Hạ Băng Khuynh bị a nhìn đến tim đập loạn, miệng cũng khô khốc, bất giác liếm môi.
Lưỡi đỏ dán lên môi hồng nõn.
Động tác bất giác này của cô, khiến mắt anh thêm sâu thẳm, như là muốn nuốt ng vào bụng.
“Anh---” Hạ Băng Khuynh hít 1 hơi, vốn tính nổi giận, nhưng cảm giác này khiến cô cảm thấy hơi thở nguy hiểm, cô bĩnh tĩnh nói với anh: “Tay anh, có thể thả ra k!”
“Nếu bây h tôi kéo vào nước, e sẽ làm s?” Mộ Nguyệt Sâm giọng khàn đặc, ánh mắt còn mê ly hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ.
“Tôi sẽ coi anh là cá sống mà cắt lát” Hạ Băng Khuynh cực kỳ “ôn nhu” nói với anh.
Mắt anh hiện lên sự mê ly mà thâm tình, tay khẽ dùng sức, liền kéo cô vào nước.
“Bùm---” 1 tiếng, nước bay tứ tung.
“A---” Cô mở to mắt kinh ngạc kêu.
Đợi cô hồi thần, ng đã ở trong nước.
Eo thon bị anh ôm lấy, phần trên của 2 ng chìm trong nước, dán rất chặt.
Cơ thể vốn nên lạnh, nhưng lại nóng muốn bỏng.
Hơi thở ái muội của anh chơi đùa bên tai cô: “Đến đây, coi tôi là cá sống, dùng tay e từng dao cắt tôi, lúc cần có thể dùng miệng cắn---”
Da thịt bị thổi qua liền tê dại, như là có dòng điện châm chích.
Hạ Băng Khuynh trừng anh, mắt tỉnh táo lại, cô k còn là cô gái chỉ cần động tí là bị anh chọc cho đỏ mặt nữa.
Anh đừng hòng câu dẫn cô.
“A muốn, tôi có thể thành toàn, tôi chưa từng giải phẫu như thế, nhưng phiền a đừng lộ vẻ dục vọng k đc thỏa mãn, nhìn rất khốn cùng!”
Khốn cùng?
Mắt Mộ Nguyệt Sâm trầm xuống.
“Còn có, nước này sáng nay còn nhấn chìm ng chết, tôi rất có trách nhiệm nói với anh, nước này, trc khi chết nếu cô ta có bệnh phụ khoa, vi khuẩn truyền nhiễm gì, đều ở trong nước, tưởng tượng 1 chút, chân anh đang đạp lên nguồn gốc của bệnh viêm tử cung---”
Hạ Băng Khuynh cố nói những lời ghê tởm.
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm hoàn toàn tái xanh.
Anh thả eo cô ra, nhanh chóng bò dậy.
Hạ Băng Khuynh âm thầm cười lén.
Còn k ghê tởm chết anh!
Cô cũng bị kéo xuống nước.
Cơ thể cũng bị ướt, vừa gặp không khí, liền lạnh k thôi.
Mộ Nguyệt Sâm gấp gáp đi ra ngoài.
Hạ Băng Khuynh đi theo: “K coi nữa đúng k, v tôi có thể về r, đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Đi đc 2 bước, phía sau bị kéo lại.
“Thay đồ ướt r đi!” Mộ Nguyệt Sâm k quan tâm sự phản kháng của cô, kéo cô vào thang máy, ấn thang.
Hạ Băng Khuynh căng thẳng: “A dẫn tôi đi đâu?”
“Chỗ có thể để chúng ta tắm, thay đồ!” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói.
Tắm!
Thay đồ!
Hạ Băng Khuynh rất mẫn cảm với những từ này, tim đập như điên.
Cô nhìn mặt anh, tạm thời k thấy ý đồ gì từ biểu cảm của anh.
Nhưng cô hiểu nam nhân này, bây h k thấy, k thể hiện đợi lại k, a luôn tùy ý.
“Tôi về khách sạn tắm, đưa t về ks!” Cô kiên quyết nói.
“E có thể về tắm, nhưng tôi fai lập tức, mà tôi cũng k muốn e mang theo nguồn gốc của bệnh viêm tử cung mang lên xe tôi!” Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm lạnh lùng nói.
Hạ Băng Khuynh tức cực, cãi với a vô dụng: “Đc, k s, tôi k ngồi xe a, tôi kêu xe về là đc chứ gì.”
Cô đưa tay nhấn lầu 1.
Ai ngờ nhấn mấy lần đều k có phản ứng.
- -------- ----------