Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 413: Chương 413: Chương 424




Hạ Băng Khuynh thả tay xuống, ngồi thẳng lưng, ngồi lại đàng hoàng, sau đó trực tiếp trả lời: “Đúng v!”

Cô gật đầu với anh.

“E cảm thấy a sẽ quỳ s?” Mộ Nguyệt Sâm 2 tay khoanh lại, mắt đen, sâu k thấy đáy.

“Sẽ k!” Hạ Băng Khuynh rất thành thực nói.

“Uhm” Mộ Nguyệt Sâm nhẹ nâng cằm: “Em cũng có chút hiểu chuyện.”

“Cho nên Tiêu Nhân mới luôn nói tôi k có cốt khí, nếu k s có thể biết rõ anh sẽ k xuống nước, tôi vẫn ở đây cho anh sờ cho anh lại, tùy anh muốn làm gì làm.” Hạ Băng Khuynh buồn phiền than thở: “Tôi thật muốn mua DDVP((dimethyl-dichloro-vinyl-phosphate) nhấn chìm mình!”

Cô nói như v, lòng Mộ Nguyệt Sâm ngược lại k thoải mái.

Anh đi qua, ngồi xuống, ôn hòa nói: “Quỳ xuống thì có chút khoa trương, nhưng bồi thường thì có thể, chuyện này k nói đến chuyện đúng sai, em có nói dối của em, anh có tàn nhẫn của anh, k cần vạch lá tìm sâu nữa, kết quả chắc cũng k tốt hơn, cho nên cách tốt nhất, vẫn là đừng quản nữa, anh có thể tha thứ cho sự k hoàn mỹ lần nữa, em có thể k?”

Hạ Băng Khuynh nhìn anh: “Anh thật sự có thể quên chuyện này, nội tâm sẽ có nghi ngờ và nút thắt nữa?”

“Sau này e biểu hiện tốt, anh nghĩ có thể làm đc” Mộ Nguyệt Sâm cố gắng thuyết phục cô, cũng thuyết phục bản thân.

“V đối với em, vẫn như trc k? CÒn yêu k?” Cô k muốn tình yêu bi lụy.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt cô: “Anh nghĩ chỉ duy điểm này, k thể thay đổi, vì v, e cũng có thể k kiêng kị khiêu chiến anh, làm anh phiền não, chọc tức anh, mà anh vẫn k nỡ em.”

“E nào dám chọc anh!” Hạ Băng Khuynh nhỏ tiếng phàn nàn.

Chính miệng anh nói luôn yêu cô, so với việc quỳ xuống cầu xin có tác dụng hơn.

Câu này, trị bách bệnh!

Dù vết thương sâu cỡ nào, linh hồn trống vắng cỡ nào, nhưng anh yêu cô, cô đã có thể bị chữa lành, cũng có thể tha thứ, k có gì quan trọng hơn trái tim.

Cô dùng sức hít 1 hơi lớn, đổi đi sự mệt mỏi và vết thương trong nội tâm: “Đc, anh hào sảng, v e cũng v, a nói bồi thường, cần phải là e đưa ra yêu cầu, e hài lỏng r, có thể suy nghĩ đến tha thứ!”

Mộ Nguyệt Sâm cười nhẹ, phòng ngừa trc: “E yêu cầu có thể, nhưng k đc vô lí.”

“Cái gì gọi là vô lí? Có gì gọi là bình thường? E nói với anh, e nói thì a fai làm! K có thương lượng!” Hạ Băng Khuynh bá đạo nói.

Nông nô còn có cơ hội trở thành chủ nhân.

“Đc, theo e nói!” Đoán chắc nha đầu cũng k làm ra chuyện gì lớn.

“Rất tốt, bây h anh dọn phòng trc, dơ chết r!” Hạ Băng Khuynh thấy bản thân ói thành v, cũng ghét bỏ.

“Quả thật dơ chết, e xóa sạch hình tượng của a đối với e, đây là lần dơ nhất của phòng anh trong vòng 20 năm, thật là đáng nhớ!” Mộ Nguyệt Sâm cong lưng trêu cô.

Mặt Hạ Băng Khuynh xụ xuống: “Yêu cầu đầu tiên: K đc trêu em!”

“Đây là khoa!”

Đấu miệng Hạ Băng Khuynh thắng k nổi.

Họ rời nhà vệ sinh, Mộ Nguyệt Sâm cũng thay đồ, đắp chăn cho Hạ Băng Khuynh, gọi điện xuống kêu ng tiến hành dọn phòng.

Sau đó, Hạ Băng Khuynh về phòng mình, thay đồ sạch.

“E ói nhiều v, vẫn là đi bác sĩ đi, ăn đều ói ra, bây h đói k?” Mộ Nguyệt Sâm rất lo lắng cô k ăn cơm sẽ khiến con k có dinh dưỡng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.