Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 373: Chương 373: Chương 384




Tất cả phụ nữ trên đời đều có thể có lỗ hỏng, chỉ có cô ấy thì k thể! Tuyệt đối k thể!

Miệng 2 ng chạm vào nhau, thở gấp.

Ai cũng k động.

Cứ duy trì hiện trạng như v.

Hoặc là sau khi hoàn toàn phát tiết sự tức giận, mới nghĩ đến những ôn nhu triền miên hàng ngày, sự gần gũi linh hồn cũng như trái tim của đối phương, hoàn toàn chiếm hữu 2 ng, như là trúng “độc” vậy tham luyến thời gian ở chung 1 chỗ.

Môi anh khẽ động, đặc biệt ôn nhu hút lấy, ở trong miệng cô chuyển động, cô có chút đau, nhưng lại k đẩy ra, tùy anh tiếp tục.

Anh có biết, chỉ cần anh cho cô chút ấm áp, thì có thể làm ấm cả thế giới của cô!

Dù cho giây trc anh nói lời cay độc, dù cho sắp có thể đánh nhau, giây này, cô vẫn ngây ngốc tiếp nhận nụ hôn của anh, nguyện ý ôm eo anh đáp trẩ anh.

Đây chính là thật tâm của cô!

Quả thật quá rõ ràng!

2 ng hôn đến k nỡ xa, đáp trả của cô khiến lòng tham của anh càng nhiều, miệng anh dời đến ngực cô, cả ng áp lên ng cô, xe lăn bất giác đẩy đến góc tường, phía thân căng cứng.

“Băng Khuynh, xem anh mua đồ ngon cho em nè---” Ngoài cửa, xông vào 1 ng.

Nhìn thấy “xuân cung đồ sống” bên trong, Mộ Lưu Huyền cầm đồ ngọt chấn động chớp mắt, nhanh chóng phản ứng: “Haha, xin lỗi 2 ng mời tiếp tục---”

Anh lùi ra, gián đoạn chuyện tốt, anh ba chắc sẽ giết chết anh, vẫn là trốn trc.

Đi đc vài bước, anh dừng lại, ài, k đúng nha!

Anh ba k fai đang hẹn hò với chị Tử Tích sao! Mà chị Tử Tích còn ở dưới lầu!

Anh ba quả là bá đạo!

Chỉ tội Băng Khuynh chịu thiệt, nếu anh ba và chị Tử Tích kết hôn, em ấy sẽ thành tiểu tam, ài, nhưng đây cũng fai chuyện anh có thể quản.

Trong phòng, Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm tách ra.

Hạ Băng Khuynh chỉnh lại đồ mình, k tự nhiên nói:”Anh ra ngoài! Đừng làm phiền tôi anh ăn!”

“Còn có thể ăn, định lực cũng khá mạnh đó!” Mộ Nguyệt Sâm cười xoa tay, vừa nãy t*ng trùng lên não, tay cũng k quản, lúc này bĩnh tĩnh mới cảm thấy đau.

“Đừng ở đó nhiều lời, anh k câu dẫn tôi, định lực của tôi lúc nào cũng rất tốt.” Hạ Băng Khuynh mặt đỏ lên.

Mộ Nguyệt Sâm cười ra tiếng: “Nói như bản thân k trêu chọc tôi.”

“Anh rốt cuộc có ra hay k!” Hạ Băng Khuynh lạnh mặt trừng anh.

“Lúc tôi muốn ra thì tự nhiên sẽ ra, k tiếp nhận mệnh lệnh của ai cả.” Mộ Nguyệt Sâm ngồi lên giường, cô đuổi anh đi, anh ngoan ngoãn nghe lời, đây k fai phong cách của anh.

“ Thật chưa từng thấy ng vô lại như anh!” Hạ Băng Khuynh chửi 1 câu, hết cách với anh, nhưng thực tế trong lòng, cũng k thật sự muốn đuổi anh đi.

ANh muốn hỏi 1 câu, bạn gái Ôn Tử Tích anh k quản s?

Nhưng nghĩ nghĩ, hỏi v, lộ ra là quan tâm anh mới hỏi, cô cũng k muốn bị anh bắt lấy mà cười.

Mộ Nguyệt Sâm dựa đầu giường k nói.

Hạ Băng Khuynh tiếp tục ăn hoành thánh, trộn với mùi vị anh để lại trong miệng.

“Ăn xong chưa? Lên giường đây---” Mộ Nguyệt Sâm ở sau lên tiếng, tự nhiên tùy ý nói, ngữ khí này, như anh đang kêu mèo anh nuôi, nhất định nghe lời anh.

Hạ Băng Khuynh k chịu nổi hít thở: “Phiền anh ra ngoài, đừng nghĩ tôi sẽ lên giường quậy với anh, tôi còn k não tàn đến mức đó, 1 chữ, cút!”

- -------- ----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.