Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 751: Chương 751: Chương 761




“Tam thiếu hôm nay anh đúng là nhân cách bộc phát, nói câu nào tốt câu đó, tôi quả thật sắp k nhận ra anh r.” Tiêu Nhân nghe mà vui muốn chết, quả thật bị cảm động r.

Mộ Nguyệt Sâm nâng tay nhìn đồng hồ: “Thời gian sắp k kịp r!”

“Honey à, chúng ta sắp kết hôn r, quá tốt r!” Tiêu Nhân hưng phấn ôm Quý Tu, làm như Quý Tu đã đồng ý kết hôn với cô v.

Quý Tu tiếp tục k nói gì.

“Tôi và Băng Khuynh đợi 2 ng về mở champaign chúc mừng, nắm bắt thời gian!” Mộ Nguyệt Sâm hối thúc Tiêu Nhân.

“Tôi muốn mở party!” Tiêu Nhân hưng phấn nói.

“K vấn đề! Quà tân hôn muốn gì? Cứ nói, tôi thanh toán!” Mộ Nguyệt Sâm rất rộng lượng.

“Tam thiếu---” Tiêu Nhân hoàn toàn cảm động.

Điên r điên!

Hạ Băng Khuynh nâng trán.

Kết hôn mà như đi siêu thị mua rau v, còn có thể tùy tiện hơn k?

Quý Tu đứng dậy: “Ngại quá, tôi đi vệ sinh!”

Anh nâng bước đi vào trong.

“Honey, nhanh lên, chúng ta còn fai đi đăng kí kết hôn, cục dân chính k đặc biệt đợi chúng ta---” Tiêu Nhân nói theo sau Quý Tu.

Cô vừa nói xong, sau gáy liền bị muỗng gõ 1 cái, “Đừng kêu nữa, ngta bị cậu dọa sợ r.”

Tiêu Nhân quay đầu, nhìn Hạ Băng Khuynh ở phía sau, sự nhiệt tình bất giác giảm đi, mở miệng nói: “Cậu vừa nãy k fai nói traong lòng anh ấy có tớ s!”

Hạ Băng Khuynh vòng qa trc, ngồi bên cạnh cô: “Tiểu thư, dù là v, kết hôn là chuyện lớn, thầy ấy cần fai suy nghĩ đã.”

“Có gì cần suy nghĩ, nếu thích, thì cần gì do dự!” Mộ Nguyệt Sâm ở bên lạnh lùng nói.

Hạ Băng Khuynh nhịn cảm giác muốn bóp chết anh:”Mộ Nguyệt Sâm, anh có thể đừng khiêu khích ly gián k.”

Nam nhân này uống lộn thuốc s.

“Khiêu khích ly gián?” Mộ Nguyệt Sâm nhếch mày, nghi hoặc hỏi: “Tôi khiêu khích gì? Nói thật cũng là tội s, v tôi cũng k có gì để nói.”

“Anh ---” Hạ Băng Khuynh nghẹn lời.

Tiêu Nhân miệng giương càng cao:”Tam thiếu nói nhất định k sai, do dự thể hiện anh ấy căn bản k thích em.”

“Tiêu Nhân đừng nghe anh ta nói bậy, thầy Quý thích cậu, tin lời tớ.” Hạ Băng Khuynh thử thay đổi suy nghĩ của Tiêu Nhân.

Mộ Nguyệt Sâm cười lạnh 2 tiếng, “Haha, đến cơ hội ở bên lâu dài cũng k cho cô, mà cho ng khác, Tiêu Nhân, nam nhân này cô nên để ý hơn.”

Anh nói xong, 1 cái gối bay về phía anh.

“Im miệng cho tôi!” Hạ Băng Khuynh tức giận la.

Mộ Nguyệt Sâm nhận gối, ôm trong lòng, lờ Hạ Băng Khuynh đi, tiếp tục nói chuyện với Tiêu Nhân: “Tôi kiến nghị cô có thể ép hôn thử lòng anh ta, ít nhất cũng biết anh ta thật lòng bao nhiêu.”

Hạ Băng Khuynh nhìn dao cắt trái cây trên bàn, nghĩ nghĩ, liền động thủ rất nhanh.

Cô bỏ nhào qa bịt miệng anh lại: “A có quyền duy trì im lặng, nhưng anh nói sai 1 câu, tôi liền khiến anh răng rơi đầy nhà.”

Mộ Nguyệt Sâm bất động, mặc cô che miệng anh.

Tay anh lặng lẽ vòng qa sau, bất động thanh sắc ôm lấy eo cô.

Nhìn hành động của họ, Tiêu Nhân bất giác cười lên.

Nói thật, cô k fai cô gái mang trái tim thủy tinh, 2 năm gần đây cô kiên cường hơn nhiều, về chuyện của Quý Tu, cô đã quen với việc anh lúc gần lúc xa, quen với việc theo đuổi anh, quen với việc anh rời đi, anh xuất hiện.

Cho nên, tương lai trong mắt cô, trở nên mơ hồ.

“Tôi nói 1 câu thiếu đánh nhé, 2 ng thật sự rất xứng đôi.” Tiêu Nhân nhịn k đc nói, nhìn Hạ Băng Khuynh đầy sát khí nhìn cô, cô sợ hãi nói thêm 1 câu: “Là bề ngoài mà thôi!”

“Cô cũng im miệng, đặc biệt khi thầy Quý về k đc nhắc nói chuyện kết hôn nữa nghe chưa.” Hạ Băng Khuynh nghiêm túc nói.

“Biết r, biết r, k nhắc, k nhắc là đc chứ gì, thật là, đùa thôi, hộ khẩu tớ đâu fai lúc nào cũng đem, lấy gì để đăng kí!” Tiêu Nhân xua tay, k cho là đúng nói.

Vừa nãy hứng thú, sau đó k vui, biểu cảm thay đổi nhanh như gió, tìm k thấy dấu tích gì, như là diễn viên diễn 1 vở kịch.

Hạ Băng Khuynh bây h k phân biệt đc, cái nào mới là lời thật của cô.

Cô như đang nói thật, cũng như đều là đóng kịch.

Cô mở miệng, mới phát hiện bản thân nói gì cũng vô nghĩa, chỉ có thể thay đổi sự chú ý qa Mộ Nguyệt Sâm: “Nghe chưa, Tiêu Nhân cũng bỏ cuộc r, anh k đc châm ngòi khiêu khích ly gián nữa.”

Mộ Nguyệt Sâm lắc đầu.

Lông mày ánh mắt đều thể hiện anh sẽ nói nữa, nhất định sẽ nói.

“Đối với thái độ k biết hối cãi của anh, tôi quyết định bịt miệng anh tiếp, để a k có cơ hội nói” Hạ Băng Khuynh 1 tay bịt miệng anh, tay còn lại gỡ cái tay anh đang vòng qa eo cô ra.

Nhưng cô k biết, cô ở gần anh như v, đối với anh mà nói là sự “trừng phạt” tốt đẹp nhất.

1 lúc sau, Quý Tu từ trong đi ra.

Anh ngồi lại chỗ cũ.

Mắt k quan tâm nhìn Tiêu Nhân 1 cái, nhìn thấy cảnh Hạ Băng Khuynh che miệng Mộ Nguyệt Sâm một cách k bình thường thì cũng coi như k thấy.

- -------- ----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.