Editor: Waveliterature Vietnam
Trì Vi nói chuyện đầy ẩn ý, nụ cười trên mặt còn chưa chạm đến đáy mắt.
Còn Trì Vị Vãn thì nháy mắt, sáng quắc nhìn Bạc Dạ Bạch, trái tim không làm chủ được nên cảm thấy căng thẳng.
Tính cách tiên sinh hờ hững, không quan tâm sự đời, làm sao có chuyện bao dưỡng hoang đường này, làm sao có khả năng đồng ý.
Chỉ tiếc rằng sự thật thì ngược lại, vẻ mặt Bạc Dạ Bạch vẫn lành lạnh, không khác nào Tuyết Liên trên núi cao, một mực khẳng định: “Tôi là người đàn ông do đại tiểu thư bao dưỡng.”
Nghe vậy, Trì Vi cảm thấy sự nặng nề trong lòng đã được xua tan đi, bờ môi cong lên, nhìn khuôn mặt người đàn ông, thầm nghĩ anh ấy vẫn không làm cho mình thất vọng.
“Tiên sinh, người…”
Nghe đáp án này, con ngươi của Trì Vị Vãn co rụt lại, hô hấp đang trở nên khó khăn.
Thật lâu để chấp nhận sự thật, giọng nói nhất thời nghe thảm thiết: “Tại sao anh phải đi tới bước đường này.”
Trong trí nhớ, anh ấy là một người đàn ông vô song, bây giờ lại chính miệng thừa nhận mình được nữ nhân bao dưỡng… Then chốt ở chỗ, người đó không phải là ai khác mà lại là Trì đại tiểu thư!
Tuy rằng không thể nào hiểu rõ Trì Vi nhưng về cơ bản cũng đã nghe đồn… Tuổi còn trẻ nhưng liền ba lần đính hôn thất bại, từ lâu đã mất hết thanh danh.
Bắt đầu từ khi nào, tiên sinh lại trở thành đồ chơi của hạng thiên kim này.
Và giữa sáu năm qua… Rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Trước đây Trì Vị Vãn vẫn cho rằng Bạc Dạ Bạch đã chết đi nên mỗi lần nhớ tới cô đều cảm thấy đó là quãng thời gian khó khăn.
Thời khắc này, gặp lại nhau chẳng chút vui vẻ, chưa kể còn trong tình cảnh này, quả thực khác nhau một trời một vực!
Trì Vị Vãn nhớ lại, gia cảnh của tiên sinh không tệ, có thể không so sánh được với Lệ gia nhưng cũng không đến nỗi phải bán đi bản thân như vậy!
Hay là… Trong lòng anh ấy có nỗi khổ tâm gì.
Bỗng nhiên Trì Vị Vãn nhớ đến điều gì đó, đột nhiên cô cảm thấy khó thở.
Trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Rõ ràng lúc ở Hoa Thành, anh ấy bị bệnh tim, thân thể không được tốt, hầu như sẽ không ra ngoài…
Bây giờ, không chỉ ra ngoài mà còn đi đến thành phố xa xôi vạn dặm này.
Vừa hay lại cùng Trì Vi đến Vũ hội này, sau đó gặp lại mình.
Cô suy đoán, mục đích của tiên sinh không phải là những thứ khác, mà là chính bản thân anh ta… Dù sao, hầu hết khách mời của Lệ gia đều là nhà quyền quý ở thành phố này, người bình thường không có tư cách tham gia.
“Trước khi đến đây, có phải tiên sinh đã biết… Tôi ở đây không.”
Trì Vị Vãn không thể kiềm chế sự tò mò, cả người nín lặng tập trung, chăm chú chờ đợi đáp án từ anh ta.
Lúc này, Trì Vi hơi nhíu mày.
Nếu như không phải bản thân từ sáng đã tự mình tới cửa, thuyết phục Bạc Dạ Bạch, hắn mới đồng ý chuyện bao dưỡng, bây giờ lại có một loại ảo giác như muốn sinh ra.
Giống như Bạc Dạ Bạch đồng ý chuyện bao dưỡng là bởi vì… tham gia vũ hội này của Lệ gia, chắc chắn sẽ gặp được Trì Vị Vãn!
Trì Vi còn đang nghĩ rằng đây chỉ là sự bất ngờ, không ngờ ở bên tai anh ta đã mở miệng, lành lạnh nhưng rất bình tĩnh: “Hừm, tôi biết.”
Điều này cũng đã được tiết lộ trong lời nói của Cung Tu.
Lúc đó hắn vừa mới đồng ý chuyện bao dưỡng của Trì Vi.
Cô hỏi, anh ta đã trả lời thật, cũng không cần thiết phải phủ nhận điều gì.
Nhưng đột nhiên bây giờ, đáp án của anh ta khiến Trì Vị Vãn cảm giác trong lòng đau xót mà lại chua chát.
Qủa nhiên, tiên sinh không thể bị người ta bao dưỡng mà là một lòng muốn gặp mình… Nhưng mà, chỉ có đi theo Trì Vi, anh ta mới có tư cách bước vào đây!
Chẳng qua không biết, để đạt được điều này, tiên sinh phải dành bao nhiêu tâm tư… Thật chẳng dễ dàng để có được sự ủng hộ của người khác khi thân phận của anh là người được Trì Vi bao dưỡng.
Cô còn hiểu lầm, anh ấy đang tự oán trách bản thân, lúc này mới bỏ đi hết tất cả và không để lại lời nào.
Chỉ tiếc, quá muộn.
Hiện tại tiên sinh còn sống sót, làm cô cảm thấy không còn buồn nữa.
Thế nhưng bây giờ cô đã là bạn gái của Lệ Trường Phong, với anh ta… Chung quy cũng không thể quay về!
“ Bạc Dạ Bạch, anh vẫn ổn, anh vẫn rất khỏe mạnh!”