Mộ Nguyệt Lâm đang mặc đồ ngủ và Mộ Nguyệt Bạch chôn mình trong khăn choàng chỉ có thể đi vào ngồi xuống.
Thực ra họ thật sự k muốn dính đến chuyện này.
Mộ Nguyệt Bạch biết hết những thứ nên biết.
Mộ Nguyệt Lâm k lợi k làm, đối với những thứ k có lợi k chút hứng thú.
“Lão Ôn, Mộ gia nhà tôi đại khái đều có mặt, ông có chuyện gì, nói đi, có thể giải quyết tôi tận lực.” Mộ Bác Minh ngữ khí khách khí, k mất uy nghiêm, có phong thái của ng đứng đầu gia đình.
Ôn Vệ Giang cũng hòa hoãn khuôn mặt: “Chuyện à, tôi k nói ông cũng đoán đc, lão Mộ, chúng ta nhiều năm làm bạn, tôi cũng biết chuyện này làm khó ông.”
Mộ Bác Minh trầm ổn cười thấp.
“Nhưng khó làm, k thể hiện là k làm, chuyện cần đc xử lý mà, cứ kéo dài, kéo đến khi bụng con ông to lên, đến lúc đó, mặt mũi tôi cũng k tốt, ông cũng k tốt hơn bao nhiêu, đây dù s cũng là con của chúng ta, ông nói đúng k” Ôn Vệ Giang tiếp tục cố gắng.
Tân Viên Thường tiếp lời: “Lão Ôn, chuyện này gia đình tôi cũng thương lượng qua r, có câu nói rất hay, miễn cưỡng k hạnh phúc. Tuy 2 nhà có giao tình, nhưng chuyện tình cảm hôn nhân của con cái, thật sự k fai tụi tôi nói thế nào là thế nấy. Lùi 1 bước nói, nếu hôm nay chúng tôi đồng ý, nhưng Nguyệt Sâm k chịu, v cũng như k. Ông cũng thấy tính của Nguyệt Sâm nhà chúng tôi, khi nó nói k, trời đến cũng k làm nó nói có đc.”
Bà nói xong, Mộ Bác Minh lập tức tiếp lời: “Quan trọng là, Nguyệt Sâm đã đính hôn r, cô gái đó là nó tự chọn, là ng lần trc các ông gặp. Chúng tôi nói với cô nương nhà ngta r, cũng có con r, ông nói, kêu chúng tôi làm s đây.”
Ôn Vệ Giang nhất thời k biết tiếp lời.
Ôn Tử Tích k hoang mang lấy đth trong túi ra.
Mặt mỉm cười, nhưng đã nắm phần thắng trong tay.
Đth bị đẩy nhẹ trong bàn.
Ng nhà Mộ gia k hiểu.
Đến Ôn Vệ Giang cũng k biết là gì, ông chỉ biết con gái mang thai, là của tiểu tử thối Mộ gia, nhưng k biết con còn có thủ đoạn gì khác.
Mộ Nguyệt Bạch luôn khoanh tay, bộ dạng ở ngoài cuộc cũng bất giác nhìn về phía đth.
Tay Ôn Tử Tích nhẹ gõ lên, 1 đoạn đối thoại phát ra.
Đó là hôm ở bệnh viện, Mộ Nguyệt Sâm nói với cô ấy, còn có mấy câu nói trống rỗng giữa Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh.
Nhưng cũng đủ chứng minh rất nhiều chuyện, vd như Hạ Băng Khuynh sảy thai, vd như họ chia tay, vd như bây h Mộ Nguyệt Sâm hướng về cô nhiều hơn.
Hôm đó, tay cô chạm vào đth, linh hoạt 1 tí, bấm ghi âm.
K ngờ hnay thành thứ khiến cô thắng lợi.
Buổi sáng lạnh lẽo, ánh dương chưa thực sự rọi lên đại địa, đã nghe tiếng ầm nổ ra.
Ng nhà Mộ gia đều ngây người.
Đặc biệt là 2 trưởng bối.
Họ k có chút tâm lý chuẩn bị.
Họ tưởng 2 đứa nó qua thế giới 2 ng ở căn hộ, ân ân ái ái.
Sảy thai lúc nào?
S chia tay r?
Hạ Vân Khuynh nghe lời Mộ Nguyệt Sâm nói, tức đến run rẩy.
S a có thể nói những lời này, anh ta s có thể!
Cô đỏ mắt, đột nhiên đứng dậy rời đi.
“Bà xã---” Mộ Cẩm Đình la 1 tiếng, dùng ánh mắt kêu quản gia đi coi.
Quản gia mặt tiếc nuối nhận lệnh, đi theo Hạ Vân Khuynh.
- -------- ----------