cô ấy thích anh.” Mộ Nguyệt Bạch đến gần tai anh đáp nhỏ.
Thẳng lưng, anh quay người kéo tay Hạ Băng Khuynh ra ngoài.
“Anh Nguyệt Bạch còn chưa ngăn máu được, tôi không thể đi---” Hạ Băng Khuynh quay đầu nhìn Mộ Nguyệt Bạch.
“Anh đã không sao rồi, em đi theo Nguyệt Sâm đi!” Mộ Nguyệt Bạch cười vẫy tay với cô.
Hạ Băng Khuynh bị Mộ Nguyệt Sâm kéo mạnh rời khỏi phòng của Mộ Nguyệt Bạch.
Ngoài phòng, anh thả tay cô ra, sắc mắt lạnh lùng sắc bén nhìn cô: “Hạ Băng Khuynh cô qua đây cho tôi!”
Anh mệnh lệnh 1 câu, đi về phía ao hồ.
“Ê---”
Hạ Băng Khuynh ở sau gấp đến bại hoại kêu.
Tên này tưởng mình là chủ thiên hạ, là vua sao?
Tại sao luôn mang bộ dạng cuồng ngạo nghĩ lời của anh là thánh chỉ.
Nhìn anh càng đi càng xa, không có dấu hiệu dừng lại, dù tim cô có không nguyện ý đến đầu, nhưng nghĩ đến thủ đoạn bỉ ổi của anh, vẫn đi theo.
Bên hồ.
Trời xanh ánh ngược lên mặt hồ, không có gió, như là 1 cái gương.
Mộ Nguyệt Sâm hai tay bỏ túi đứng bên hồ.
Đứng rất lâu không nói chuyện.
“Anh có lời gì thì nói!” Hạ Băng Khuynh ở bên nhịn không được mở miệng.
Mộ Nguyệt Sâm liếc nhìn cổ tay cô: “Luôn đeo nó, cô rất thích vòng tay này?”
Hạ Băng Khuynh giấu tay ra sau: “Hả---” Cô không dám biểu hiện bậy bạ, qua mấy lần thử nghiệm trên xe, khiến cô hiểu anh không thích cô gần gũi với người nhà anh.
Hoặc là, trong lòng anh thật sự không xem trọng cô, cảm thấy cô không đủ tư cách thích người nhà của anh.
Như hôm nay, cô giúp anh Nguyệt Bạch cạo râu, anh hình như không vui. (Nói chứ s nữ 9 ngu dữ v ==)
“Hỏi cô có thích không, thành thật trả lời!” Mộ Nguyệt Sâm nâng cằm lên.
So với việc cô thể hiện cảm xúc thật trước mặt anh, anh càng ghét cô tránh né như vậy.
“Người ta tặng tôi đều thích, vì đó là tâm ý của người khác, haha” Hạ Băng Khuynh thêm haha.
Cô tưởng trả lời vậy là thông minh, nhưng sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm càng khó coi.
Cô lại nói sai gì rồi?
Tim Hạ Băng Khuynh luôn đập như đánh trống.
Sau đó, Mộ Nguyệt Sâm mạnh mẽ nắm lấy tay cô, kéo vòng tay ra, ném xuống hồ.
“Vòng tay của tôi---” Hạ Băng Khuynh đau lòng la lên.
- --------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------