“Anh k phải!” Mộ Nguyệt Bạch bình thản nói cô biết, ánh mắt rõ ràng trong suốt.
Nhưng anh như chú bé chăn cừu, vì lừa gạt quá nhiều lần, cho nên dù biểu cảm anh chân thành đến đâu, anh đã đánh mất niềm tin của cô dành cho anh.
Bị gạt 1 lần coi là đơn thuần, 2 lần gọi là ngu xuẩn, mà nhiều lần mà còn tin lời anh, v thì đến ngu xuẩn cũng k đủ để diễn tả đc.
Chính vì v, lúc anh nói ra lời này, phản ứng đầu tiên của cô là cự tuyệt tin tưởng.
Hạ Băng Khuynh trầm mặc 1 lúc, dùng ánh mắt phòng bị nhìn anh: “Tôi thật ngốc, nếu a biết gì cũng k nói tôi nghe, đừng nói là a có tham gia hay k. nói đến cùng, chúng là kẻ thù, anh hận k thể tôi xảy ra chuyện, hận k thể khiến Mộ Nguyệt Sâm đau khổ!”
Mộ Nguyệt Bạch mang nụ cười, mắt mang ánh sáng uyển chuyển:”Nói k đúng, nha đầu, anh k hi vọng e xảy ra chuyện, hi vọng em bình an, k cần biết e tin k, anh sẽ bảo vệ e!”
“Bảo vệ tôi?” Hạ Băng Khuynh liền bật cười:”Cảm ơn ý tốt của a, thật đó, anh k hại tôi, tôi đã cảm tạ trời đất!”
“Ài---” Mộ Nguyệt Bạch thở dài: “E vẫn k tin anh”
“Giữa chúng ta k cần niềm tin, chỉ cần duy trì khoảng cách là ok1” Hạ Băng Khuynh cũng k có hứng thú ném anh nữa, cô lùi về 2 bước: “Tôi vào nhà, đừng theo tôi!”
Mộ Nguyệt Bạch lại cười, cười đến vui vẻ: “Cái này anh Nguyệt Bạch k thể đồng ý với e, vì a cũng vào nhà.”
Hạ Băng Khuynh k thể nói gì, đây là nhà a, cô k có quyền chặn lại.
Cô quay lưng, đi vào nhà.
Sợ lại bị trượt, cô đi rất chậm, cực kỳ cẩn thận.
Mộ Nguyệt Bạch k nhanh k chậm ở sau theo cô.
“Nếu còn muốn chơi tuyết, anh chơi cùng” Anh bình thản nói.
“K cần nữa!” Hạ Băng Khuynh từ chối.
“E biết làm ng tuyết k!”
“Người tuyết gì đó tôi ghét nhất!”
“Thật k! Nhưng bé con k fai thích dẫm, ẩn cầu tuyết s”
“” Nhịn!
K đc trúng kế. nếu k sẽ k xong.
Hạ Băng Khuynh vào nhà, đi thẳng lên lầu.
Cảm thấy Mộ Nguyệt Bạch vẫn theo sau, cô nhịn k đc quay lưng:”Anh s cứ theo tôi!”
“A về phòng!” Mộ Nguyệt Bạch mặt vô tội.
“Phòng anh k fai phòng làm việc ở hoa viên s!”
Thấy bộ dạng nghi ngờ của cô, Mộ Nguyệt Bạch cười thất thanh:”Nha đầu, e k fai nghĩ nhị thiếu Mộ gia đến phòng riêng cũng k có chứ.”
Anh chỉ hướng phía sau cô: “Đó, bên phải phòng Nguyệt Sâm là phòng anh.”
Hạ Băng Khuynh thuận theo tay chỉ của anh nhìn qua.
Nói ra, phòng này cô thật sự k để ý, bình thường khóa chặt, còn tưởng để trống, thì ra là phòng anh.
Có chút k tự nhiên quay đầu: “Tôi chưa từng thấy a về phòng ngủ, nên k biết!”
“K s, từ nay bắt đầu, e sẽ thường xuyên gặp a. Vì sau này anh ngủ phòng này.” Mộ Nguyệt Bạch cười sáng lạn.
Hạ Băng Khuynh giả bộ giương miệng với anh, rất dịu dàng thân thiết hỏi: “K s, a về ngủ, nhưng thường gặp thì hơi khó, vì rất nhanh tôi sẽ k ở đây nữa.”
Nói xong, cô lập tức thu lại nụ cười, đi về phòng mình.
Nhìn k đc tên này đắc ý.
Nụ cười trên mặt Mộ Nguyệt Bạch thu lại, mắt sâu k thấy đáy.
- -------- ----------