Editor: Waveliterature Vietnam
Theo dõi mọi chuyện từ đầu đến cuối, Cung Tu cảm thấy mọi chuyện rất đặc sắc nhưng kém chút nữa thì không theo kịp nhịp điệu của câu chuyện.
Đột nhiên thấy cô gái kia đang ung dung bước đến đứng trước mặt mình, đôi mắt sáng bỗng chốc trở nên lạnh lùng không thể tả.
“Đại tiểu thư, có chuyện gì sao.”
Cung Tu hỏi theo bản năng, đột nhiên trong lòng có chút thấp thỏm.
Đặc biệt là ánh mắt sáng quắc như đã nhìn thấu tất cả ở bên trong của cô, cảm giác chột dạ cứ sinh ra, như thể… Bản thân đã làm chuyện gì đó sai trái.
Kỳ thực đối với tên đàn ông đang mang mặt nạ này, Trì Vi đang có chút tức giận.
Tất cả là do hắn không ngừng giật dây Bạc Dạ Bạch, chọn phụ nữ mang về nhà!
Chỉ là cô lại nghĩ nếu như Bạc Dạ Bạch không muốn thì đâu ai có thể ép anh ta. Rõ ràng là chính anh ta cam tâm tình nguyện!
Sự giận dữ dâng trào, lúc này Trì Vi không thèm để ý đến sự tồn tại của Cung Tu mà tự tay mình bưng lên một ly rượu.
Sau đó cô xoay người quay trở về phía anh ta, mọi người ai nấy cũng đều bất ngờ dưới sự không đề phòng của anh ta.
“Rào…”
Một ly rượu đầy, cô giội hết sạch sành sanh lên mặt Bạc Dạ Bạc, ánh mắt của mọi người ngay lập tức đều rất kinh ngạc.
Trong vài giây tất cả đều hướng về Bạc Dạ Bạch với khuôn mặt rượu đang chảy từng giọt xuống dưới một cách tàn tạ.
“Bạc Dạ Bạch, là do tôi đã nhìn lầm anh!”
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp bằng lòng bàn tay của chăm chú nói một câu, giọng điệu dường như còn có cả chút oan ức.
Bất chợt cô gái mặc chiếc sườn xám được Bạc Dạ Bạch lựa chọn bước đến bên cạnh, rút khăn tay ra rồi đưa lên.
Nhìn xem, Bạc Dạ Bạch nhẹ nhàng nhận lấy chiếc khăn tay từ cô ta, lạnh lùng lau vệt rượu kia: “Đại tiểu thư, cô không phải là một đứa trẻ con, đừng có dùng tính cách nóng nảy ở đây.”
Trì Vi ngẩn người ra, câu nói của anh ta chẳng phải như đang nói rằng cô là một kẻ cố tình gây sự sao, nhất thời sự bực tức không hề giảm đi mà lại như càng tăng thêm.
“Cho dù cô có là một đứa trẻ đi chăng nữa, tôi cũng không có nghĩa vụ phải hầu hạ.”
Anh ta lại nhàn nhạt nói chuyện, xem cô không khác gì một đứa bé không hiểu chuyện.
Nói xong Bạc Dạ Bạch nhìn người phụ nữ mặc chiếc sườn xám kia: “Cô, ở lại với tôi. Những người khác, đi ra ngoài!”
Trong nháy mắt, cô ta vui vẻ, ngoan ngoãn bước đến gần Bạc Dạ Bạch.
Còn lại năm cô gái kia trơ mặt nhìn nhau, giống như không hề cam tâm, nhưng người thì khách cũng đã chọn, chỉ có thể rời đi ngay lập tức.
Rất nhanh, phòng khách to lớn này chỉ còn sót lại mấy người.
Bạc Dạ Bạch làm mặt lạnh, hững hờ nhìn Trì Vi rồi nói: “Đại tiểu thư, sao cô còn chưa đi?”
Ý của hắn chính là muốn cùng người phụ nữ kia làm việc gì đó, nên đã xua đuổi Trì Vi!
Ly rượu kia vẫn được nắm chặt trong lòng bàn tay Trì Vi, cô cảm thấy nội tâm ngột ngạt không thể tả được nên đã mở miệng mắng chửi: “Bạc Dạ Bạch, tôi không ngờ anh là đồ khốn nạn, nông cạn, cầm thú như vậy…”
Đối với những lời này Bạc Dạ Bạch chỉ chớp con mắt lạnh một cách khinh thường rồi nói: “Tôi chưa bao giờ nói rằng bản thân là người tốt lành gì. Tất cả đều là do cô tưởng tượng ra mà thôi!”
“Oành…”
Lời vừa ra khỏi miệng Bạc Dạ Bạch, để cho hả giận Trì Vi đã ném ly rượu kia một cái,ngay lập tức nó thành một đống vỡ nát trên mặt đất.
“Lão sư, tôi ghét anh, tôi ghét anh!”
Trì Vi hết sức cắn môi rồi hét lên câu này.
Sau đó cô bước những bước chân lộn xộn rời khỏi phòng khách một lần nữa.
Lần này, nhất định sẽ không quay lại.
Tuy là mang mặt nạ nhưng Cung Tu cũng phải trợn mắt ngoác mồm!
Một lúc sau, anh ta nhìn cửa phòng đang mở rộng kia không còn bóng dáng của Trì Vi, nhìn Bạc Dạ Bạch rồi nói: “Bạch, anh làm như vậy có phải…Làm người khác tổn thương rồi không.”
Dường như Bạc Dạ Bạch không nghe thấy, anh ta vẫn thong thả lau mặt, đôi mắt chỉ một mảnh lành lạnh.
“Tôi còn tưởng rằng, đối với đại tiểu thư này…anh có một chút cảm giác đặc biệt! Không ngờ, anh lại gây ác cảm với đối phương như vậy…”
Cung Tu vừa nói vừa nghĩ đến một tuần trước đây, trên du thuyền ở tiệc khiêu vũ của Lệ Gia, anh ấy còn hạ mình, đồng ý chuyện bao dưỡng, cùng cô chơi trò chơi này một chút.
Nên đành chớp mắt, ngược lại thái độ trở nên dứt khoát bởi nghĩ mãi cũng không thông.
“Ác cảm sao, không tính.”
Bạc Dạ Bạch mở miệng ra phủ nhận điều này.
Tự nhiên trong đầu óc hiện lên những hình ảnh khi nãy, không chút mảy may mà đáp: “Chỉ là…
Người không nên gặp, thì đừng gặp.”