Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 415: Chương 415: Chương 426




“Anh có ý gì?” Tiêu Nhân vừa nghe, não vừa thả lỏng lại căng thẳng.

Hạ Băng Khuynh ở bên lén trợn ngược mắt.

Lần này tốt r, lại thêm 1 tên điên!

Mộ Nguyệt Sâm đưa pudding cho Hạ Băng Khuynh, quay qua nói với Tiêu Nhân: “Có nghe qua lâu ngày sinh tình, nói lùi 1 bước, dù trc mắt tâm ý của Quý Tu là đơn thuần, cô có thể bảo đảm sau này k động lòng? 1 nam 1 nữ ở với nhau thời gian dài, cô nghĩ, tỉ lệ k phát sinh tình cảm là bao nhiêu, thế giới này trc h có quan hệ nam nữ đơn thuần, dù là trên tâm hồn, hay là trên thể xác, tỷ lệ ngoại tình cực kỳ cao!”

“K sai, k sai, anh nói k sai chút nào” Tiêu Nhân gật đầu liên tục, nghe đến nội tâm kích động, đầu cô quay qua nhìn Hạ Băng Khuynh, nói lớn từng chữ: “K - đc - làm - đệ - tử - của - anh- ấy!”

“Tai tớ sắp lủng r!” Hạ Băng Khuynh ăn k tiêu che tai lại.

“Nếu cậu làm đệ tử anh ấy, tớ bóp chết r, bóp chết cậu, nghe k.” Độ nguy hiểm quá cao r.

Hạ Băng Khuynh dùng muỗng bất lực gõ lên đĩa pudding: “Tiểu thư, bây h k cần bóp, tớ cũng k thành đệ tử đc r, bây h tớ như v, cuộc sống cũng sắp k thể tự quyết r.”

Tiêu Nhân híp mắt: “Cho nên ý cậu là, nếu anh k có thai, sẽ lén chạy đi làm đệ tử fk?”

“Tớ s fai lén, tớ sẽ quang minh chính đại, cơ hội tốt v đương nhiên fai nắm bắt!” Hạ Băng Khuynh k tránh né, hành động đoan chính, cô sợ cái gì.

“Nữ nhân chết tiết, cậu quả nhiên cướp bồ tớ!” Tiêu Nhân như đau tim che ngực lại, qua bên kia nắm tay Mộ Nguyệt Sâm: “Ng thân à! May mà anh làm cô ấy mang thai, lập tức thôi học cho cô ấy, đừng để cô ấy ra ngoài mê hoặc nam nhân.”

Hạ Băng Khuynh lập tức ói máu, cô mê hoặc thầy Quý lúc nào?

Mộ Nguyệt Sâm còn khách khí cười đáp 1 câu: “K cần khách khí!”

Anh dùng sức thoát khỏi tay ma quỷ của Tiêu Nhân “Cô fai chú ý thật tốt, mỗi phút đều fai phòng ngừ, thà giết lầm, còn hơn bỏ sót, hiểu k.”

“Câu này tôi thích! Tôi nhớ r, tuyệt đối k cho họ cơ hội!” Tiêu Nhân lại nắm tay anh, như là muốn làm bạn tri kỉ với anh.

“Nói chuyện thì nói, đừng chạm tay tôi!” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lập tức lạnh lùng.

Tiêu Nhân lúc này mới thả ra, sắc mặt thay đổi thật nhanh.

Hạ Băng Khuynh ở bên chân thành kiến nghi: “Hay là 2 ng tìm chỗ nào ngồi xuống từ từ nói, uống trà, bàn kế sách!”

2 tên bệnh thần kinh ở chung, ai có thể ngăn chặn trí tưởng tượng phong phú của họ.

“Kế sách thì k cần, dù s bây h e cũng k thể làm gì!” Mộ Nguyệt Sâm thả lỏng nói.

“Tất cả là ý trời, tất cả là ý trời!” Tiêu Nhân ở bên phụ họa.

Hạ Băng Khuynh dùng sức vỗ bàn: “2 ng các ng, đi chết cho tôi!”

Cô bị nạn, họ lại vui khi ng gặp nạn!

Tiêu Nhân hoạt động gân cốt: “Tớ cũng ở đây mấy ngày r, là lúc về trường r, sau đó tớ fai tìm Quý Tu, ép cung tra khảo, anh ta hoặc là ngoan ngoãn nhận lão nương làm đệ tử, hoặc là tớ xé nát quần áo tại chỗ, gạo nấu thành cơm, nói k chừng mang 1 tiểu Tu Tu, nếu v tớ là vợ giáo sư r!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.